Không gian xung quanh Lâm Uyển Hi trở nên tĩnh lặng đến kỳ lạ. Nàng bước theo Diệp Trần Mặc, cảm giác bất an ngày càng dâng cao trong lòng. Bầu không khí lạnh lẽo, trống trải, những ngọn núi đen ngòm như những bóng ma u ám bủa vây lấy nàng. Chưa bao giờ nàng cảm thấy mình cô độc như lúc này, nhưng dù sao, nàng cũng không thể dừng lại. Từ khi kiếp trước tỉnh ngộ, nàng đã không còn là một Lâm Uyển Hi ngốc nghếch dễ dàng bị người khác lợi dụng.
"Chúng ta sẽ vào trong núi này?" Nàng ngẩng đầu lên, hỏi với giọng đầy nghi hoặc.
Diệp Trần Mặc không đáp lời ngay, chỉ lặng lẽ đi về phía một ngôi đình nhỏ nằm khuất sau những cây cổ thụ. Đến nơi, hắn dừng lại, quay người lại nhìn nàng. Ánh mắt của hắn vẫn không một chút cảm xúc, như thể mọi thứ xung quanh đều không liên quan đến hắn.
Lâm Uyển Hi không thể không cảm thấy sự lạnh lùng ấy. Hắn như một bức tường băng, khiến mọi nỗ lực của nàng muốn chạm vào thế giới bên trong hắn đều trở nên vô ích. Nhưng nàng không bỏ cuộc, vì nàng biết, chỉ có thể đi theo hắn, nàng mới có thể tìm ra sự thật về gia tộc mình, và về những gì đã xảy ra trong kiếp trước.
"Đây là nơi hắn giấu bí mật," Diệp Trần Mặc lên tiếng, phá vỡ sự im lặng kéo dài. "Nơi này không chỉ có những điều ngươi muốn biết, mà còn là nơi ta tìm thấy những manh mối quan trọng."
Lâm Uyển Hi cảm thấy có gì đó không ổn. "Hắn?" Nàng lặp lại từ này, cảm giác tò mò nổi lên. "Hắn là ai? Tại sao lại giấu bí mật ở đây?"
Diệp Trần Mặc không đáp ngay. Hắn tiến đến bên một tảng đá lớn gần ngôi đình, tay khẽ vỗ nhẹ lên một phần của tảng đá, khiến nó chuyển động và lộ ra một cánh cửa ẩn. Lâm Uyển Hi nhìn chằm chằm vào cánh cửa đó, trái tim đập nhanh, như thể một cái gì đó sắp sửa bị vén lên, và nàng không thể ngừng lại được.
"Cùng đi vào," Diệp Trần Mặc nói, giọng hắn lạnh lẽo như mọi lần.
Lâm Uyển Hi theo hắn bước qua cánh cửa, vào trong một không gian tối tăm. Một ngọn đèn lù mù cháy sáng, soi rọi những bức tường phủ đầy bụi bặm. Đây không phải là một nơi đơn giản, mà là một hầm chứa bí mật, có thể là nơi lưu giữ những chứng cứ về gia tộc nàng, về những sai lầm mà nàng đã phạm phải, và những người đã phản bội nàng.
"Nơi này là..." Lâm Uyển Hi bước tới gần một chiếc bàn gỗ cũ kỹ, trên đó có một vài cuốn sách mỏng manh, cùng với những tờ giấy bị nhăn nheo, không rõ nội dung.
Diệp Trần Mặc không vội vàng giải thích, chỉ im lặng quan sát nàng, như thể muốn xem nàng sẽ làm gì. Cảm giác bất an trong nàng lại càng rõ ràng hơn, nhưng nàng không dám lùi bước. Kiếp trước nàng đã quá yếu đuối, quá tin vào người khác, khiến gia tộc bị hủy hoại. Kiếp này, nàng không thể để mình sai lầm thêm một lần nữa.
Nàng cẩn thận mở một cuốn sách, những trang giấy đã cũ và vàng, có vẻ như đã qua nhiều năm tháng. Ánh đèn leo lắt chiếu lên những chữ viết cổ xưa, không dễ dàng đọc được. Nhưng trong lòng nàng, một tia sáng le lói bùng lên. Đây là những thông tin về gia tộc nàng, về những mối quan hệ phức tạp, về sự phản bội mà nàng chưa hề hay biết.
"Đây là..." Nàng thì thầm, cảm giác như đã tìm thấy một phần của câu đố.
Diệp Trần Mặc bước lại gần, nhìn vào cuốn sách trong tay nàng, rồi lặng lẽ đưa tay ra, gỡ nó khỏi tay nàng. "Đây là những bí mật mà ngươi không nên biết."
Lâm Uyển Hi ngước nhìn hắn, giọng nàng trầm lại. "Tại sao? Đây là bí mật của gia tộc ta, là sự thật mà ta cần phải biết để có thể trả thù."
Diệp Trần Mặc không trả lời ngay lập tức. Hắn cúi xuống, đặt cuốn sách lên bàn, rồi lặng lẽ quay đi, bước ra khỏi căn phòng nhỏ.
"Ngươi có thể tìm ra sự thật, nhưng ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng cho những gì mình sẽ phải đối mặt," hắn nói, không nhìn nàng, chỉ quay lưng lại để lại một bóng dáng lạnh lùng trong căn phòng tối tăm.
Lâm Uyển Hi đứng đó, tim đập mạnh trong lồng ngực. Nàng biết rằng, dù cho nàng có tìm ra sự thật, mọi thứ sẽ không dễ dàng như nàng tưởng. Trả thù là một con đường đầy chông gai và nguy hiểm. Nhưng nàng đã quyết tâm, sẽ không có gì có thể ngăn cản nàng.
Chương này chỉ là một bước nhỏ trong hành trình dài phía trước. Nàng phải sẵn sàng đối mặt với tất cả, dù cho đó là đau đớn hay những bí mật khủng khiếp chưa được hé lộ.
Kết thúc chương 14.