Tiểu Thụ Nhật Kí

Chương 14




Thứ tư ngày 29 tháng 12

Bọn Hạo Minh cuối cùng đã thua… Không có biện pháp, đối thủ quá mạnh, chính là đội đại học trường thể thao a, bọn họ là quán quân trong giới đó.

Nhìn hắn cũng không phải bộ dáng thương tâm, ta đỡ phải cố gắng an ủi hắn, mà nói đúng hơn người cần an ủi là ta đây nè…

Ta rốt cuộc bị bao nhiêu người lừa dối rồi! Ta thật muốn rống to —— tất cả mọi người đều là kẻ lừa gạt!

Tĩnh Đồng là kẻ lừa gạt! Đội trưởng đội bóng rổ cũng là tên lừa người! Khiết, Doanh mấy người cũng là tên lừa đảo(đây là hai người bạn thời cao trung – muốn biết rõ hay quay về

Tất cả mọi người đều đang nhìn ta mà cười, a ~~~~~~~~~!!! Hỗn trướng!

Ai…

Có lẽ nên viết tiếp phần của ngày hôm qua đi…

Tĩnh Đồng nàng hình như đối với “đồng chí” rất mẫn cảm, nàng tự xưng mình là “đồng nghiệp nữ” … Có ý tứ gì a…? Mặc kệ đi, dù sao cũng là nàng một tay tác hợp chúng ta.

Ngày thứ hai sau bữa tiệc tối đó, cũng là sáng sớm ngày lễ giáng sinh(25-12), nàng chạy tới trường học tìm ta. Ta khi đó còn đối với Hạo Minh tức giận muốn chết, không chịu nói chuyện với hắn, hắn cứ tò tò đi theo ta ta cũng không thèm để ý đến, sau đó Tĩnh Đồng đi tới, hắn mới rời đi một chút, để cho Tĩnh Đồng “khai thông” ta.

Nàng nói khi ta lần đầu tiên cùng nàng tâm sự, nàng đã hoài nghi ta đối với Hạo Minh chính là quan hệ kia, bất quá khi đó còn không dám khẳng định. Lúc ta giới thiệu cho bọn họ làm quen, nàng nói Hạo Minh khi đó dùng ánh mắt chết người trừng nàng, nàng mới hoàn toàn minh bạch. ( kỳ quái, ta khi đó ngay cả một điểm cũng không phát hiện…) sau đó qua vài ngày, Hạo Minh chủ động đi tìm nàng “đàm phán” … Nói chuyện gì hả? Chính là… Ai, tiểu tử kia sợ ta bị “cướp đi”, thực sự là là hắn mặt rất dày mà…

Nàng nhân đó hướng hắn công bố tâm ý của ta, sau đó, chính là mấy ngày nay, tên kia như mới trúng số, cười đến toe tóe.

Để có thể khiến ta “tự chui đầu vào rọ” ( đem ta làm mãnh thú rồi…), nàng nói Hạo Minh trước tiên nên bình tĩnh, để lộ một vài động tác mờ ám kích thích ta… Ví dụ như cố ý cùng nữ sinh thân thiết…

Nữ nhân thực sự đáng sợ a…

Vì thế khi đó, người Hạo Minh thường xuyên nhắn tin chính là nàng, hắn mỗi ngày đều hướng nàng báo cáo lại tình trạng của ta, hắn vì như thế mới mang theo điện thoại di động. Thực sự là bị hai người này đánh bại rồi… Quả thực như đang hoạt động gián điệp a.

Tiếp đó còn tận lực bày ra bữa tiệc đêm giáng sinh… Tất cả mọi người tham gia đều là đồng phạm… Ta sau này làm sao làm người được đây a…

Nàng nói mấy cái này đơn giản là để cho ta biết, Hạo Minh vì ta đã như thế nào dụng tâm lương khổ(lao tâm khổ tứ), đáng tiếc ta khi đó nghe xong chỉ có phẫn nộ, bị lừa dối tất nhiên là phải phẫn nộ, bất quá sau này tỉnh táo lại, chính nghĩ có điểm cảm động… Bất quá chỉ có một chút mà thôi, thật sự.

Hạo Minh nói hắn vốn định mau nhanh hướng ta tỏ tình, chỉ sợ ta sẽ tử cố chết không chấp nhận, để cho ta “suốt đời khó quên”, mới quyết định dùng phương thức này… Thật đúng là suốt đời khó quên được…

Ta lúc đó như thế nào đều không thừa nhận mình thích hắn, bọn họ liền đem mấy chứng cứ ta ghen ra nói, ta chính là không nhìn nhận! Chết cũng không nhận! Chính là không cho các ngươi thực hiện được!

Ta khi đó thật là một con người kiên định đúng không?… Đáng tiếc, chuyện xảy ra sau đó, đã một lần nữa chứng minh ta là một nam nhân không có lập trường, hơn nữa còn là một nam nhân rất dễ dàng rút lui…

Vào đêm ngày hôm đó, chính là đêm Noen(đây là 25-12), trường chúng ta mở tiệc tối. ( ta hiện tại đối với tiệc tối có điểm sợ hãi, khẳng định sẽ không có chuyện tốt phát sinh)

Trước đây không phải có một nữ sinh hay bám lấy Hạo Minh sao? ( lại còn mạnh mẽ hôn hắn nhớ tới lại sinh khí!)(*)hiện tại đã biết nàng là thuộc khoa hóa, nàng đêm đó cũng chạy tới tìm Hạo Minh, tiệc tối còn chưa có xong nàng đã gọi hắn ra ngoài, ta vẫn là nhịn không được chạy đi theo xem… Nàng nói muốn tặng quà, Hạo Minh đương nhiên không nhận, mắt thấy nàng một phen muốn nhào vào người hắn, ta vội vàng lao tới…

Sau đó, tất cả đều phát triển theo như ý muốn của Hạo Minh, ta đã làm một chuyện quá sức điên khùng… Bây giờ còn hối hận đây. Ta rất sợ Hạo Minh sẽ bị cướp đi, làm trò của mấy đứa con gái chạy tới ôm hắn… Nói nói mấy câu… Hiện tại nghĩ thực sự khó có thể mở miệng… Đó là… “Hắn là của ta!” …Thật sự là buồn nôn… Ai! Mất mặt! Không đề cập tới nữa!

Nữ sinh kia xám mặt chạy đi mất, sau đó tiểu tử kia giống như ăn phải mật ong, thực sự chịu không nổi hắn há mồm mở to mắt như thế.

Sau đó hắn mang món quà đêm giáng sinh lấy ra, chính là muốn tặng ta một cái điện thoại đi động, ta làm sao có thể nhận được a? Hắn nói ta đem dây đeo điện thoại đó tặng lại cho hắn, hừ! Nguyên lai hắn ngày đó chính là giúp chính mình chọn quà, thủy tinh màu vàng cùng điện thoại của hắn quả thật rất xứng đôi, ta thực sự là hậu tri hậu giác(không có tinh ý).

Ta đưa dây đeo điện thoại đó tặng cho hắn rồi, bất quá đến bây giờ còn chưa chịu nhận điện thoại hắn tặng.

Ngày hôm sau, ta như thế không minh bạch đã theo hắn đáp ứng làm người yêu của nhau…

Đã phát triển đến như thế, ta còn biết nói gì…

Ngày hôm nay tới sân bóng rổ cổ vũ hắn, đội trưởng của hắn chạy tới chúc mừng ta… Xem ra y đã sớm biết. Khi ăn ta oán giận Hạo Minh miệng rộng, đem chuyện của chúng ta đi khắp nơi tuyên bố, hắn bảo hắn không có nói những người đó chính là tự phát giác, hắn còn chỉ trích ngược lại ta, nói hầu như toàn bộ thế giới đều biết tâm ý của hắn, chỉ có ta khờ khờ không biết. Toàn bộ thế giới? Không đến nỗi kinh khủng như thế nha! Hắn nói cho ta biết, Khiết Oánh bọn họ thì không cần phải nói rồi, mấy đứa bạn hồi cao trung đều đã biết hết, tỷ tỷ hắn thấy ta vài lần là đã biết rồi (tỷ hắn thật đúng là “khai sáng”), rốt cuộc có bao nhiêu người biết đây… Ta không dám suy nghĩ nữa…

Còn hai ngày nữa là tới tết dương lịch rồi, phải về nhà thôi, chuyện này đương nhiên không thể nói cho mẹ biết… Không biết được khi mẹ biết sẽ có phản ứng như thế nào… Thôi thì đừng nghĩ nữa…

Viết rất dài rồi, không viết nữa.

Thứ năm ngày 30 tháng 12

Ngày mốt được nghỉ rồi, nghỉ liên tiếp ba ngày luôn.

Một năm này thật sự là nhiều chuyện phát sinh a… Hồi tưởng lại chuyện cũ, thực sự là cảm khái vô hạn. Ta bắt đầu trở nên đa sầu đa cảm từ khi nào thế này…

Cuốn nhật kí này cũng chỉ còn lại vài tờ, cũng là lúc nên đi mua một cuốn mới rồi.

Ngày hôm nay coi như yên bình, bởi ngày nghỉ sắp tới, tất cả mọi người đều lòng tràn đầy chờ mong.

Ta gần đây thần kinh trở nên nhạy cảm, luôn sợ chuyện ta với Hạo Minh sẽ bị đưa ra ánh sáng, bất quá hắn nói ta đừng lo, kỳ thực trong trường học của chúng ta cũng có vài người đồng tính luyến ái, bọn họ đều là quang minh chính đại, có hai đàn anh còn cùng nhau ra ngoài thuê phòng xây cái tổ riêng. Đúng là được mở mang tầm mắt… Xem ra ta là rất lạc hậu rồi.

Hắn còn nửa thật nửa giỡn mà nói, học kỳ sau chúng ta cũng đi thuê phòng ở chung đi. Ta tuyệt đối không được a! Chúng ta chính thức quen nhau mới vài ngày, không thể thoáng cái tiến triển quá nhanh. Hắn lại bỉu môi bảo chúng ta quen nhau đã được 7 năm rồi, đáng lẽ sớm nên làm như vậy… Hắn nói cứ như cô vợ trẻ đang kể lể a?

Dù sao đi nữa cũng là không được, chúng ta vẫn còn là học sinh, còn đang phải dùng tiền của ba mẹ, không nên như thế xa xỉ.

Ngày hôm nay hắn vừa bắt ta nhận điện thoại di động a, hay là nên nhận đi.

Thứ sáu ngày 31 tháng 12

Ta hiện tại đã về đến nhà rồi, ngồi xe mệt mỏi quá a… Cũng còn may mắn, có thể đi nhờ xe trở về, đỡ được một ít tiền đi xe.

Chiều hôm này trường cho tan học sớm, tỷ tỷ cùng tỷ phu của hắn cũng phải về quê ăn tết, liền lái xe tới trường học chở chúng ta cùng nhau trở về. Lần này coi như tốt, ta không có nôn, chỉ là có điểm choáng váng đầu.

Ngày mai muốn tới nhà hắn bồi mẹ hắn cùng ăn sáng, nên ta phải đi ngủ sớm đây.

Chủ Nhật ngày 2 tháng 1

Ta hiện tại… Chính là đang yếu ớt nắm trên giường mà viết trang nhật kí này đây… Ô… Thật là khó chịu!!

Chân Hạo Minh ngươi tên này đáng bị ngũ mã phanh thây!! Đại lừa đảo! Ta nguyền rủa ngươi!

Cái gì sẽ không đau! Đau nhức chết ta rồi! Sớm biết thế này ta thà chết chứ không chịu khuất phục! Đem ta lừa gạt đến nhà hắn qua đêm, còn nói sẽ không đối ta làm cái gì! Ai biết ba mẹ hắn đi du lịch ở ngoài rồi! Cư nhiên thừa lúc ta đang tắm mà phục kích! Cánh cửa làm gì có thể trùng hợp như vậy bị khóa lại không mở được! Cái này căn bản là đã chủ mưu từ lâu rồi!

Vì sao! Mới một tuần thôi mà! Vì sao việc đời đã trở nên thay đổi! Vì sao ta lại xui xẻo thế này!

Ô… Sách vở đều là gạt người… Đau nhức chết ta rồi! Không lẽ mấy ngày tiếp ta chỉ có thể nằm sấp mà ngủ? Không nên a! Thật là khó chịu!

Ngày hôm nay sáng sớm vừa tỉnh lai, ta còn tưởng rằng mình đã chết, cả người khớp xương đều đau nhức, vì sao chỉ có hắn thoải mái! Ta một điểm cũng không hưởng thụ! Chỉ có cảm giác đau nhức!

Tức chết người đi được! Lần sau tuyệt đối không thể nhượng hắn nằm trên nữa! Ngươi đi chết đi!

Đã hết giấy rồi, trang cuối cùng lại viết về tình trạng thê thảm này, ai… Hảo đầu bất hảo vĩ (đầu xuôi đuôi không lọt), quên đi. Cuốn nhật kí này dừng ở đây.

————————

(*) nguyên lai khi đó là hôn, thế mà ta lại edit là “ôm” thật sự là có lỗi vs nàng đó quá (cơ hội ngàn năm có một mà) sẽ sửa lại ngay đây ^^

( hoàn)

———-oOo———-

Bạn thụ rốt cuộc đã bị ăn rồi ~~~ công thành danh toại rồi nhá ;))

Cuối cùng cũng đã hoàn???? cảm ơn các bạn đã quan tâm theo dõi (nghe cứ như kết thúc thời sự í)

Kamsa ~~~ *cúi đầu*