Tiểu Thư Siêu Quậy Xuyên Không

Tiểu Thư Siêu Quậy Xuyên Không - Quyển 1 Chương 26: Lạc




Cô và nhỏ cứ dắt tay nhau mà leo lên , anh thì cứ lững thững đằng sau mang cục tức to. Cô rất thông cảm cho anh nhưng mà đang bị nhỏ giận nếu không bơ anh thì mình cũng bị lây hết. Cứ dắt được một tí cô lại quay lại đằng sau nở nụ cười cũng đủ làm anh dễ chịu hơn rồi.

Nhỏ trong bụng đang cười thầm rất chi là khoái chí "Ai bảo bơ mình. Cho anh chết".

Đường ở đây tuy cô đã đi nhiều lần nhưng cũng không nói là nó không nguy hiểm. Núi này được mệnh danh là núi khó leo và nguy hiểm liên miên. Cô leo nhanh nhưng nếu không cẩn thận gặp phải hố sâu nào đó thì nguy hiểm , thậm chí mất luôn tính mạng như chơi. Nhà trường vì muốn rèn luyện cho học sinh tính chịu khó và vượt khó nên tổ chức cuộc leo núi tập thể ở đây.

Cũng đã mấy tháng cô không leo núi này rồi... Hình như nó có hơi chút khác lạ thì phải. Nói đúng hơn là khác xa cảnh tượng cô trèo lần cuối cùng trước khi đi học 99.99999 phần trăm.

Anh tự dưng nhớ đến nơi thuộc địa phận ngọn núi này mà reo lên :" Nhi , đây là ngọn núi ở quê em mà"

Nhỏ ngạc nhiên quay sang cô :" Thật sao chị dâu, vậy chị chắc thuộc đường ở đây rồi nhỉ?"

Cô chả biết trả lời hai người này sao đây. Ừ thì đúng là ngọn núi này thuộc nơi cô ở thật nhưng mà cô rời xa nơi đây mấy tháng rồi , nó đã khác xa lúc trước rất nhiều , có vẻ nguy hiểm hơn trước :" Ừm...nhưng Nhi chưa leo lên làn nào . Nghe nói nguy hiểm lắm".

Anh nghe thế thì đề cao cảnh giác mà trông nom hai người hơn. Anh không muốn bất cứ việc gì xảy ra với họ hết á....

Đang đi thì cô bỗng dừng lại làm nhỏ đang bị cô cầm tay đằng sau đâm sầm vào cô làm cả cô và nhỏ đều lăn quay ra đất kêu lên.

" Hai người đi mà mắt mũi cứ để lên trời hay sao thế?"

" Anh nói vừa thôi.. người ta đang đau không an ủi thì thôi lại đi xới mới người ta "- Nhỏ tức giận đốp lại anh ngay.

Cô chẳng để ý đến cái chuyện đau điếc đó nữa mà đang ngó ngang xung quanh.... hình như là đi lạc rồi.

" Chị dâu, sao chị đang đi lại tư dưng dừng lại thế"- nhớ ra nguyên nhân mình bị ngã nhỏ liền hỏi cô.

Cô làm mặt căng thẳng quay lại :" Chúng ta lạc đường rồi"

" Hảảảả?????????"- nhỏ và anh shock quá mà hét lên.

Cô càng căng mặt hơn. Một khi lạc núi này thì khó mà ra. May là cô cũng biết chút chút nên ngó nghiêng một hồi cũng xác định được lạc hướng nào rồi vội bảo nhỏ và anh quay lại chỗ ngã rẽ rồi rẽ bên phải chứ không phải bên trái.

Đầu óc anh và nhỏ bây giờ lúng ta lúng túng cứ sợ bị lạc mất. Cầm tấm bản đồ nhà trường vẽ mà anh chả hiểu cái mô tê gì hết. Đầu óc thông minh của anh nó bị vất hết đâu rồi thì phải. Không xác định được một tí nào luôn . Cứ tưởng cô biết đường cơ ai nào ngờ...

Bây giờ ba người đã rẽ phải rồi nhưng kết quả là ...vẫn bị lạc. Mẹ nó, cô khẳng định là đường này mà sao lại vẫn lạc kia chứ . Nhỏ kiệt sức lắm rồi đó nha, leo mấy tiếng đồng hồ rồi cộng với đi đi đi lại đường này rồi đến đường kia còn phải đeo chiếc balo to bự trác này nữa , kiệt sức quá nhỏ liền ngồi dưới tảng đá gần cây.

Cô và anh cứ thế bước đi mà không để ý là nhỏ đã bị bỏ rơi đằng sau...

" Nhi, em có biết rẽ lối nào trong ba lối này không?"

Cô quay cuồng với mớ hỗn độn này, đi mãi đường nào cũng có ngã rẽ. Lúc trước cô đi chả có một cái ngã rẽ nào mà sao bây giờ mọc đâu ra hàng trăm đường lối bí ẩn chứ.

" Em không biết, bản đồ cũng không ghi nơi này sao. Chắc chúng ta lạc rồi."

Anh buồn rười rượi thở dài một cái... Bỗng nhiên trí óc thông minh của anh nó hồi phục :" Đúng rồi... Chúng ta thử gọi điện cho thằng Kiệt xem"

Cô vui ra mặt hẳn. Cái triết lí đơn giản vậy mà cô không nghĩ ra, đúng là đầu óc củ chuối mà...

Anh xốc balo xuống đất, lấy chiếc ipar ra nhấn số gọi cho Kiệt nhưng..." Điện thoại không liên lạc được". Anh gọi đi gọi lại hàng chục lần mà vẫn không ăn thua. Làm sao bây giờ, điện thoại này anh mới mua chỉ lưu số của cô, hắn và nhỏ thôi....

Nhắc mới nhớ đến nhỏ, anh đoán chắc nhỏ cũng có số của ba me , quay ra đằng sau định hỏi nhỏ thì chả thấy nhỏ đâu. Anh điên rồ hét lên :" Vy. Em đâu rồi"

Cô cũng để ý xung quanh cũng không thấy nhỏ ở đâu hết. Chả lẽ, chúng ta đã lạc nhỏ rồi. Nghĩ thế cô và anh cùng gọi điện cho nhỏ nhưng cũng không liên lạc được liền vất balo đó chạy đi tìm...

( Còn tiếp...)

*Ngoại truyện: Bắp chưa đọc truyện nào liên quan đến vấn đề leo núi hết nên cứ chém tùm cheng à, có gì sai sót thông cảm nha :)