Tôi ở lại chùa, cả tuần liền không nghe được chút tung tích nào của trụ trì. Tôi ở trong sảnh, cúi đầu trước thần Phật, thành tâm cầu xin. Nhưng đáp lại sự chờ đợi của tôi là hai vị sư trẻ tuổi kia trở lại, trên mặt có nước mắt, trên đầu quấn khăn tang.
Tôi biết điều này có nghĩa là gì. Vị trụ trì luôn mỉm cười hiền từ với tôi từ nay về sau chỉ có thể xuất hiện trong những giấc mơ mà thôi.
Ngôi chùa nhỏ vốn thưa người, nay trụ trì đã mất càng thêm cô quạnh. Tôi vốn nghĩ nơi này chỉ là nơi để tôi trốn tránh, tìm cho mình chút bình yên mà quên mất mình cũng có tình cảm. Dù gì trụ trì cũng đã chăm sóc tôi hơn năm trời, nên khi ông mất trái tim tôi đau đến thắt lại.
Trong một thời gian ngắn, tôi cảm thấy mình dường như cũng già đi mất rồi. Hai vị sư vẫn tiếp tục ở lại chùa, bọn họ làm những công việc mà trụ trì vẫn thường làm, vẫn đối xử tốt với tôi nhưng lòng tôi vì sự ra đi của trụ trì mà càng thêm lạnh nhạt.
***
Hắn cảm thấy bản thân thật vô dụng, dù làm mọi cách cũng không thể tìm ra tung tích của cô. Giống như cô đã bốc hơi khỏi thế gian này vậy. Một năm nay hắn không ngừng đưa tên tuổi Lập Phong trở nên lớn mạnh, đồng thời càng khẳng định năng lực của chính mình trên thương trường. Rất nhiều đài truyền hình, tạp chí tìm đến hắn để phỏng vấn, hắn dù bận rộn cũng không từ chối.
Sở dĩ Phong Hiểu Hàn làm như vậy vì hắn nghĩ nếu như cô tình cờ xem hay đọc được tin tức về hắn sẽ quay lại. Ban đầu là những tin tức xoay quanh hắn và công ty, dần dần những chủ đề trở nên riêng tư hơn như người yêu, dự định kết hôn…
“Tôi đang chờ người yêu của tôi quay lại.”
Đó là câu hắn luôn nói với giới truyền thông. Phong Hiểu Hàn trở thành hình tượng trong mơ của biết bao thiếu nữ. Người đâu vừa đẹp trai, tài giỏi, khiêm tốn lại còn chung thủy nữa. Bọn họ tò mò về hắn một, nhưng tò mò về cô người yêu của hắn đến mười. Để được ông chủ Phong tương tư nhiều năm chắc hẳn phải là một cô gái xinh đẹp, gia giáo, xuất thân cao quý.
Vậy là trên mạng đầy rẫy lời đồn về câu chuyện tình yêu như tiểu thuyết của Phong Hiểu Hàn. Hắn chưa bao giờ che giấu xuất thân của mình. Từ nhỏ ba mẹ đã ly hôn, cuộc sống ở với bà vô cùng vất vả. Mười hai tuổi, hắn bỏ học vì gia cảnh quá nghèo. Hai năm trời hắn lăn lộn làm những công việc khổ cực nhất, nhặt rác, nhặt ve chai… chỉ cần làm ra tiền để trị bệnh cho bà, hắn tuyệt đối không ngại khó khăn.
Cũng may sau này có cơ hội đi học trở lại, Phong Hiểu Hàn vô cùng trân quý cơ hội ấy, mỗi ngày đều nỗ lực không ngừng. Để đạt được thành công như ngày hôm nay, những khó khăn vất vả mà hắn trải qua hoàn toàn không ít, nếu đổi lại là người khác chắc đã bỏ cuộc từ lâu rồi. Phong Hiểu Hàn thỉnh thoảng sẽ xuất hiện trong những bữa tiệc giao lưu giữa giới thương nghiệp và chính trị, chỉ cần hắn đứng đâu thì nhất định có vài ánh mắt si mê của mấy cô gái soi đến.
Vài cô gái đánh bạo tiến lên làm quen nhưng đều bị hắn từ chối.
Một lần nọ, có cô tiểu thư nhà giàu không cam tâm bị hắn khước từ, cay cú nói: “Ông chủ Phong nói mình có bạn gái, nhưng đến tận bây giờ cũng không công khai. Không phải là đang cố xây dựng hình tượng đấy chứ?”
Hội nhà giàu ngoài tiền ra, cái họ cần cũng là danh tiếng. Đó là lý do nhiều gia đình giàu có thường xuyên gióng trống khua chiêng làm từ thiện, ngoại trừ lôi kéo thêm hảo cảm còn xây dựng được hình tượng tốt đẹp.
Bỏ ra chút tiền mà đổi lại được muôn vàn tiếng thơm, không thiệt thòi chút nào.
Nhiều vị giám đốc trẻ cũng không ngoại lệ, thường xây dựng hình ảnh chính nhân quân tử, say mê công việc nhưng trong ví luôn có thẻ VIP của quán bar hay tụ điểm ăn chơi sang trọng bậc nhất.
Phong Hiểu Hàn uống cạn rượu, bình tĩnh giơ bàn tay lên. Bên trên có chiếc nhẫn sáng loáng đập vào mắt người đối diện: “Nhìn thấy không? Nhẫn đính hôn. Cô tò mò vậy thì tới lúc đám cưới tôi sẽ gửi thiệp cho cô.”
“Anh! Cô gái đó là con cái nhà nào? Anh có ảnh không?”
Cô ta tức đến giậm chân. Trên đời này vẫn còn đàn ông cực phẩm vậy sao? Yêu thương bạn gái, vì người con gái đó mà cự tuyệt hết thảy hoa thơm cỏ lạ?
“Cô là cảnh sát à mà tôi phải khai báo với cô?”
“Chẳng lẽ cô ta còn đẹp hơn tôi sao?”
Cô ta là người đẹp nổi danh ở thành phố này, rất nhiều cậu ấm nhà giàu đều trồng cây si chỉ mong được một lần liếc mắt. Nhưng trong lòng cô ta, Phong Hiểu Hàn mới là đối tượng thích hợp nhất. Vậy mà hắn không bận tâm, lần nào cũng từ chối thẳng mặt khiến cô ta xấu hổ và bực tức vô cùng.
Phong Hiểu Hàn nhắm mắt, trong đầu lại hiện lên hình ảnh cô gái buộc tóc đuôi ngựa dong dỏng cao, mắt sáng ngời, hai má ửng hồng, nụ cười ngọt ngào cầm chổi lúi cúi quét từng ngóc ngách trong lớp học. Hắn bất giác cười thành tiếng: “Hình như cô chưa nghe qua câu ‘Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi’ đúng không? Trong mắt tôi, không ai sánh được với cô ấy đâu!”
Vừa ngọt ngào cưng chiều lại thành thật si tình, khiến người ta vừa nhìn thấy liền có cảm giác ăn phải một bát cơm chó.
Từ đó về sau, danh tính về bạn gái bí mật của ông chủ Phong khiến người ta không thể không tò mò. Trên mạng cũng bắt đầu có vài lời ra vào. Có người nói, bạn gái của Phong Hiểu Hàn đã đi tù vì tội tiết lộ bí mật thương nghiệp cho công ty đối thủ.
Cô bạn gái ấy vô cùng xinh xắn, học giỏi, từng là hoa khôi, xuất thân không tệ, tên cô ấy là Cửu An.