Đêm dần khuya, không khí trong cung điện càng trở nên lạnh lẽo. Lâm Uyển Hi vẫn ngồi đó, đôi mắt sáng ngời nhìn về phía Diệp Trần Mặc. Cảm giác lo lắng trong lòng nàng ngày một dâng lên, nhưng nàng đã quyết tâm không để sự yếu đuối chi phối mình.
Diệp Trần Mặc đứng đối diện nàng, ánh mắt của hắn như một vực thẳm, sâu thẳm và không thể nhìn thấy đáy. Hắn không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ quan sát nàng như thể đang chờ đợi một phản ứng.
"Ngươi định làm gì tiếp theo?" Lâm Uyển Hi lên tiếng, cố gắng làm chủ tình hình.
Diệp Trần Mặc hơi nhướng mày, rồi bước đến gần nàng. "Ngươi sẽ phải đối mặt với rất nhiều điều khó khăn. Nếu ngươi thực sự quyết tâm, ta sẽ giúp ngươi, nhưng cái giá phải trả sẽ rất đắt."
Lâm Uyển Hi không chần chừ, ánh mắt nàng kiên định. "Ta đã không còn lựa chọn nào khác."
Diệp Trần Mặc không nói thêm gì, chỉ đưa tay vẫy vẫy một cái. Ngay lập tức, cánh cửa phòng mở ra, và một người hầu bước vào, mang theo một chiếc hộp nhỏ. Người hầu cung kính đưa hộp cho Diệp Trần Mặc, rồi rời đi.
"Hãy cầm lấy." Diệp Trần Mặc đưa chiếc hộp cho Lâm Uyển Hi.
Nàng cầm lấy, tò mò mở ra. Bên trong hộp là một chiếc vòng tay bằng bạc, trên đó khắc những ký tự cổ xưa mà nàng không thể hiểu được. Chiếc vòng tay tỏa ra một luồng khí lạnh lẽo, như thể nó không phải là một vật dụng bình thường.
"Vòng tay này có thể bảo vệ ngươi trong một số tình huống nguy hiểm, nhưng nó cũng có một lời nguyền đi kèm. Khi ngươi đeo nó, ngươi sẽ bị ràng buộc với ta. Nếu ngươi muốn thoát khỏi lời nguyền này, chỉ có một cách duy nhất: tìm ra nguồn gốc của nó." Diệp Trần Mặc giải thích, giọng nói lạnh nhạt, không chút cảm xúc.
Lâm Uyển Hi siết chặt vòng tay trong tay, ánh mắt không khỏi dừng lại trên những ký tự lạ lẫm. "Lời nguyền?"
Diệp Trần Mặc khẽ gật đầu. "Với chiếc vòng này, ngươi sẽ thấy được những điều mà người khác không thể nhìn thấy. Nhưng đồng thời, ngươi cũng sẽ phải đối mặt với những nguy hiểm mà ngươi không thể tưởng tượng nổi. Hãy suy nghĩ kỹ."
Lâm Uyển Hi không còn do dự. Nàng đã hứa sẽ trả thù và tìm lại sự công bằng cho gia tộc mình. Nếu chiếc vòng này có thể giúp nàng, thì nàng sẽ không ngần ngại đeo nó.
"Ta sẽ đeo nó." Nàng nói chắc chắn, ánh mắt không rời chiếc vòng trong tay.
Diệp Trần Mặc không nói gì, chỉ nhìn nàng với một ánh mắt khó đoán. Hắn biết rõ, dù nàng có đeo chiếc vòng này, mọi chuyện sẽ không dễ dàng như nàng nghĩ.
Lâm Uyển Hi đeo chiếc vòng lên tay, cảm giác lạnh lẽo ngay lập tức lan tỏa từ đầu ngón tay. Nhưng nàng không cảm thấy sợ hãi, chỉ cảm thấy một sức mạnh kỳ lạ đang dần trỗi dậy trong cơ thể mình.
Diệp Trần Mặc bước đến gần nàng, ánh mắt sắc bén. "Chúc mừng ngươi. Nhưng nhớ kỹ, con đường phía trước sẽ không dễ dàng. Nếu ngươi không đủ mạnh mẽ, chiếc vòng này sẽ là thứ khiến ngươi phải trả giá đắt nhất."
Lâm Uyển Hi không đáp, chỉ đứng im nhìn hắn. Nàng đã lựa chọn con đường này, và dù có khó khăn thế nào, nàng cũng sẽ không quay đầu lại.
Diệp Trần Mặc quay người, bước ra khỏi phòng. "Đừng quên, ngươi còn một bước nữa phải bước qua."
Lâm Uyển Hi không hiểu ý nghĩa lời nói của hắn, nhưng nàng không cần phải hiểu tất cả ngay lúc này. Nàng chỉ cần biết rằng mình đã có một hướng đi, một con đường để thay đổi số phận.
Ngày hôm sau, Lâm Uyển Hi bắt đầu cảm nhận được sự thay đổi kỳ lạ trong cơ thể mình. Chiếc vòng tay không chỉ là một vật bảo vệ như Diệp Trần Mặc đã nói, mà còn mang lại cho nàng một sức mạnh mà nàng không thể giải thích được. Mỗi lần nàng chạm vào nó, một cảm giác lạnh lẽo bao trùm cơ thể, nhưng ngay sau đó là một luồng năng lượng mới mẻ dâng lên, mạnh mẽ và dứt khoát.
Trong những ngày tiếp theo, Lâm Uyển Hi bắt đầu tìm kiếm những manh mối về quá khứ của mình, về gia tộc đã bị hủy diệt. Nàng biết rằng mỗi bước đi, mỗi quyết định, đều có thể thay đổi cuộc sống của nàng mãi mãi.
Nhưng một câu hỏi vẫn không ngừng ám ảnh nàng: Diệp Trần Mặc thực sự có mục đích gì khi giúp nàng? Và chiếc vòng tay này... rốt cuộc là thứ gì?
Lâm Uyển Hi biết rằng, để trả lời những câu hỏi đó, nàng phải đối mặt với những bí mật mà Diệp Trần Mặc vẫn đang che giấu.
Kết thúc chương 12.