Lâm Uyển Hi đứng trong phòng, lòng như cơn sóng cuộn lên không ngừng. Nàng đã quyết định, nhưng cảm giác lo lắng vẫn không thể xua tan. Dù có bước đi vào con đường đầy mịt mờ này, nàng vẫn không biết mình sẽ gặp phải những gì.
Diệp Trần Mặc đứng bên cạnh, vẻ mặt lạnh nhạt như thường lệ, nhưng trong ánh mắt hắn lại có thứ gì đó khiến nàng không thể đọc thấu. Dường như hắn đang theo dõi từng động thái của nàng, như thể nàng là một trò chơi mà hắn chỉ là người quan sát, không tham gia.
"Ngươi có chắc chắn muốn tiếp tục?" Diệp Trần Mặc cuối cùng cũng mở miệng, giọng nói trầm lạnh nhưng không thiếu sự quan tâm.
Lâm Uyển Hi ngẩng đầu, ánh mắt kiên quyết. "Ta đã quyết định rồi. Không thể lùi lại nữa."
Diệp Trần Mặc không nói gì thêm, chỉ nhẹ gật đầu, rồi quay lưng bước đi, để lại nàng đứng một mình trong căn phòng trống vắng. Nàng có thể cảm thấy mạch máu trong người mình đập nhanh hơn, sự hồi hộp đang dâng lên. Đêm nay, tất cả sẽ bắt đầu.
Ngày hôm sau, Lâm Uyển Hi nhận được một lá thư mỏng manh, không có tên người gửi, nhưng nàng biết rõ đó là Diệp Trần Mặc. Bên trong chỉ có vài dòng chữ:
"Chúng ta sẽ bắt đầu từ Tứ hoàng tử Diệp Thừa Hàn. Hắn chính là chìa khóa mở ra mọi cánh cửa. Mọi thứ sẽ bắt đầu từ hắn."
Lâm Uyển Hi cảm thấy một cơn rùng mình. Tứ hoàng tử? Chính là người mà nàng đã từng tin tưởng, người mà nàng đã từng yêu thương, nhưng lại chính là người đã lừa gạt nàng và khiến gia tộc nàng diệt vong.
Lần đầu tiên trong đời, nàng cảm nhận được sự phẫn nộ mãnh liệt đang dâng trào trong lồng ngực. Nàng đã bỏ qua quá nhiều thứ, nhưng giờ đây, khi nhìn lại, mọi sự thật đều đã rõ ràng. Tứ hoàng tử không phải là người nàng tưởng.
Tối hôm đó, Lâm Uyển Hi tìm đến nơi mà Diệp Trần Mặc đã chỉ định. Một ngôi biệt thự cổ kính, tĩnh lặng và hoang vắng. Đó là nơi Diệp Thừa Hàn thường xuyên lui tới, nơi hắn hội họp với những kẻ đồng minh bí mật của mình.
Lâm Uyển Hi không để lộ sự lo lắng, dù trong lòng nàng đang đầy nghi vấn và sợ hãi. Nàng bước vào trong biệt thự, bước chân nhẹ nhàng nhưng cũng đầy quyết đoán. Nàng không thể để bất kỳ điều gì cản trở mình nữa.
Vừa vào trong, nàng đã thấy bóng dáng quen thuộc của Diệp Thừa Hàn. Hắn đứng đó, tay khoanh trước ngực, nhìn nàng bằng ánh mắt đầy lạnh lùng, nhưng cũng đầy khinh miệt. Hắn không ngạc nhiên khi thấy nàng xuất hiện, dường như đã đoán trước mọi chuyện.
"Tiểu thư, ngươi có vẻ rất kiên quyết." Diệp Thừa Hàn lên tiếng, giọng hắn đầy vẻ châm chọc. "Ngươi đến đây làm gì? Để tìm ra sự thật, hay chỉ để thỏa mãn lòng tự tôn của mình?"
Lâm Uyển Hi không trả lời ngay, chỉ tiến lại gần hắn, ánh mắt lạnh lùng nhưng cũng không thiếu quyết tâm.
"Ta đến để lấy lại những gì thuộc về ta, để trả thù cho gia tộc mà ngươi đã hủy hoại."
Diệp Thừa Hàn nhếch môi cười, nhưng nụ cười của hắn chẳng chút vui vẻ. "Ngươi cho rằng ngươi có thể làm gì? Một cô gái ngốc nghếch như ngươi, thật sự nghĩ rằng mình có thể thay đổi được tất cả sao?"
Lâm Uyển Hi không để bị hắn làm lung lay ý chí. "Tôi đã lầm lỡ một lần, nhưng tôi sẽ không để mình tiếp tục ngu muội. Những gì ngươi làm, ngươi sẽ phải trả giá."
Diệp Thừa Hàn nhìn nàng một lúc lâu, rồi bất ngờ bước lại gần. Hắn không tỏ ra bất kỳ sự lo sợ nào, mà còn nhìn nàng với một ánh mắt đầy tính toán.
"Ngươi biết không, Tiểu thư, tất cả những gì ngươi đang làm chỉ là tự đẩy mình vào nguy hiểm. Nếu ta muốn, ngươi chỉ là một quân cờ trong trò chơi của ta."
Lâm Uyển Hi cảm thấy một cơn lạnh lẽo chạy dọc sống lưng, nhưng nàng vẫn không nao núng. "Ngươi có thể dùng ta như quân cờ, nhưng đến lúc ngươi không còn thế mạnh, ngươi sẽ nhận ra rằng mình đã sai."
Một khoảng thời gian dài im lặng trôi qua giữa hai người, không ai nói gì thêm. Cuối cùng, Diệp Thừa Hàn cười khẩy. "Ngươi có thể thử. Nhưng ta không tin ngươi đủ mạnh mẽ để chiến đấu với chính mình."
Lâm Uyển Hi không muốn tiếp tục nói chuyện thêm với hắn. Nàng biết rằng mình đã lạc vào một trò chơi đầy nguy hiểm, nhưng nàng không thể quay đầu. Nàng phải tiếp tục, dù phải trả giá thế nào.
Rời khỏi biệt thự, nàng chỉ còn lại một mình trong bóng tối, nhưng trong lòng nàng đã có quyết tâm rõ ràng hơn bao giờ hết. Đêm nay, một kế hoạch mới sẽ được hình thành. Và từ nay, nàng sẽ không còn là kẻ ngốc nữa.
Kết thúc chương 19.