Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái

Chương 413





Chương 413
Thi Nhân thực sự không ngờ được, đối tác từ nước Singapore trong buổi gặp mặt lần này lại chính là người phụ nữ trung niên vừa rồi.
Hoàn toàn không thể nhìn ra dựa vào quần áo của bà được.
“Bà Tiêu mời ngồi.”
“Vâng.”
Sau khi ngồi xuống, Thi Nhân có phần căng thẳng nhìn đối phương: “Chuyện mới nãy chắc đã làm bà có ấn tượng không tốt rồi, rất xin lỗi.”
Mặc dù ngoài mặt cô tỏ ra rất bình tĩnh xong bên trong lại nóng hết cả ruột gan.
Đã đắc tội với đối tác còn để lại ấn tượng xấu như vậy nữa chứ.
Dù có thể nào cô cũng nhất định phải cứu vãn ấn tượng của đối phương mới được, cũng may mà vừa rồi cô ngứa tay ngứa chân lao vào giúp đỡ nếu không bây giờ cô cũng chẳng biết phải làm sao mới phải nữa.
“Ban đầu thì đúng là vậy, bệnh chung của các tập đoàn lớn đều là ngạo mạn, tự đại.

Tôi không ngờ đến cả tập đoàn Quang Viễn cũng như thế.”
Sau khi nghe thấy lời này, biểu cảm của Thi Nhân trở nên bối rối.
Dù sao đối phương cũng nói đúng sự thật mà.
“Tuy nhiên biểu hiện của bà Tiêu quả đã làm tôi thay đổi cái nhìn không ít đấy.”
Thi Nhân thở phào, chuyện này có tính là chó ngáp phải ruồi không đây?
Cô miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Thật lòng xin lỗi, tôi thay mặt nhân viên kia xin lỗi bà, có lẽ khâu đào tạo của nhân viên trong tập đoàn đã xảy ra chút vấn đề, lúc về tôi chắc chắn sẽ giải quyết chuyện này.”
“Nếu là do bà Tiêu nói thì tôi sẽ tin tưởng cô.”
Thi Nhân mỉm cười lấy tài liệu đã chuẩn bị sẵn ra: “Vậy thì tiếp sau chúng ta bàn chút chuyện khác nhỉ.”

Hai tiếng sau, buổi đàm phán kết thúc.
“Bà Tiêu, hôm nay rất vui khi được nói chuyện với cô, mong lần hợp tác sau của chúng ta sẽ tiến thêm một bước.”
“Được, chắc chắn sẽ khiến bà hài lòng.”
Thi Nhân tiễn đối phương đi, nhìn văn kiện trên tay, khẽ trút tiếng thở dài.
Thật ra bây giờ cô cũng không dám nói chắc liệu đối phương đã thật sự thay đổi cái nhìn với tập đoàn Quang Viễn hay chưa.
Đối phương cũng là một trong những nhà cung cấp trang sức nổi tiếng ở nước Singapo, mặc dù không có danh tiếng lớn như nhà họ Mạc tuy nhiên vẫn là một công ty có uy tín.
Những công ty như vậy sẽ không tìm đối tác quốc tế để hợp tác.
Lần này đối phương lại chủ động tìm đến tận cửa như vậy.

Chắc chắn là do sự hợp tác của tập đoàn Quang Viễn cùng nhà họ Mạc, tương lai sẽ trở thành cầu nối giao thương nên đối phương mới đích thân đến.
Lần này chắc chắc trừ tập đoàn Quang Viễn ra họ sẽ còn đi tiếp xúc với các công ty khác nữa.
Thi Nhân quay lại nhìn Triệu Nhược Trúc: “Chuyện này có phải trùng hợp quá không?” “Tôi cũng nghĩ thế, tôi vốn tưởng là mấy tình tiết như phim thế này sẽ chỉ xuất hiện trên tivi, nào ngờ lại có thật.”
Triệu Nhược Trúc nghiêm túc nhìn cô: “Chị quả không hổ là người nắm kịch bản vai chính.”
Sau khi trở thành bà Tiêu xong thì cuộc đời Thi Nhân cũng lên đến đỉnh cao rồi.
Thử nhìn xem là người mà cô ấy dày công tu dưỡng đó!
“Đừng nói vậy, tôi còn chẳng nắm chắc gì đây.

Dù gì tôi cũng chỉ là một nhà thiết kế thôi, đoán chắc là đối phương sẽ còn đi gặp các công ty trang sức khác nữa.”
“Chắc chắn rồi nhưng tập đoàn nhất định sẽ có người chuyên trách điều tra chuyện này, đừng lo.”
Thi Nhân gật đầu, cũng đúng.

Nếu như đến cả chuyện này còn phải lo thì tập đoàn Quang Viễn cũng chẳng đi được đến hôm nay rồi.
Cô xem đồng hồ thấy cũng sắp xong việc rồi, thời gian trôi qua nhanh quá.
Còn có một tin nhắn gửi đến từ Tiêu Khôn Hoằng: “Ra ngoài làm việc đã xong cả chưa?”
“Xong rồi, có vài chuyện lúc về sẽ nói với anh.”
“Về thẳng nhà đi, đừng về công ty nữa, đường xá không thuận tiện.”
“Ừ.”
Khóe miệng Thi Nhân cong lên, cô ngẩng đầu nhìn Triệu Nhược Trúc: “Đi thôi, xong việc rồi.

Không cần về công ty nữa, đường xa quá.”
“Tôi phải về một chuyến, còn việc vẫn chưa làm xong nữa.

Tổ trường Hồi về trước đi ạ.”
Hai người chia tay ở cửa hàng, lúc Thi Nhân cũng chuẩn bị rời đi thì lại thấy một nam người mẫu điển trai mặc đồ cũng rất đẹp trên tấm biển quảng cáo ở tầng một.
Phải rồi, trong tủ đồ của Tiêu Khôn Hoằng không có kiểu quần áo đời thường như vậy.
Hôm nay vừa lúc đến cửa hàng chẳng bằng vào dạo xem một chút, xem thử xem có bộ đồ nào hợp với anh hay không.
Thi Nhân đi thắng lên gian đồ nam ở tầng trên cùng, nghe nói đồ ở đây đều rất đắt, nhưng cô có thẻ của Tiêu Khôn Hoằng nên giờ cũng muốn trải nghiệm cảm giác cà thẻ mạnh tay một chút.
“Xin chào cô, xin hỏi có thể giúp gì cho cô không?”
“Tôi muốn mua mấy bộ quần áo, trừ âu phục ra, quần áo mặc thường ngày ấy.”
Nhân viên mỉm cười nói: “Cô chọn đồ cho bạn trai hay cho bố ạ?”

“Chọn cho chồng tôi, bình thường anh ấy chỉ toàn mặc âu phục thôi.”
“Vậy ạ, chồng cô hạnh phúc thật đó.

Vậy bình thường anh ấy mặc size nào ạ?”
Thi Nhân nhất thời ngơ ra, đúng là cô không biết Tiêu Khôn Hoằng mặc đồ size nào thật.
Lúc này cô mới thấy bản thân thật sự không phải lắm.
Cô cũng không nắm rõ quá nhiều về anh.
Tình trạng hiện tại của Thi Nhân thật ra cũng giống y như hồi đó Tiêu Khôn Hoằng đi mua đồ cho con mình vậy.
Thi Nhân có phần bối rối: “Tôi không biết anh ấy mặc size nào hết.”
Đột nhiên trong lòng cô ngập đầy sự áy náy.
“Cô đừng tự trách mình, thật ra bây giờ cũng có nhiều người không biết size của đối phương lắm, cô chỉ cần báo cho tôi chiều cao và cân nặng của chồng cô là được, tôi sẽ giới thiệu vài mẫu cho cô.”
“Cảm ơn nhé.”
Thi Nhân những mấy bộ quần áo kia, đáy mắt hiện ra nét cười, anh mặc vào mấy bộ đồ này chắc chắn là sẽ đẹp lắm.
“Thi Nhân.” Thi Nhân quay đầu bắt gặp Hách Liên Thành: “Sao anh lại ở đây, không phải bảo về nước rồi hay sao?”
“Xảy ra vài chuyện ngoài ý muốn.

Em mua quần áo à?”
Hách Liên Thành thấy nhân viên cửa hàng mang ra toàn là quần áo của nam, hiển nhiên là không phải đồ chọn cho chính cô mà là chọn cho Tiêu Khôn Hoằng rồi.
Trong nháy mắt, ánh mắt của anh ta trở nên lạnh nhạt hẳn.
Anh ta không phải không biết mối quan hệ giữa Thi Nhân và Tiêu Khôn Hoằng rất tốt, nhưng khi tận mắt nhìn thấy vẫn khiến người ta rất đau lòng.
Thật ra anh ta cũng đã từng có cơ hội để nắm bắt hạnh phúc.
Năm năm đó không phải anh ta không có thời cơ nhưng cuối cùng anh ta vẫn lại để cô đi mất.
Anh ta không thể nào đối diện với nội tâm đen tối của chính mình.

Bầu không khí chợt trở nên tĩnh lặng, Thi Nhân thoải mái đáp lại: “Hôm nay tôi đến để mua quần áo cho Khôn Hoằng, bình thường anh ấy chỉ có mỗi âu phục, rất ít loại quần áo khác.”
“Vậy sao? Tiêu Khôn Hoằng chắc là hạnh phúc lắm đấy.”
Hách Liên Thành nhìn những bộ quần áo đó trong đầu chợt xuất hiện một hình ảnh khác.
Đã từng có người mua quân áo cho anh ta, quan tâm đến cuộc sống, công việc, mỗi ngày của anh ta nhưng cuối cùng anh ta lại vứt bỏ người đó.
Nhìn đến những bộ quần áo kia, anh ta cảm thấy tất cả mọi chuyện xảy ra hôm nay đều do chính mình tự làm tự chịu.
“Hách Liên Thành, anh sao thế?”
Đột nhiên Thi Nhân có cảm giác như Hách Liên Thành đã biến thành một người khác, tâm trạng xuống thấp, trong đôi mắt anh ta ẩn chứa niềm bi thương cực lớn giống như một đứa trẻ bị người ta vứt bỏ giữa chốn đồng hoang.
“Không sao, chỉ là đột nhiên thấy ghen tị với Tiêu Khôn Hoằng thôi.”
“Sau này anh cũng sẽ tìm được một cô gái mua quần áo cho anh thôi.”
Hách Liên Thành ngơ ra mấy giây: “Thi Nhân, giờ em nói chuyện càng lúc càng thẳng rồi đó.”
Cô đang vạch rõ giới hạn với anh ta.
“Tôi cảm thấy thẳng thắn một chút cũng tốt, dù sao chúng ta cũng là bạn bè, nói chuyện vòng vo quá để làm gì.”
Thi Nhân ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Hách Liên Thành.
Có những chuyện cô nghĩ vẫn nên nói cho rõ ràng thì hơn.
Cô cũng không thể đáp lại tình cảm của Hách Liên Thành được nhưng cô vẫn rất cảm ơn sự chăm sóc suốt năm năm của anh.
Kiếp này bọn họ chỉ có thể làm bạ bè mà thôi.
“Phải, em nói chẳng sai chút nào.”
Hách Liên Thành hít một hơi thật sâu, lại nhìn Thi Nhân nở nụ cười: “Anh biết rồi, chúng ta dĩ nhiên là bạn, là bạn cả đời.”
Có thể làm một người bạn ở bên cạnh bảo vệ cô cũng tốt.
Bù đắp lại những thứ mà cả đời anh ta chẳng thể bù đắp nổi, cứ lặng yên bên cạnh cô như vậy cũng giúp cảm giác tội lỗi của anh ta vơi đi một ít rồi.
Hình ảnh hai người đứng chung một chỗ đã bị một kẻ khác chụp lại.