Tiểu Thư Và Gia Phó - Tô Nhục Khúc Kì

Chương 20




Sau khi gặp anh em nhà họ Từ, Đào Tương cảm thấy không thoải mái, cho đến khi cùng Cố Sơn vào tiệm may để đặt làm quần áo cũng không khá hơn. 

Hiện tại, cách tết còn rất sớm, không ai chịu chi tiền để may sắm đồ mới, tiệm may vắng vẻ, khách hàng thưa thớt. 

Khi thấy Đào Tương và Cố Sơn chủ động đến đặt làm quần áo, thợ may già đang ngồi ở quầy, bỏ công việc sửa chữa nhỏ, nhanh chóng cùng học trò tiếp đón bọn cô. 

Tiệm may không chỉ có vải, còn có nhiều mẫu quần áo nam nữ treo trên tường, có thể bán trực tiếp. 

Tuy nhiên, Đào Tương không muốn mua quần áo có sẵn trong tiệm, sợ rằng đó là đồ đã qua sử dụng, nên cô muốn đo lại để may mới. 

Cô nhận thấy tủ quần áo của mình gần như đã trống rỗng, vì vậy rất cần quần áo mới, nên chọn đặt may những chiếc váy sườn xám, với nhiều loại vải khác nhau, đặt tới vài bộ. 

Đây quả là một đơn hàng lớn, thợ may già dẫn theo cậu học việc cười tươi như hoa, vui vẻ giúp Đào Tương đo kích thước. 

Khi tiếp đón Cố Sơn nghiêm túc, lại càng nhiệt tình hơn, một phần vì sợ anh, phần khác rõ ràng là hy vọng anh cũng sẽ đặt thêm vài bộ. 

Tuy nhiên, Cố Sơn không quá chú trọng đến trang phục, anh chỉ chỉ vào hai bộ áo sơ mi và quần đen có sẵn trong tiệm, thử mặc và bảo thợ may già chỉnh sửa một chút, rồi lập tức mua ngay. 

Thân hình của anh cao lớn, vai rộng eo hẹp, bất kể mặc gì cũng đặc biệt tỏa ra tư thế oai hùng.

Từ phía sau nhìn lại, anh càng thêm vẻ anh tuấn, một mùi hương nam tính mạnh mẽ tỏa ra. 

Đào Tương đứng ngay sau lưng Cố Sơn, khi anh giơ tay xắn tay áo mới, không khỏi ngẩng đầu nhìn thêm vài lần, chỉ cảm thấy một luồng nhiệt khí bỗng dâng lên trên má, khiến cô cảm thấy ngượng ngùng.

Có lẽ do trong tiệm nhỏ chật chội có bốn người đứng, nên Đào Tương cảm thấy quá ngột ngạt, mặt cô đỏ bừng không khỏi bước ra ngoài cửa tiệm để hít thở không khí.

Cố Sơn thì đang bị thợ may già và cậu học việc vây quanh, bàn bạc về giá may quần áo, đồng thời cũng mang theo một túi lớn quần áo đẹp thuộc về Đào Tương. 

Không ngờ sau một lúc thương lượng, Cố Sơn bỗng phát hiện Đào Tương không còn ở đó, một nỗi lo sợ mạnh mẽ lập tức dâng lên trong lòng anh. 

Gương mặt vốn ôn hòa của anh bỗng trở nên lạnh lùng sắc bén, anh bỏ lại thợ may cùng cậu học việc vẫn đang tính toán, vội vã bước ra ngoài tiệm, ánh mắt như diều hâu liên tục quét xung quanh, cố gắng tìm kiếm dấu vết của Đào Tương. 

Mãi đến khi thấy bóng dáng quen thuộc đứng cạnh tiệm, lúc này Cố Sơn mới thở phào nhẹ nhõm. 

Không biết từ lúc nào, lưng anh đã toát lên một tầng mồ hôi lạnh. 

Cố Sơn đột ngột rời đi, thợ may và cậu học việc đều không chuẩn bị tâm lý, bị dọa cho hết hồn, lập tức theo sau anh ra ngoài. 

Đào Tương đang đứng ngoài đón gió, nghe thấy tiếng động của vài người, quay lại nhìn với vẻ nghi hoặc, ngạc nhiên mở miệng hỏi: “Xong rồi à?” 

Cố Sơn nhìn cô một lúc, giọng khàn khàn đáp: “Vẫn chưa.” 

“Vậy sao anh lại…” Chạy ra ngoài?

Đào Tương không hiểu chuyện gì, ngẩn người nhìn vào mắt anh, mãi sau mới nhận ra anh lo lắng cô đi mất, nên mới ra ngoài đi tìm. 

Hai người trao đổi ánh mắt, cô như thoáng thấy trong mắt anh một cảm tình sâu sắc sinh động đã được giấu kín từ lâu. 

Phát hiện này khiến gương mặt Đào Tương, vốn đã bình tĩnh, lại đỏ bừng lên. 

Thợ may và cậu học việc ở bên cạnh như “không sờ được ý nghĩ của Trượng nhị hòa thượng” *, nhưng không gây trở ngại mà mỉm cười nói: “Vị tiểu thư này không sao cả, vẫn còn ở đây, ngài yên tâm, hay là vào trong tính tiền trước.”

*ý là mù mờ không rõ sự việc, tích này có thể tìm hiểu trên google.

Họ lại mời Cố Sơn vào tiệm, trước khi vào, Cố Sơn không yên tâm quay lại nhìn Đào Tương vài lần. 

Đào Tương thông minh, hiểu được ý của anh, cô đỏ mặt mím môi, lần này không còn ở lại bên ngoài, mà ngoan ngoãn đi theo anh vào trong để tính tiền. 

Cố Sơn cố ý chậm lại bước chân để chờ cô, lúc này sắc mặt mới thư thái, chỉ cần cô ở bên cạnh, anh mới có thể hoàn toàn yên tâm.

Váy của Đào Tương và hai bộ quần áo của Cố Sơn cộng lại không rẻ, thợ may già quyết định giảm giá một chút, nhưng vẫn còn tới tám mươi đồng kim viên bản, tuy nhiên giá bán lại của những bộ đồ cũ của Đào Tương cũng không thấp.

Không chỉ nói về chất liệu thượng hạng và tay nghề tinh xảo, trong số đó còn có vài món là sản phẩm của thợ giỏi ở Thượng Hải. Mười mấy món được đóng gói một lần, ngay lập tức mang lại gần trăm đồng kim viên bản. 

Lần này bọn cô không chỉ không phải trả tiền, mà cửa tiệm may còn phải hoàn lại cho bọn cô, hai tờ mười đô la mà Cố Sơn đã đổi trước đó rõ ràng không có cơ hội sử dụng. 

Đặt xong quần áo, lại cùng tiệm may thỏa thuận sẽ giao hàng vào năm ngày sau, hôm nay mọi việc Đào Tương và Cố Sơn cần làm đều đã hoàn tất.

Thời tiết vẫn còn nóng bức, vết cắn trên người Đào Tương vẫn chưa khỏi hẳn, cô không muốn ở ngoài lâu. 

Cố Sơn nhanh chóng gọi xe đưa cô về nhà. 

*

Khi hai người trở về thì chưa đến giờ ăn trưa, đúng lúc gặp bà chủ nhà đang đứng chặn ở cửa bếp, chờ để thu tiền thuê nhà của một người thuê đã khất lại nhiều ngày. 

Bà chủ Lưu phe phẩy chiếc quạt luôn cầm trên tay, trên cổ tay bảo dưỡng rất tốt lại trống rỗng, không có vòng vàng hay nhẫn bạc, rõ ràng là đã nghe theo chỉ thị của chính phủ từ sớm, toàn bộ đều đã để ông chủ Lưu mang đi ngân hàng đổi thành kim viên bản. 

Là nhân viên và thân nhân trong thể chế, vợ chồng bà chủ nhà tự nhiên tin tưởng và ủng hộ các chính sách, tự giác làm gương tuân thủ pháp luật, không chỉ là tài sản dư thừa trong nhà, mà hàng ngày còn mang tiền cũ đổi thành tiền mới. 

Ngay lúc này, bà chủ nhà đang nhìn chằm chằm vào người phụ nữ thuê phòng, từ trong túi áo không nỡ lấy số tiền ra mà đếm, để trả tiền thuê phòng cho quý tiếp theo. 

Khi nhận được một xấp kim viên bản dày, bà ta mới hơi nở nụ cười. 

Bà chủ Lưu hài lòng vẫy vẫy tờ tiền, thoáng thấy Đào Tương và Cố Sơn trở về, liền thân thiện hỏi: “Cô Đào về rồi à?”

Trí nhớ của bà ta rất ốt, thời gian nộp tiền thuê của từng hộ trong tòa nhà rõ như lòng bàn tay, mà nếu không nhầm thì vài ngày nữa đến cuối tháng sẽ đến lượt cô Đào nộp tiền thuê quý mới.