Tiểu Thư Ngốc

Chương 22: Bằng Chứng Đắt Giá




Khi trở về căn cứ an toàn, Lâm Uyển Hi cẩn thận mở bản danh sách ra. Dưới ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn dầu, những dòng chữ được ghi chép bằng mực đen hiện lên rõ ràng. Danh sách này không chỉ ghi tên các quan lại, thương nhân bị Diệp Thừa Hàn mua chuộc mà còn bao gồm cả những giao dịch bí mật mà hắn từng thực hiện.

"Thật không ngờ, hắn có thể kiểm soát được nhiều người như vậy," Lâm Uyển Hi lẩm bẩm, ánh mắt đầy phẫn nộ.

Diệp Trần Mặc ngồi đối diện, nhấp một ngụm trà, đôi mắt trầm ngâm. "Danh sách này đủ để khiến hắn điêu đứng. Nhưng ngươi cần phải biết, nếu không dùng đúng cách, nó có thể phản ngược lại chúng ta."

Lâm Uyển Hi quay sang nhìn hắn, trong lòng thầm cảm kích. Từ khi sống lại, nàng không ngừng lo sợ rằng mọi thứ sẽ đổ vỡ lần nữa. Nhưng giờ đây, với sự hỗ trợ của Diệp Trần Mặc, nàng cảm thấy mình có cơ hội thực sự để thay đổi vận mệnh.

"Ta hiểu" nàng gật đầu. "Chúng ta sẽ không hành động vội vàng. Trước tiên, cần xác minh độ chính xác của danh sách này và tìm ra những người có thể hợp tác."

Diệp Trần Mặc nhìn nàng, ánh mắt lạnh lùng nhưng phảng phất một tia tán thưởng. "Ngươi không còn là cô tiểu thư ngốc nghếch nữa. Rất tốt. Nhưng nhớ, đây chỉ là khởi đầu. Tứ hoàng tử không phải kẻ dễ đối phó."

Hai ngày sau, Lâm Uyển Hi cùng Diệp Trần Mặc bí mật hẹn gặp một trong những quan viên cấp cao có tên trong danh sách, Triệu đại nhân. Ông ta từng là người trung thành với Lâm gia nhưng sau khi gia tộc nàng bị diệt, ông buộc phải thần phục Diệp Thừa Hàn để bảo vệ tính mạng.

Triệu đại nhân ngồi trong một căn phòng nhỏ, tay run rẩy cầm chén trà. Khi nhìn thấy Lâm Uyển Hi, ông thoáng giật mình nhưng nhanh chóng che giấu cảm xúc.

"Lâm tiểu thư... không, phải gọi là Lâm cô nương. Ta tưởng ngươi đã chết..."

"Triệu đại nhân, ta không còn là tiểu thư Lâm gia nữa" Lâm Uyển Hi bình tĩnh nói. "Nhưng ta vẫn nhớ ân tình của ngài với gia tộc ta trước kia."



Triệu đại nhân cười gượng, lắc đầu. "Ta chẳng thể làm gì khi ấy. Thậm chí ta còn không thể bảo vệ chính mình. Giờ ngươi tìm ta, là muốn gì?"

Lâm Uyển Hi đặt bản danh sách lên bàn, ánh mắt nghiêm nghị. "Ta muốn ngài nhìn thấy rõ sự thật. Những gì ngài phải làm cho Diệp Thừa Hàn không phải vì sự trung thành, mà vì sự sợ hãi. Nhưng giờ đây, chúng ta có cơ hội để thay đổi."

Triệu đại nhân cầm lấy bản danh sách, đọc qua vài dòng. Khuôn mặt ông tái đi, bàn tay run rẩy. "Sao ngươi có được thứ này?"

"Đó không quan trọng. Quan trọng là ngài có dám đứng lên không, nàng nói, giọng chắc chắn.

Triệu đại nhân im lặng hồi lâu. Ông biết, chỉ cần một sai lầm nhỏ, ông sẽ mất tất cả. Nhưng ánh mắt kiên định của Lâm Uyển Hi khiến ông nhớ lại những ngày tháng Lâm gia còn hưng thịnh, khi ông từng một lòng một dạ phục vụ họ.

"Được," ông nói khẽ. "Ta sẽ giúp ngươi. Nhưng ngươi phải hứa, nếu thất bại, đừng lôi ta vào."

"Ta không thất bại" Lâm Uyển Hi trả lời, ánh mắt lấp lánh tia tự tin.

Khi rời khỏi nơi đó, Lâm Uyển Hi quay sang Diệp Trần Mặc. "Chúng ta đã có người đầu tiên. Những người khác sẽ sớm theo sau.

Diệp Trần Mặc khẽ cười nhạt. "Ngươi đang chơi một trò chơi rất nguy hiểm, Lâm Uyển Hi. Nhưng ta phải thừa nhận, ngươi chơi rất tốt."

Lâm Uyển Hi không đáp lại, chỉ nhìn về phía bầu trời đêm đầy sao. Kiếp trước, nàng đã để mất tất cả. Kiếp này, nàng sẽ không bao giờ lùi bước.