Sau lần gặp gỡ ở chùa Linh Sơn, Lâm Uyển Hi không ngừng suy nghĩ về Diệp Trần Mặc. Trái với dáng vẻ lạnh lùng và lời nói sắc bén, nàng nhận ra ánh mắt của hắn có một chút mệt mỏi và ưu tư.
“Đời này, ta không chỉ trả ân cứu mạng của ngài, mà còn muốn hiểu rõ con người thật của ngài. Dù có khó khăn đến đâu, ta cũng sẽ làm được.”
Nhưng để tiếp cận một người như Diệp Trần Mặc không hề dễ dàng.
Trong phủ thừa tướng, Lâm Uyển Hi ngồi trước bàn, ánh mắt đầy kiên định. Nàng đã vạch ra kế hoạch:
1. Tìm hiểu về thói quen và sở thích của Diệp Trần Mặc.
2. Lợi dụng những cơ hội gặp gỡ để gây ấn tượng.
3. Không quá lộ liễu, nhưng cũng không để bản thân bị lãng quên.
Tiểu Mai nghe nàng trình bày mà cảm thấy khó hiểu.
"Tiểu thư, tại sao người lại nhắm đến Vương gia? Chẳng phải ngài ấy nổi tiếng là kẻ máu lạnh, không gần nữ sắc sao?"
Lâm Uyển Hi khẽ cười, ánh mắt nàng ánh lên tia tinh nghịch.
"Tiểu Mai, ngươi không hiểu đâu. Diệp Trần Mặc không phải kẻ máu lạnh, chỉ là ngài ấy không muốn để lộ cảm xúc trước người khác. Ta tin mình có thể khiến ngài ấy thay đổi."
Trong những ngày sau đó, Lâm Uyển Hi bắt đầu dồn sự chú ý vào các tin tức liên quan đến Diệp Trần Mặc. Nàng phát hiện rằng vị Vương gia này thường xuyên ghé qua các doanh trại quân đội và rất hiếm khi tham gia vào các buổi tiệc tùng trong cung.
“Nếu muốn gặp ngài ấy, ta phải tìm cách khác thường hơn.”
Một cơ hội bất ngờ đến khi trong kinh thành tổ chức lễ hội hoa đăng. Diệp Trần Mặc được hoàng thượng giao nhiệm vụ bảo vệ trật tự, nên chắc chắn hắn sẽ xuất hiện.
Tối hôm ấy, Lâm Uyển Hi khoác lên mình một bộ váy xanh lục nhạt, tóc vấn nhẹ nhàng, điểm thêm một chiếc trâm ngọc. Nàng không muốn quá nổi bật, nhưng cũng không để mình bị lu mờ giữa đám đông.
Tiểu Mai nhìn nàng, không khỏi cảm thán. "Tiểu thư, người thế này chắc chắn sẽ thu hút ánh mắt của không ít người."
Lâm Uyển Hi chỉ mỉm cười, ánh mắt sáng lên đầy quyết tâm.
Lễ hội hoa đăng nhộn nhịp với tiếng cười nói và ánh sáng từ hàng trăm chiếc đèn lồng. Khắp nơi, người ta vui vẻ thưởng thức không khí lễ hội.
Lâm Uyển Hi không vội vã tìm kiếm Diệp Trần Mặc. Nàng biết rằng nếu muốn thu hút sự chú ý của hắn, nàng cần một tình huống đặc biệt.
Khi đi ngang qua một gian hàng, nàng chợt nghe thấy tiếng xôn xao phía trước. Một đứa trẻ khóc lóc, hoảng sợ vì bị lạc mẹ. Mọi người xung quanh tỏ ra bất lực, không ai biết phải làm gì.
Lâm Uyển Hi nhanh chóng tiến đến, cúi xuống dỗ dành đứa trẻ.
"Đừng sợ, ta sẽ giúp ngươi tìm mẹ." Nàng nắm tay đứa trẻ, ánh mắt dịu dàng trấn an.
Lúc ấy, từ đám đông, một bóng dáng cao lớn xuất hiện. Diệp Trần Mặc với bộ áo giáp đen lạnh lùng, ánh mắt sắc bén quét qua khung cảnh hỗn loạn.
Ánh mắt hắn dừng lại trên Lâm Uyển Hi.
"Ngươi đang làm gì ở đây?" Giọng nói trầm thấp của hắn vang lên, khiến mọi người xung quanh im lặng.
Lâm Uyển Hi ngẩng đầu, đôi mắt chạm vào ánh mắt lạnh lùng của hắn.
"Vương gia," nàng cúi đầu hành lễ, giọng nói nhẹ nhàng nhưng không hề có chút sợ hãi. "Tiểu nữ thấy đứa trẻ này bị lạc mẹ, nên muốn giúp nó."
Diệp Trần Mặc liếc nhìn đứa trẻ, ánh mắt thoáng qua một tia dịu dàng hiếm thấy. Hắn quay lại nhìn nàng, dường như muốn nói điều gì đó, nhưng rồi im lặng.
Một lúc sau, hắn phất tay ra hiệu cho một thị vệ.
"Đưa đứa trẻ này đến nơi an toàn. Tìm mẹ nó."
"Rõ!"
Lâm Uyển Hi đứng dậy, ánh mắt dõi theo Diệp Trần Mặc.
"Vương gia," nàng khẽ gọi, khiến hắn dừng bước.
"Tiểu nữ cảm tạ ngài đã ra tay giúp đỡ."
Diệp Trần Mặc quay lại, ánh mắt hắn nhìn nàng như muốn xuyên thấu mọi suy nghĩ.
"Nếu ngươi biết điều, thì đừng để bản thân rơi vào rắc rối."
Hắn nói xong liền rời đi, bóng lưng lạnh lùng khiến trái tim Lâm Uyển Hi thắt lại.
Nhưng thay vì sợ hãi, nàng mỉm cười.
“Ngài có thể lạnh lùng bao lâu cũng được. Ta sẽ khiến ngài không còn cách nào lờ đi ta nữa.”
Kết thúc chương 4.