Nhưng kết hôn với nàng ấy con vẫn mong người đừng nhắc đến, Diệu Thần là tên hai người đặt cho con, họ Vũ cũng vậy, con rất biết ơn hai người phu nhân và lão gia.
Anh cúi thấp đầu cảm ơn Lãnh Băng và nhận đan dược từ bà. Anh luôn muốn hai người họ không ép mình lấy Uyển Linh, chỉ mong sao hai người họ hiểu.
Lãnh Băng bà ấy tuy đã biết rõ mối hôn sự này sẽ không thành nhưng chỉ có anh mới thực hiện nay được nguyện vọng của họ.
- Ta hiểu rồi Thần nhi, vậy cho tới khi con gặp được cô nương thực sự yêu mến thì trước đó hãy thay ta bảo vệ con bé. Ta nghĩ hai đứa là nhân duyên không tới có lẽ chỉ có thể dừng lại ở ngưỡng bạn bè, huynh muội. Ta không ép con nữa, nhưng con bé thực sự thay đổi rồi nên Thần nhi con hãy để ý đến Uyển Linh một chút.
- Hôn ước của Uyển Linh với Nhiếp Chính Vương đã hủy rồi chắc hắn sẽ làm khó con bé nhiều hơn nữa. Nếu con không muốn thì cũng không sao, không ép buộc dù sao Uyển Linh cũng mua được một tên nô lệ căn cơ khá ổn, có lẽ... Từ bây giờ cậu ta có thể thay con bảo vệ con bé rồi. Giúp ta để mắt tới hắn, đào tạo hắn một chút.
Trong giọng nói của bà pha trộn giữa thất vọng và buồn bã. Khi bà ấy quay người rời đi anh lại có chút nhói lòng, bà ấy giống như phụ mẫu của anh, thấy phụ mẫu của mình thất vọng phận là con chắc chắn không muốn. Nhưng điều bà ấy mong chờ ở anh là không thể thực ra được, cho dù mang ơn cứu giúp và nuôi dưỡng anh vẫn không muốn bị trói buộc cả đời với người mình không thích.
Anh luôn ngưỡng mộ và yêu thích những thôn nữ nhẹ mà thanh thuần, uyển chuyển như áng mây, lung linh như ánh trăng dưới mặt hồ gợn sóng. Uyển Linh trong ấn tượng của anh vô cùng xấu xí, cô ấy ngang ngược như mèo hoang vô chủ, phá hoại giống báo tố ngoài biên. Anh ghét cô ấy giống mặt trăng không chạm mặt trời, chỉ ước một lúc nào đó cô ấy biến mất khỏi thế giới này, biến mất khỏi tầm nhìn của anh. Nay anh lại mang trọng trách bảo vệ cô ấy khiến anh suy nghĩ rất nhiều.
- Cưới cô ta là điều không thể, mình sao mà chịu nổi tính cách của một kẻ ương ngạnh như thế chứ? Cho dù có nghìn kiếp nữa chuyện đó cũng là điều không thể.
- Mà dù sao từ bây giờ mình cũng không cần đi theo sau bảo vệ cô ta nữa quả thực quá tốt rồi, mình cũng nên cảm ơn cô ta một tiếng vì đã mua tên phế vật kia về đây. Nhờ hắn mà mình mới thoát khỏi kẻ phiền phức đó được.
- Nên xem xem cần dạy gì cho tên đó trước. Mà... Bình đan dược này... 10 viên mình uống hết được sao? Vẫn là phu nhân lo lắng quá rồi, người luôn lo cho mình như vậy...
Anh nhìn bình đan dược hồi lâu rồi mới chịu lấy một viên ra uống nó. Ngay khi đan dược vào trong miệng liền tan ra, dược lực bên trong từng chút thấm vào cơ thể, vết thương đã không còn đau nữa rồi. Tuy thuyên giảm đôi chút nhưng vết thương vẫn còn, dù sao cũng là lửa bất diệt của Hỏa Phượng sao có thể dễ dàng chữa lành được chứ?
Anh uống đan dược xong liền ngồi xuống vận khí điều chuyển kinh mạch để dược lực phát huy hiệu quả tốt hơn.
Tại khuê phòng của Uyển Linh ba người họ đang nghĩ cách tìm nơi gieo Thần Mộc xuống. Thần Mộc yêu thích linh khí thuần khiết của trời đất, nơi trồng bắt buộc phải hội tụ đầy đủ, có thể hiểu là nơi hội tụ ánh sáng Mặt Trời và Mặt Trăng nhiều nhất.
Bạch Mộc Ly đã khuyên cô ấy để Thần Mộc gần mình vì nó có lợi cho tu luyện nhưng cô ấy nào chịu nghe. Uyển Linh vốn muốn tặng nó cho Diệu Thần để xóa hết sự căm ghét của anh đối với thân xác này.
- Ta không cần cái cây này đâu, huyết mạch Hỏa Phượng đã trợ giúp ta tu luyện rất nhiều rồi, bây giờ vai trò của Thần Mộc chỉ có một. Ta muốn tặng nó cho một người đặc biệt, nhất định, nhất định ta phải tặng nó đi. Bây giờ chỉ cần biến nó sinh trưởng lớn hơn và có..m... nó là cái gì nhỉ???
Bộ dạng ngốc nghếch bây giờ của cô ấy đáng yêu ngoài sức tưởng tượng khiến bọn họ không chịu được mà bật cười. Chiếc má bánh bao nhỏ hồng hồng nhìn rất muốn cắn, rất muốn chạm thử để cảm nhận sự đáng yêu từ nó. Nhưng cả hai đều phải kìm lại, dù sao cũng là một đại nam nhân lương tâm hai người không cho phép họ làm như vậy. Nhưng có ai đó không chịu được mà đưa tay lên nhéo nhẹ má cô ấy. Người đó không ai khác chính là caca của cô Thiệu Thiên, tên cuồng em gái này nhẫn tâm nhéo cô ấy đến đỏ nựng hai má vẫn không chịu buông tay.
- Haha muội muội của ta, Linh nhi sao hôm nay muội đáng yêu vậy hả? Thoát khỏi tên họ Châu kia xong muội như biến thành người khác luôn vậy. Bạch Mộc Ly ngươi nhìn xem có phải muội ấy rất đáng yêu đúng không? Ta nhìn chỉ muốn cắn nó một hồi lâu, muốn biết nó có hương vị gì sao lại dễ thương như vậy, ta nghĩ chắc nó rất ngọt ~