Vũ Diệu Thần thẳng tay tóm cô ấy nhấc lên như túm một con mèo, hoàn toàn không có sức phảng kháng. Cô thấy chiếc mặt nạ trên mặt anh liền nhận ra đây chính là ảnh vệ thân cận chuyên đi theo bảo vệ nữ chính. Cô không cầm cự được mà thần nhói lòng, cô tự suy nghĩ.
- Sao mình lại ác như vậy chứ? Aaaa Diệu Thần đẹp trai ~ Vết sẹo khốn kiếp, mình đúng là đáng chết mà ~ Mình là kẻ độc ác, sao lại đối xử với mỹ nam như vậy chứ? Mỹ nam là để yêu thương ~
Khi cô đang bận suy nghĩ thì Hắc Lang đã lao lên đánh nhau với Diệu Thần để cướp lại cô ấy. Tuy Hắc Lang khá mạnh nhưng Diệu Thần luôn đánh ngang sức với Châu Du Diễm. Châu Du Diễm là tu sĩ Nguyên Anh cảnh, Nguyên Anh cảnh ngang với Võ Vương cảnh. Diệu Thần tu luyện theo võ đạo hiện tại đã là Võ Vương cảnh tầng 3 mạnh mẽ. Hắc Lang hoàn toàn không thể đánh lại Diệu Thần. Hắc Lang bị Diệu Thần dễ dàng chế ngự và đè dưới đất. Cô thấy vậy thì bắt đầu tức giận, không biết từ khi nào trên tay xuất hiện linh hỏa, theo sự tức giận mà để tâm trí điền khiển hành động trực tiếp đánh mạnh vào mặt anh. Linh lực bên trong ngọn lửa quá mạnh khiến anh đau đớn và thả tay khiến cô rơi xuống đất may sao Hắc Lang bên dưới đỡ được cô ấy. Còn Diệu Thần đang bị linh hỏa thiêu đau đớn ở một bên. Hệ thống nhảy ra mà cảnh báo cô ấy.
- Ký chủ mau thu lại linh hỏa đi không Diệu Thần sẽ chết mất, linh hỏa này của Phượng Hoàng nó là lửa bất diệt, chỉ có người tạo ra nó mới khiến nó ngừng cháy, nhanh lên ký chủ, theo tuyến truyện hiện tại Diệu Thần chưa thể chết được.
Cô ấy nghe thấy thì hoảng loạn nhưng không biết phải làm gì cả, chính cô cũng không biết tại sao mình lại tạo ra ngọn lửa kinh khủng này đánh anh ấy.
- Ta phải làm gì bây giờ 817? Ta không biết sử dụng...
Hệ thống liền chỉ điểm cô ấy
- Ký chủ người chỉ cần suy nghĩ là được, theo suy nghĩ của người linh hỏa sẽ được thu lại hoặc tắt đi
Vừa nghe thấy cô liền làm theo, thu linh hỏa về rồi chạy lại xem xét vết thương cho anh ấy. Vết thương chưa khỏi nay lại bị cô làm bỏng thành ra như vậy thực sự quá đáng thương rồi. Hệ thống nhắc nhở và nói ra cách hồi phục vết thương cho Diệu Thần.
- Ký chủ người có Thần Mộc hãy lấy lá cây của nó làm đan dược mọi vết thương sẽ lập tức được chữa khỏi, nhưng hiện tại Thần Mộc chỉ có hai lá non, người bắt buộc phải cho nó ăn no để sinh trưởng lớn hơn.
Cô ấy đang lo tới phát khóc luôn rồi, vì từ trước tới nay chưa từng làm bị thương bất cứ ai lên đang rất hoảng loạn. Diệu Thần thấy cô lại gần thì liền gạt cô qua một bên, giọng nói căm ghét vô cùng đáng sợ vang lên.
- Ngươi hài lòng với tác phẩm của ngươi chứ? Có phải đang rất vui không? Ngươi nên nhớ nếu không phải vì ân công ta đã giết ngươi từ lâu rồi. Nhưng vết thương này ta sẽ tính sổ với ngươi sau bây giờ thì biến đi.
Cô lo sợ tới run rẩy giờ thêm sự đe dọa từ anh khiến cô suy xụp rất nhiều, đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn, cô hoàn toàn không muốn chuyện này xảy ra chút nào. Sau khi anh đi cô vì sợ mà khụy gối, Hắc Lang nhanh chóng đỡ cô lên nhìn cô với sự lo lắng và tự trách rất nhiều, anh nghĩ tại vì chính mình nên mới khiến cô gặp chuyện như vậy.
Lúc này Thiệu Thiên cuối cùng cũng về đến nơi, anh thấy muội muội của mình khóc thì lập tức lao tới, nghĩ là do Hắc Lang liền rút kiếm ra tức giận mà đe dọa.
- Ngươi đã làm gì muội muội của ta hả? Tại sao muội ấy lại khóc? Sao lại bị thương hả?
Chuyện này chưa xong chuyện khác lại tới khiến cô ấy không chịu nổi mà ngất đi. Thiệu Thiên thấy cô ấy bất ngờ ngã xuống liền vứt thanh kiếm xuống đất, cướp cô từ tay Hắc Lang lập tức ôm chạy về phòng.
- Hôm nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy chứ? Muội chỉ vừa mới tỉnh lại thôi ta không cho phép muội gặp bất chắc nữa.
Anh hét lên một tiếng lớn
- Người đâu, người đâu mau gọi thái y tới đây cho ta... Không, đi tới khách điếm Lai Hy gọi Thần Y Bạch Mộc Ly tới đây cho ta.
Tiếng quát của anh vang vọng khắp Vương Phủ, cho dù cô ấy chỉ bị ngất hay xây xước anh đã rất sót rồi, hôm nay lại gặp nhiều chuyện như vậy anh nghĩ cô ấy do không chịu được đả kích dẫn tới ngất đi. Anh thầm nguyền rủa Châu Du Diễm.
- Chắc chắn do ngươi, do hủy hôn ước với ngươi nên muội ấy mới suy xụp thành ra như vậy, tên họ Châu đáng chết sẽ có ngày ta sẽ giết chết ngươi. Châu Du Diễm ngươi cứ rửa cổ đợi ta... Đáng hận.
Anh suy nghĩ rất nhiều, càng ngày càng muốn giết Châu Du Diễm hơn. Anh ôm cô ấy chạy về phòng, gia dân trong nhà cũng đã khẩn cấp chạy đi gọi Bạch Mộc Ly tới đây, cả phủ loạn nay càng thêm loạn vì cô ấy. Phụ mẫu biết tin cũng lập tức chạy tới lo lắng tới đau lòng.