Khi nghe xong Thiệu Thiên với Bạch Mộc Ly mới hiểu ra, Thiệu Thiên đã biết cỗ linh lực bất ngờ bộc phát ra từ Uyển Linh là gì, hóa ra là thức tỉnh huyết mạch Hỏa Phượng được truyền lại từ gia tộc mẫu thân anh. Mẫu thân anh tên là Phượng Lãnh Băng, đại tiểu thư của Phượng gia, một gia tộc đứng đầu Đại Lục sở hữu sức mạnh cường đại của Phượng Hoàng thượng cổ được truyền thừa từ hàng ngàn đời trước, nhưng người sở hữu thứ sức mạnh thuần túy của Hỏa Phượng hiện nay vẫn chưa xuất hiện. Xét qua luồng linh khí bộc phát từ Uyển Linh khi trước có thể thấy nó hoàn toàn không tầm thường giống những người khác trong gia tộc. Anh cũng an lòng một phần nào, nhưng lại không nhịn được mà muốn khoe khoang khắp nơi. Muốn cho cả châu lục này biết người sở hữu thứ sức mạnh thuần túy của Phượng Hoàng là muội muội của anh, anh thầm nghĩ mà tự đắc.
- Hahaa không hổ là muội muội của mình, nay đã thức tỉnh được huyết mạch Hỏa Phượng của mẫu thân lại còn là cấp bậc không thể xem thường được haha. Châu Du Diễm ngươi quả thực không xứng với muội muội của Thiệu Thiên ta, để ta xem ngươi bây giờ còn dám chê bai muội ấy nữa không. Hừ đúng là giun còn muốn sánh với rồng, gà nhà muốn mượn lông làm Phượng Hoàng. Lần này ta về tông môn phải báo với sư phụ nhận muội ấy tới làm thánh nữ mới được... Không nơi nào xứng với muội ấy hơn Thiên Vân Tông của ta haha.
Bạch Mộc Ly cũng không khỏi suy nghĩ và đặt ra thêm nhiều câu hỏi khác nhau. Nếu cô ấy đã hết bệnh vậy anh có cần ở lại đây nữa không? Còn Thần Mộc thì sao? Còn người đang phải chịu căn bệnh đó... Châu Du Diễm liệu hắn chịu được nó hay không? Theo những gì anh biết về bệnh này khi trước thì rất khó chữa trị. Mỗi tháng nó sẽ tái phát 4 lần, vào đầu tuần hằng tháng, khi căn bệnh tái phát cả cơ thể sẽ đau nhức và vô lực, mắt sẽ bị mù tạm thời trong thời gian 1 ngày, cần người có chân khí thuần khiết độ linh lực để giảm bớt đau đớn. Nếu không sẽ liên tục thổ huyết trong nhiều giờ liền, toàn thân tê dại không thể di chuyển, chỉ có tai nghe được âm thanh ngoài ra những bộ phận khác đều ngưng hoạt động, không thể điều khiển.
Anh cất tiếng mà hỏi.
- Phu nhân vậy khi trước là ai độ chân khí cho tiểu thư để vượt qua một đêm đau đớn khi căn bệnh tái phát? Theo tại hạ biết thì khi căn bệnh này tái phát sẽ vô cùng đau đớn, thống khổ cực độ. Người bệnh sẽ trong trạng thái tê liệt không thể di chuyển hay nhìn thật gì, thậm chí là thổ huyết...
Phượng Lãnh Băng nghe thấy liền không chịu được mà tức giận khi nghĩ tới người độ chân khí cho Uyển Linh.
- Là Nhiếp Chính Vương, tên đó đã tới độ chân khí cho Linh nhi của ta, đều tại hắn lúc nhỏ yếu ớt thân thể không chịu được bệnh tật nên mẫu thân hắn đã xin ta cho hắn cùng Linh nhi lập khế ước san sẻ vận mệnh. San sẻ vận mệnh cho nhau thì chỉ có phu thê nên đành cho hai đứa lập hôn ước cùng nhau từ nhỏ. Khi đó Châu Du Diễm hắn mới chỉ ba tuổi, luôn đau ốm nằm trên giường bệnh, ta thương tình mà đồng ý nào ngờ sau khi lớn lên hắn không nhớ ân tình của Linh nhi mà đối xử tệ với con bé. Nay vật trả người, Linh nhi và hắn cũng hủy hôn rồi bệnh tật đều trả lại hắn. Đều nhờ vận khí của Linh nhi mới giúp hắn đột phá và khỏe mạnh tới bây giờ, hiện tại con bé cũng lấy lại được hết đồ thuộc về mình rồi nên chắc hắn cũng bị tụt giảm một phần tu vi và vận khí. Đêm nay chính hắn sẽ được nếm trải thứ bệnh tật di truyền từ chính gia tộc hắn, thứ không niệm ân tình ta đây không muốn cứu giúp nữa. Đêm nay cứ để hắn hứng chịu cực hình đó đi.
Bà vô cùng thản nhiên lại có đôi chút ghét bỏ nhưng khi nhìn qua chỗ con gái cưng lại vô thức mà mỉm cười. Đều tại bà khi trước suy nghĩ không thấu đáo mới để cô ấy lãnh nhận thứ bệnh tật đó, bây giờ may sao Uyển Linh đã suy nghĩ thấu đáo mà hủy bỏ bản hôn ước với hắn.
Nhưng bà đâu biết người con gái thực sự tên Uyển Linh kia đã chết từ 1 ngày trước rồi, trong thân thể đó hiện tại chứa một linh hồn khác. Người đó đã không còn là con gái của bà nữa mà là kẻ đã tạo ra nơi đây, người viết lên thế giới này. Nếu để bà ấy biết con gái của mình không còn nhất định sẽ vô cùng đau khổ và sẽ không tin đó là sự thật. Thân xác trước mặt nào ai nghĩ linh hồn bên trong đã bị hoán đổi từ lâu chứ?
Bạch Mộc Ly nghe bà ấy kể xong mới hiểu rõ mọi chuyện. Anh cũng hiểu mà có chút thương xót cho cô tiểu thư này, nàng ấy nào có đáng ghét? Nào có ương ngạnh ngang bướng? Chỉ là đau đớn sinh hận, mù quáng sinh thù. Đầu xuân đâu thắng nổi cuối hè? Nàng ấy yêu Châu Du Diễm tới loạn trí, chấp nhận thay hắn gánh vác bệnh tật, kẻ chấp nhận lĩnh thay nỗi đau cho người họ yêu đáng trách hay sao? Chỉ là trong phút đau thương mà bộc phát tức giận, chỉ là giây phút yếu lòng đem hận cho người khác. Nàng ấy không đáng trách, nàng ấy đáng thương.