Tiểu Thư Và Gia Phó - Tô Nhục Khúc Kì

Chương 47




Cố Sơn vừa nghe Đào Tương nói lạnh, lập tức buông tay, ôm cô đi vào trong hang động.

Nhưng ngay lúc đó, không xa bên bờ sông bỗng vang lên tiếng chuông, cùng với giọng địa phương lạ lẫm: “Bán hàng đây!”

Ở nông thôn có những người bán hàng đi khắp hang cùng ngõ hẻm, trên sông tự nhiên cũng có những thuyền buôn theo dòng nước đến các thôn làng ven sông bán hàng.

Đào Tương và Cố Sơn đã ở lại bản làng ven sông gần nửa tháng, đây là lần đầu tiên gặp người bán hàng từ bên ngoài đến.

Cố Sơn càng tỏ ra cẩn thận hơn, anh dẫn Đào Tương vào trong hang, đưa cho cô chén cháo thịt ở bên cạnh, khuyên cô ăn từ từ: “Khu này rất ít người qua lại, anh ra ngoài xem thử.”

Ngày tuyết đường trơn, Đào Tương cũng biết đường ngoài khó đi.

Cô nhận lấy chén cháo, ngoan ngoãn gật đầu: “Anh đi đi, em ở đây chờ anh về.”

Cố Sơn vì lời nói của Đào Tương mà mềm lòng một chút, cúi xuống hôn lên gò má phấn hồng của cô, rồi mới đội nón lá rời đi.

Những người bán hàng đến bản làng là những gương mặt quen thuộc, vì vậy khi tiếng chuông quen thuộc vừa vang lên, các hộ dân vẫn đang ở nhà tránh rét lập tức đổ ra bờ sông, chen chúc nhau để mua những thứ cần thiết.

Có một người trong làng vừa chọn hàng trên thuyền vừa không nhịn được phàn nàn: “Sao ông bán hàng mà bây giờ mới đến, năm ngoái thấy ông không đến, cứ tưởng có chuyện gì xảy ra.”

Người bán hàng đã lớn tuổi cười lớn, bắt đầu giải thích: “Năm ngoái đường thủy bị kiểm soát nghiêm ngặt, nhiều người chết, ai dám ra ngoài chứ, giờ mới nộp một khoản lớn tiền lấy được giấy thông hành, mới dám ra đây bán hàng.”

Một số dân làng muốn xem cái gọi là giấy thông hành, người bán hàng cũng không keo kiệt, từ túi áo rút ra một tờ giấy mỏng có những ký tự viết nguệch ngoạc, trưng ra cho mọi người xem: “Giờ không có cái này thì không được đâu…”

Cố Sơn đứng ở bên ngoài đám đông, nghe nhóm dân làng trò chuyện với người bán hàng, không lâu sau đã thu thập được nhiều thông tin quan trọng về huyện Quế và quân cướp.

Thời tiết quá lạnh, nên những dân làng đã mua được hàng không muốn ở lại lâu, lần lượt quay về làng, khiến đám đông trên bờ sông nhất thời giảm đi một nửa.

Người bán hàng nửa ngồi nửa quỳ trên thuyền, vừa sắp xếp hàng hóa vừa nhìn Cố Sơn: “Cậu trông mặt lạ nhỉ…”

Nhưng mục đích chính của ông ta vẫn là buôn bán, cố ý sắp xếp lại hàng hóa trên thuyền, ra hiệu hỏi Cố Sơn muốn mua gì.

Cố Sơn nhìn qua đống hàng hóa lộn xộn trên thuyền, chọn một số ống tre dài, đo một ít dầu, muối, nước tương, cuối cùng còn lấy một nửa gói đường và nửa túi bột mì, nói khẽ: “Những thứ này.”

Anh cần nhiều hàng, người bán hàng liền lấy ra một cái bàn tính, gõ gõ vài cái rồi tính toán: “Làm tròn lên, lấy hai mươi đồng bạc đi.”

Kể từ khi biết dân làng dễ chấp nhận đổi hàng bằng vàng bạc, Cố Sơn đã chuẩn bị một ít đồng bạc và vàng, nhưng lúc này khi lấy tiền, anh chần chừ một chút, rút ra tờ giấy kim viên bản trước đó.

Lão thuyền buôn nhìn rồi cười, xua tay nói: “Kim viên bản này à, tôi không nhận đâu, giờ giá trị giảm mạnh không nói, trong thành phố mấy lão gia binh lính cũng chỉ nhận vàng bạc thôi…”

Hóa ra những quân cướp chiếm đóng miền Nam này đã nắm quyền kiểm soát, thậm chí cả kim viên bản do phân khu quốc gia phát hành cũng dần dần bị cấm lưu thông ở những nơi bọn chúng kiểm soát, giao dịch tiền tệ chỉ chấp nhận vàng bạc và một ít ngoại tệ có giá trị.

Cố Sơn không quá rối rắm, lấy ra hai mươi đồng bạc đưa cho người bán hàng: “Tờ giấy thông hành của ông có thể cho tôi xem không?”

Người bán hàng nhận được tiền vui vẻ không thôi, lập tức đưa tờ giấy đó cho Cố Sơn: “Xem đi, thực ra cũng chẳng có gì, chủ yếu là cái dấu đỏ ở trên…”

Cố Sơn cầm tờ giấy mỏng có dấu ấn đỏ của dân quân, nhận ra đây là dấu hiệu của thế lực cướp bóc ở địa phương, trong lòng không khỏi cảm thấy trầm xuống.

Nói chúng, hiện tại không phải là thời điểm tốt để đi đường thủy.

Anh trả lại giấy thông hành cho người bán hàng, mang theo một đống đồ đạc vòng đường xa mới trở về hang động.

Đào Tương đã ăn xong cháo thịt, đang hơ lửa chờ Cố Sơn. Khi thấy Cố Sơn vào, cô lập tức nở một nụ cười nhẹ, tò mò nhìn vào đồ vật trong tay anh: “Thật sự là bán đồ à? Mua gì vậy?”

Cố Sơn mỉm cười bước tới gần cô, giọng nói khàn khàn nhưng ẩn chứa sự chiều chuộng vô cùng: “Mua một ít bột mì, hôm nay là Nguyên Tiêu, anh sẽ làm cho em một ít bánh trôi.”

“Hay quá.” Đào Tương vui vẻ, khuôn mặt trắng trẻo rạng rỡ như hoa xuân nở rộ.

Cố Sơn không nhịn được, đặt đồ xuống, ôm cô ngồi lên đùi, hôn cô thật sâu thật lâu.