Tiểu Thư Mèo Của Anh

Chương 69: Nhân gian phiêu bạt (1)






Thời gian này tôi đã được trụ trì trong chùa nhận nuôi, cuộc sống càng thêm phần dễ chịu. Tôi nằm bên hiên nhà, phe phẩy đuôi sưởi mình trong nắng ấm. Tuy ở chùa sẽ không có đồ mặn để ăn, nhưng cơm ngày hai bữa, có chỗ ngủ, thi thoảng lại được chải lông vuốt ve khiến tôi rất hưởng thụ.

Mây Trắng đã làm mẹ, suốt ngày bị mấy đứa con quấn lấy, không còn nhiều thời gian đi chơi với tôi nữa. Tôi yên ổn ở trong chùa, thỉnh thoảng còn tò mò lật giở vài trang kinh sách để đọc thử.

Ý vị quá thâm sâu, tôi xem không hiểu gì hết!

Tôi không thích đọc sách nhiều chữ, hồi nhỏ cũng thế, bây giờ cũng chẳng khác gì. May mà trong chùa còn chiếc tivi, thôi dùng móng chạm lên điều khiển, bật thử vài đài xem cho đỡ chán. Mới đầu mọi người còn hơi giật mình nhưng về sau cũng không thấy bất ngờ nữa.

Chí ít trong mắt mọi người tôi chính là một con mèo có IQ cao đó nha!

Ngày hôm ấy bên ngoài mưa rơi rả rích, tôi nằm ườn trên ghế mây, lười nhác chuyển kênh. Chuyển đến kênh tin tức liền thấy gương mặt quen thuộc.

Là Phong Hiểu Hàn.

Dự án gần đây mà Lập Phong thực hiện rất được sự quan tâm của chính phủ, hôm nay còn đĩnh đạc xuất hiện trên bản tin với các vị lãnh đạo cấp cao. Hắn đẹp trai ngời ngời, tuổi trẻ tài cao khiến người ta khó lòng rời mắt. Đến camera cũng thiên vị, quay hắn lâu thêm một chút.

Mắt mèo của tôi rưng rưng, chẳng hiểu sao lại rơi hai giọt nước mắt.

Tôi vừa mừng cũng vừa buồn. Mừng vì hiện nay Phong Hiểu Hàn đã có sự nghiệp vững chắc, còn buồn là vì người bên cạnh hắn không là tôi. Chắc hiện tại hắn đang cùng cô gái nhà giàu xứng đôi vừa lứa nào đó sánh vai rồi.

Nhưng những lời tiếp theo lại khiến tôi kinh ngạc. Phong Hiểu Hàn ở trên bản tin, mỉm cười, chậm rãi nói: “Để có được như ngày hôm nay trước hết phải cảm ơn đối tác và đồng nghiệp, mọi người đã cho tôi cơ hội khẳng định giá trị của Lập Phong.”

Tôi ngẩn ngơ nhìn, thậm chí còn tham lam tiến sát đến màn hình tivi, tự huyễn hoặc bản thân cũng đang ở bên cạnh hắn. Bản tin khép lại rồi mà tôi vẫn cứ bần thần tại chỗ. Tôi biết mình chỉ đang trốn tránh chứ không phải thực sự quên được Phong Hiểu Hàn. Tôi không muốn đối mặt với những rắc rối kia, tôi sợ bị hắn ghét bỏ, sợ tình cảm này không thu lại được kết quả gì.

Hiện tại hắn có tất cả trong tay, tiền tài, công danh, không thiếu thứ gì. Trong khi tôi thì ngày càng đen đủi, cuộc sống cứ mãi chật vật như vậy.

Đau dài chi bằng đau ngắn, cứ nhất quyết rời đi sẽ tốt hơn.

Mấy hôm sau, tôi vẫn ngồi lì trên ghế dán mắt vào tivi nhưng chẳng thấy bản tin nào liên quan đến Lập Phong nữa.

Thu qua, đông đến.

Vào những ngày cuối thu, khi những tia nắng đã trở nên dịu dàng hơn và những cơn gió lạnh từ phía Bắc vẫn còn đang đến thăm, ngoại ô trở thành một khung cảnh tuyệt đẹp mà yên ắng.

Khi ánh mặt trời gắt gỏng nhấp nháy qua những cành cây vàng óng, màu lá rụng từng chút một trải thảm trên đường, tạo nên bức tranh ấm áp và mộc mạc. Những hàng cây xanh mượt tạo nên lối vào vùng nông thôn yên bình, nơi mà tiếng chim hót và tiếng lá rơi trở thành những nhạc điệu nhẹ nhàng của mùa thu.

Cảnh sắc ngoại ô thu qua đông là sự hòa quyện giữa màu sắc ấm áp của lá đổ và lạnh giá của băng tuyết bao phủ trên mặt đất. Những đám mây mỏng manh kéo dài trên bầu trời xanh thẳm, đôi khi mang theo những cơn mưa phùn nhẹ nhàng. Cành cây khẽ rung lắc trong làn gió nhẹ, và tiếng tạt tạt của giọt nước trên lá tạo nên âm thanh như những nhịp điệu ru hồn.

Trên đồng cỏ mềm mại, những đàn cừu trắng tinh như những đám mây bé nhỏ đang cùng nhau thảnh thơi. Những con thỏ nhỏ bé cắn những cành cây non non, và những bông hoa cuối cùng cũng từ từ hé mở trước ánh mặt trời ấm áp.

Ngôi chùa nhỏ nằm giữa khung cảnh tự nhiên này, như một điểm trung hòa của vẻ đẹp thiên nhiên và sự an lành. Khói bốc lên từ ống khói nhỏ trên mái nhà, tạo nên hình ảnh một ngôi nhà ấm cúng trong tiết trời se lạnh. Đèn sáng nháy như những ngôi sao rơi từ trên trời, tô điểm thêm vẻ đẹp trong đêm dài của mùa đông.

Ngoại ô vào mùa thu qua đông mang đến sự tĩnh lặng và yên bình, nơi con người có thể trốn chạy khỏi những ngổn ngang trong lòng.

Chớp mắt, tôi đã ở nơi này gần một năm.

Tôi còn tưởng cuộc sống cứ thế trôi đi, nào ngờ ngày hôm đó tôi lại chạm mặt người quen. Lúc gặp nhau, tôi giật mình đến mức quên cả kêu lên tiếng mèo.

Người quen đó chính là bà Nguyên – người mà trước đây Phong Hiểu Hàn từng dẫn tôi đến gặp trong thân thể của con mèo. Bà ta nhìn thấy tôi, híp mắt đến gần, tôi nín thở, trong mắt là sợ hãi và lo lắng không cách nào che giấu.

“Ồ! Vẫn còn là mèo à cô bé?”

Bà Nguyên mỉm cười, tôi giật bắn mình chạy như ngựa về ổ không dám ngoảnh đầu lại. Phía sau còn nghe thấy tiếng nói của trụ trì: “Bà biết chủ nhân của con mèo này à?”