Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái

Chương 786





Hải Vực Tinh trở thành mục tiêu của Bạch Nguyệt Tộc nổi danh Bạch Nguyệt Giới…
Chuyện này nhanh chóng lấy tốc độ khủng bố lan tỏa khắp bốn phương, khiến vô số sinh linh, vô số tu sĩ Hải Vực Tinh bắt đầu cảm thấy bất an…
Mặc dù Bồng Lai Tiên Đảo lấy một tư thế ương ngạnh diệt sát hai vị Hồn Vương khiến không ít người đại khoái nhân tâm, nhưng một số người lại càng thêm lo sợ.

Bởi việc dùng bạo lực hiện tại chưa thể giải quyết được vấn đề, trái lại còn chọc vào nộ hỏa của Bạch Nguyệt Tộc, chiến cuộc chắc chắn sẽ nổ ra trong thời gian ngắn nhất.

“Haha, Bạch Nguyệt Tộc đã muốn nhân lúc cháy nhà hôi của đánh chiếm Hải Vực Tinh, chẳng lẽ còn khách khí với bọn hắn, tự đem đầu dâng lên hay sao?”
Đứng trước không ít thắc mắc, Bồng Lai Tiên Đảo chỉ hỏi lại một câu.

Trong lúc nhất thời, không còn ai dám ý kiến hay thắc mắc với hành động quyết tuyệt của Bồng Lai Tiên Đảo.

Tuy nhiên, trong bối cảnh mất đi rất nhiều cường giả đỉnh tiêm, Hải Vực Tinh hiện tại chỉ dựa vào Bồng Lai Tiên Đảo một nhà chèo chống quả thật không có tính khả thi.

Rất nhiều thế lực muốn bắt chước Vô Lượng Hải Các, bọn hắn thu gôm tài sản, sau đó âm thầm giải tán và rời khỏi tinh không, muốn bỏ lại Hải Vực Tinh tiến hành chạy nạn.

Hiển nhiên, đối với Tu Tiên Giới khốc nghiệt, khi mà mỗi ngày đều có Tiên giới bị xâm chiếm, khi mà mỗi ngày đều có cái chết xảy ra, muốn tìm những kẻ thật sự sẳn sàng sống chết cùng thế giới của mình quá mức khó khăn.

Chỉ cần bảo toàn tính mạng, bọn hắn đâu rảnh quan tâm Hải Vực Tinh sống hay chết?
Đến những tinh cầu khác trở thành tán tu, tiếp tục tu luyện gia tăng thực lực mới là chân lý.

Chỉ đáng tiếc, tất cả đều chỉ là mơ mộng…
Bạch Nguyệt Tộc đã sớm dự đoán được tình trạng này, bọn hắn xâm chiếm Hải Vực Tinh với mục đích gì? Còn không phải là để xâm chiếm lãnh địa, cướp bóc tài sản, thu gặt Linh Hồn sao?
Nếu để các thế lực Hải Vực Tinh sợ hãi mang theo tài sản bỏ trốn, như vậy bọn hắn còn gì để cướp nữa ngoài lãnh địa Hải Vực Tinh?
Chính vì thế, Bạch Nguyệt Tộc đã cử ra đại lượng cường giả ẩn nấp ngoài tinh không, thiết lập căn cứ chiến đấu trên vài khỏa thiên thạch ở phụ cận Hải Vực Tinh, bố trí mai phục.

Các thế lực Hải Vực Tinh vừa mới mang theo tài sản chạy trốn lập tức bị trúng đòn, toàn bộ như cá lọt lưới rơi vào vòng vây của cường giả Bạch Nguyệt Tộc.

Kết cục không ngoại lệ, từ Linh Hồn cho đến tài sản, toàn bộ bị cướp đoạt, thê thảm khó thể hình dung.

Trước hiện trạng đó, toàn thể tu sĩ Hải Vực Tinh một lần nữa hoảng sợ co cụm vào nhau, đi không được…mà ở cũng không xong.

Tình cảnh này lập tức khiến Hải Vực Tinh như một tòa lao ngục nằm trong kiểm soát của Bạch Nguyệt Tộc, người người cảm thấy bất an.

Đương nhiên…có hai thế lực mặc dù để tâm, nhưng lại chẳng có cảm xúc gì đối với đại nạn của Hải Vực Tinh, chính là Đồ gia cùng Phú gia.

Bởi vì cho Bạch Nguyệt Tộc một ngàn lá gan, khi xâm chiếm Hải Vực Tinh cũng không dám động đến hai thế lực này.

Bọn hắn thuộc Thiên Địa Hội và Săn Ma Điện, địa vị quá mức siêu nhiên…không thể bị cuốn vào những cuộc chiến “quy mô thấp” như vậy được.



Phú gia…
Tú Quyên thân ảnh có chút cô đơn ngồi giữa đại điện, dáng người tuyệt mỹ tựa lưng vào bảo tọa, sườn xám màu trắng ôm sát thân thể, ánh mắt có chút mơ màng nhìn vào không gian trống rỗng trước mắt.

Những năm qua nàng tập trung vào bế quan không bận tâm đến thế sự…đối với bất kỳ cường giả nào mà nói, trải qua cuộc sống khô khan trong thời gian dài là chuyện hết sức bình thường.

Nhưng mà chẳng hiểu tại sao, hiện tại khi đã là gia chủ Phú gia, mỗi một cái giậm chân cũng khiến Hải Vực Tinh chấn động, địa vị cao quý bậc nhất…nhưng trong lòng lại mơ hồ cảm giác được mất mát.

Hình ảnh nam nhân anh tuấn tà dị, thái độ ương ngạnh bá đạo không ngừng hiện lên trong tâm trí, Tú Quyên lắc mạnh đầu muốn xua tan hình bóng hắn, nhưng lại phát hiện khó thể nào làm được.

Thời gian gần mười ngày bên trong Gia Tốc Trận, tương ứng với gần ba năm…
Gần ba năm bị nam nhân kia lật qua lật lại đủ mọi tư thế, ba năm nếm trải những cảm xúc mà cả đời hàng vạn năm cũng nàng cũng chưa từng đạt được, ba năm nằm trong vòng tay nam nhân, đã sớm quen thuộc mùi hương nam tính và hơi thở nóng rực của hắn.

Nam nhân kia cải biến vận mệnh của nàng, cải biến vận mệnh của cả con gái nàng theo hướng tích cực…
Hiện tại lại không ở bên cạnh nàng…
“Là ta muốn giao đồ vật vào tay hắn mà thôi, đúng…nhất định là như vậy, không phải vì ta nhớ hắn!” Tú Quyên hít sâu tự trấn an mình, môi anh đào không ngừng lẩm bẩm:
“Ta biết ơn hắn, muốn nhanh chóng trả ơn hắn, muốn chấm dứt nợ nần với hắn…chỉ là, phải làm sao để đem mấy thứ này giao cho hắn?”
Trong tay Tú Quyên đang giữ số lượng khủng nguyên liệu Luyện Đan và Luyện Khí, lại thêm hai loại dị thuộc tính là Cự Lâm Nhân Mộc với Xích Nha Hắc Ám…
Muốn giao vào tay Lạc Nam, nhưng tạm thời chưa biết bằng vào cách nào.

Nàng có được Lệnh Bài truyền tống trực tiếp vào Cung Đình Thụ - Linh Giới Châu, có thể trực tiếp truyền tống vào trong đó và giao vật phẩm cho hắn.

Vấn đề là, truyền tống chỉ có thể vào mà không thể ra, nàng chỉ có thể từ Linh Giới Châu xuất hiện, sau đó trở về Phú gia một cách bình thường mà thôi.

Nhưng làm như vậy sẽ phiền Lạc Nam phải nghĩ cách không để đám nữ nhân Bồng Lai Tiên Đảo phát hiện.

Bằng không nàng đường đường là Phú gia chủ lại đột nhiên từ Linh Giới Châu xuất hiện, không bị Âu Dương Thương Lan mấy nữ nghi ngờ mới là chuyện lạ.

“Hắn hiện tại bị phạt giam lỏng một năm!”
Đúng lúc này, một âm thanh ưu nhã cao quý vang lên trong đại điện.

Tú Quyên liếc mắt nhìn qua, không biết từ bao giờ một nữ nhân thành thục đoan trang đã xuất hiện bên trong đại điện, nàng sở hữu mái tóc xanh thẳm bồng bềnh chảy dài tới gót chân, khoanh tay trước bộ ngực hùng vĩ đã lẳng lặng ngồi đó.

“Hừ, không hổ là Tiên Tôn cấp bậc cường giả, tự ý ra vào Phú gia chúng ta như chốn không người!” Tú Quyên yêu kiều hừ một tiếng.

“Ha hả, ta sợ có người phát xuân nhung nhớ nam nhân nến đến an ủi không được sao?” Thục Phi ánh mắt chớp chớp, nhún vai cười nói.

“Nghe nói ngươi gia nhập Bồng Lai Tiên Đảo, đã nhìn thấy hắn?” Tú Quyên không thèm phản bác, môi đỏ như hồng bảo thạch hé mở hỏi thăm.


“Không nhìn thấy!” Thục Phi nhún vai: “Vị chủ nhân yêu quý của một Tiên Tôn và một Phú gia chủ đang bị Âu Dương Thương Lan trách phạt, nghe nói là bế quan luyện đan, vì một đám nữ nhân Bồng Lai Tiên Đảo cúc cung tận tụy!”
“Ngươi ghen?” Tú Quyên ánh mắt cổ quái, nàng từ lời nói của Thục Phi nghe ra mùi vị dấm chua nồng nặc.

“Ha hả, ghen cái gì chứ? Ta đang chờ đón xem kịch vui đây này!” Thục Phi nhoẻn miệng cười quỷ dị, dung nhan tuyệt mỹ chứa đựng một tia mong chờ.

“Kịch vui gì?” Tú Quyên nhất thời nghĩ không ra.

“Thì đương nhiên là nữ đệ tử Lạc Yên yêu quý đột nhiên mọc ra côn thịt, muốn dùng nó đâm các tiên nữ Bồng Lai Tiên Đảo chết đi sống lại!” Thục Phi nâng lên bàn tay thon thả vuốt ve nghịch ngợm mái tóc bồng bềnh của mình, tràn đầy không đứng đắn nói.

“Phốc!” Tú Quyên nghe xong cũng bật cười: “Khanh khách, nghe ngươi nói ta cũng có chút mong chờ!”
Bầu không khí có chút yên tĩnh…
Hai nữ hình như đều cảm nhận được sự đồng điệu của nhau, vì số phận đưa đẩy mà các nàng phải dính vào tên đó, trong khi còn chưa biết rõ hắn là ai…
“Giao cho ngươi, giúp ta đưa tận tay hắn!” Thở dài, Tú Quyên ném ra một kiện Không Gian Pháp Bảo ném cho Thục Phi.

Thục Phi tiếp nhận, quét mắt vào trong…lại phát hiện hai loại Dị Thuộc Tính, nguyên liệu Luyện Đan và Luyện Khí chất chồng như núi, lại có số lượng Tiên Thạch đếm không xuể.

“Tiên Thạch này là chuyện gì?” Thục Phi khó hiểu nhìn Tú Quyên.

Nàng biết giao dịch giữa Lạc Nam và Mộng gia, Dị Thuộc Tính và nguyên liệu đương nhiên là có, nhưng số lượng Tiên Thạch khủng bố kia cũng có không ít a.

“Ta biết hắn cần bồi dưỡng “gốc cây kia” và vận chuyển Gia Tốc Trận, số lượng Tiên Thạch hắn cần hơn ta, huống hồ Phú gia cũng không thiếu Tiên Thạch!” Tú Quyên có chút lựa lời đáp.

Ở trong Linh Giới Châu một thời gian dài, Tú Quyên đương nhiên biết Tiên Thạch càng nhiều đối với Lạc Nam càng có lợi.

Đó cũng là lý do nàng yêu cầu Mộng gia đem toàn bộ huê hồng chuyển đổi thành Tiên Thạch, thay vì nhận những thứ khác như công pháp, pháp bảo các loại.

“Tốt với hắn như vậy sao? Yêu rồi?” Thục Phi nghiền ngẫm đánh giá Tú Quyên từ trên xuống dưới hỏi.

Tú Quyên gò má xuất hiện một tia ửng đỏ khó phát giác, hừ lạnh nói: “Đừng có cố chứng tỏ cái gì cũng biết! bổn gia chủ chẳng qua không muốn nợ hắn quá nhiều mà thôi, giúp ta thoát khỏi ma trảo của Phú Kim Đoàn chính là ân tình lớn!”
“Vậy sao?” Thục Phi bĩu môi: “Ngay cả Linh Hồn Bổn Nguyên cũng giao ra rồi, cả người ngươi đều là của hắn, còn nói giống như có thể ơn đền oán trả sòng phẳng không bằng?”
“Ngươi không phải cũng giống ta? Ngay cả việc bỏ qua mặt mũi chạy đến gia nhập Bồng Lai Tiên Đảo cũng làm được cơ mà?” Tú Quyên chế nhạo.

“Ngươi…” Thục Phi bị nói trúng tim đen, nhất thời nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn.

Hai nữ nhân có thân phận cao quý và diện mạo bậc nhất Hải Vực Tinh mắt to trừng mắt nhỏ.


“Haizz, ngươi định khi nào đến bên cạnh hắn?” Thục Phi cuối cùng buông tiếng thở dài cùng làn hương thơm ngát hỏi.

Vận mệnh của các nàng đã dính cùng nam nhân kia, với tính cách bá đạo của hắn nhất định không để các nàng tách rời quá lâu.

“Đợi hắn có thể công khai thân phận nam nhân đường đường chính chính rồi nói!” Tú Quyên có chút oán giận, trong ánh mắt lóe lên sát khí:
“Huống hồ ta vẫn chưa giải quyết Phú Kim Đoàn, mà Tiểu Linh cũng chưa thể thay ta tiếp nhận vị trí gia chủ!”
“Ngươi nhiều vướn bận hơn ta!” Thục Phi có chút đồng tình với Tú Quyên.

Nàng dứt bỏ Vô Lượng Hải Các xem như khỏe thân, nhưng Tú Quyên khó thể dứt bỏ Phú gia…càng phải chờ Phú Nhược Linh đủ khả năng đảm nhiệm vị trí Gia Chủ.

“Ha hả, vừa nhắc tào tháo…tào tháo liền đến!” Đúng lúc này, Thục Phi cảm ứng được điều gì, quyến rũ cười nhìn Tú Quyên một cái, thân thể thành thục cấp tốc ẩn vào hư không, biến mất ngay tại chỗ.

Tú Quyên cũng là nhíu mày, hướng về bên ngoài quát lạnh: “Phú Kim Đoàn! Ngươi thấp thởm ở đó làm cái gì?”
Tiếng nói của nàng vừa dứt, quả nhiên nhìn thấy Phú Kim Đoàn lén la lén lút tiến vào trong Điện.

“Liễu Tú Quyên! Đừng quên nếu không có phụ thân ta thu nhận, ngươi hiện tại chỉ là người của gia tộc bình thường!” Phú Kim Đoàn hừ lạnh, sắc mặt ngạo nghễ nói:
“Ngươi nên gọi ta một tiếng đại sư huynh!”
“Ghê tởm!” Tú Quyên hừ lạnh: “Sư phụ và nhị sư huynh đều là người chính trực, vì sao lòi ra loại tiểu nhân như ngươi?”
“Đừng tưởng hiện tại là Gia Chủ thì có thể lên mặt, đám trưởng lão ủng hộ ngươi cũng không dám làm gì ta!” Phú Kim Đoàn sắc mặt đắc ý nói.

Hắn dù sao cũng là con trai của gia chủ đời trước, Phú gia từ trên xuống dưới thật sự rất nể hắn, Tú Quyên hiện tại thân phận cao hơn hắn, nhưng nàng cũng chưa thể làm gì được hắn khi chưa có lý do.

“Đợi ta tìm ra bằng chứng ngươi hại chết Nhị sư huynh, để xem ai còn bảo vệ được ngươi!” Tú Quyên giọng điệu lạnh lùng nói.

“Ha hả, ngươi không có cơ hội!” Phú Kim Đoàn bất chợt dữ tợn cười.

“Ngươi muốn làm gì?” Tú Quyên nhướn chân mày hỏi.

“Ta biết ngươi đang chống lại Bách Niên Độc rất mệt mỏi!” Phú Kim Đoàn ha ha cười:
“Để ta chiếm lấy ngươi, đến lúc đó xem thử Phú gia thuộc về ai!”
Nói xong không chờ Tú Quyên có cơ hội mở miệng kêu cứu, Phú Kim Đoàn đã như một tia chớp lao thẳng đến, hung hăng vồ lấy nàng.

“Chết!”
Nào ngờ Tú Quyên chẳng những không khiếp sợ, ngược lại Mộc thuộc tính ầm ầm vận chuyển, hung hăng hướng về Phú Kim Đoàn chưởng đến.

ẦM…
Một chưởng đánh ra, Phú Kim Đoàn đang giật mình muốn phản kháng, đột nhiên cảm thấy tóc gái dựng thẳng, trên đầu đau nhứt kịch liệt.

PHỐC…
Hắn như diều đứt dây bay ra ngoài, miệng phun máu tươi, sùi cả bọt mép.

Trên đầu Phú Kim Đoàn, một con Côn Trùng nhỏ thần bí trở về bên cạnh Tú Quyên, chính nó đã cắn lén Phú Kim Đoàn để hắn không thể phản kháng một chưởng mạnh mẽ.

“Làm sao có thể? Ngươi trúng phải Bách Niên Độc rồi mà?”

Phú Kim Đoàn hoảng sợ quá đỗi, hắn vốn cho rằng Tú Quyên thân vẫn còn trúng độc nên không thể vận chuyển lực lượng, những ngày vừa qua là nàng cố gắng chống cự mà thôi.

Hiện tại mới biết, Bách Niên Độc hình như chẳng mang lại chút hiệu quả nào?
“Gia Chủ!”
Đúng lúc này, một đám trưởng lão Phú gia cảm ứng được động tĩnh nhanh chóng xuất hiện, sắc mặt ngưng trọng nhìn một màn này.

“Mau! Mau bắt tiện nhân này, ả muốn giết ta diệt khẩu để đoạn tuyệt dòng dõi Phú gia!” Phú Kim Đoàn chỉ về Tú Quyên, một tay ôm ngực, cực kỳ vô sĩ cầu cứu đám trưởng lão nói.

“Cái này…” Chúng trưởng lão nhất thời khó xử.

“Hừ, ngu xuẩn!” Tú Quyên hừ một tiếng, một khối Lưu Ảnh Ngọc bí mật ném ra.

Bên trên Lưu Ảnh Ngọc lập tức xuất hiện hình ảnh Phú Kim Đoàn ra tay với Tú Quyên trước.

Đám trưởng lão sắc mặt tối sầm, không nói lời nào vây Phú Kim Đoàn vào trung tâm.

Phú Lão tiến lên một bước, hướng Tú Quyên trầm giọng nói: “Đợi Gia chủ mệnh lệnh!”
“Bắt lấy hắn, phong ấn tu vi!” Tú Quyên dứt khoát hạ lệnh.

‘‘Tuân mệnh !’’ Chúng trưởng lão gật đầu.

Mặc kệ Phú Kim Đoàn thân là con của Gia chủ đời trước, lúc này muốn mưu hại gia chủ, tội lỗi phải định, khó ai nể nang được cho hắn.

‘‘Thiếu gia, ngươi đừng chấp mê bất ngộ nữa, nên tỉnh táo một thời gian để cải tà quy chính !’’ Phú Lão nhìn Phú Kim Đoàn, ánh mắt đục ngầu hiện lên một tia đau xót, trầm giọng nói ra.

Phú lão năm xưa chỉ là một tiểu tử hầu bên cạnh Phú gia chủ đời trước, vì thế mới xưng Phú Kim Đoàn là thiếu gia.

Chỉ tiếc, đứng trước Phú gia bao vây, Phú Kim Đoàn chẳng những không chút sợ hãi, ngược lại móc ra một tấm Phù Chú và bớp nát.

‘‘Dịch Hành Phù !?’’
Ánh mắt đám người co rụt lại.

‘‘Ha ha ha, đợi ngày ta quay về, Phú gia nghênh đón thịnh nộ đi !’’
Trong không gian đại điện, quanh quẩn là tiếng cười của Phú Kim Đoàn, thân thể của hắn biến mất tại chỗ khi đám người chưa kịp phản ứng.

‘‘Có muốn ta truy kích làm thịt hắn ?’’ Bên tai của Tú Quyên vang lên ý dò hỏi của Thục Phi.

‘‘Không cần ! vì một Phú Kim Đoàn mà bại lộ tu vi Tiên Tôn của ngươi không đáng, huống hồ đây là chuyện nội bộ Thiên Địa Hội, nhúng tay vào cũng khó cho ngươi !’’ Tú Quyên thở một tiếng lắc đầu.

‘‘Được rồi ! đoán được hắn dùng Dịch Hành Phù đến đâu không ?’’ Thục Phi có chút hiếu kỳ.

Tú Quyên có chút trầm mặc, lại dùng giọng điệu chắc chắn nói ra :
‘‘Đồ gia !’’