Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái

Chương 405





Chương 405
Xe trở lại khu biệt thự Thiên Thượng số một.
Lúc Thi Nhân và các con sắp ngủ thiếp đi, Bé Bánh Bao nhìn cô, hỏi: “Mẹ, hai người đã làm hòa chưa ạ?”
Thấy ba đứa bé hỏi như vậy, cô gật đầu: “Đúng vậy, yên tâm đi, sau này dù cha và mẹ có cãi nhau thế nào đi chăng nữa thì cha mẹ cũng sẽ không chia tay nhau đâu.”
“Vậy tại sao hai người lại cãi nhau ạ?”
Thi Nhân hơi sững người: “Vì hai người bên nhau kiểu gì cũng không tránh khỏi những cuộc cãi vã, cuộc sống có rất nhiều chuyện lặt vặt mà.

Cũng giống như các con đi đến nhà trẻ rồi cãi nhau với các bạn học ở đó vậy, cũng tòa là từ những việc nhỏ mà ra.”
“Nhưng mà cha mẹ Đóa Đóa cứ cãi nhau mãi, rồi cuối cùng còn ly hôn với nhau.”
Thi Nhân sờ đầu con gái nhỏ: “Không đâu.”
Cô và Tiêu Khôn Hoằng đã trải qua nhiều chuyện như vậy, mãi mới đến được bên nhau, hai người sẽ ở bên nhau mãi mãi.
Chỉ cần anh không phản bội cô, không rời đi trước là được.
Thi Nhân dỗ con đi ngủ, sau đó nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng.
Cô quay lại phòng ngủ thấy trên bàn trà có một bó hoa hồng đỏ đã được cắm vào bình hoa.
Thi Nhân đến bên cửa sổ, ngửi được mùi hoa hồng thoang thoảng khắp phòng.
Mặc dù bên ngoài trời đông giá rét, nhưng trong phòng lại rất ấm áp.
Cô nhìn bầu trời, thấy có vẻ khá âm u, cảm giác như ngày mai sẽ có tuyết rơi vậy.
“Em đang nhìn gì thế?”
Tiêu Khôn Hoằng tắm rửa xong, mặc áo tắm đi vào.

Bờ ngực rộng lớn của anh vẫn còn vươn vài giọt nước.


Anh đi đến, ôm cô vào lòng, lúc này mới là khoảnh khắc hạnh phúc nhất của anh.
“Em đang nhìn trời, chắc mai sẽ có tuyết rơi đấy.

Mùa đông đến thật rồi.”
“Anh không biết, có lẽ vậy.”
Tiêu Khôn Hoằng ôm Thi Nhân vào lòng, cắn nhẹ vành tai cô: “Tối vẫn còn chuyện rất quan trọng phải làm đấy.”
“Em.

em đi tắm đã.”
Mặt Thi Nhân đỏ bừng lên, nào ngờ cô lại bị anh bế xốc lên: “Đợi xong đã rồi đi tắm, không là sẽ phải tắm lại lần nữa đấy.”
“Anh thả em ra đi đã!”
“Không thả, anh sẽ giữ chặt em cả đời này.”
Ngày hôm sau, thời tiết rất tốt, ánh nắng chan hòa.
Mặc dù nhiệt độ khá thấp, nhưng đã lâu rồi chưa có ngày nào nắng đẹp thế này.
Nhưng tuyết vẫn chưa rơi.
Thi Nhân ngồi vẽ ở văn phòng, mọi chuyện đều trở nên thuận lợi hơn rồi, nhưng có một chuyện… Cô xoa xoa eo của mình, đêm qua người đàn ông nào đó cứ như hóa sói thật ấy.
Ting~ Điện thoại có thông báo, Thi Nhân cầm lên thì thấy tin nhắn: “Còn đau không? Anh mua thuốc rồi, trưa nay lên văn phòng anh đi, anh bôi thuốc cho em.”
Khụ, khụ, Thi Nhân đỏ bừng mặt lên, tên khốn này.
“Tổ trường Hồi.” “Hả?”
Thi Nhân vội vàng cất điện thoại di động đi, luống cuống đứng lên: “Có, có chuyện gì không?”
“Bên phía đối tác có một công ty đến từ nước Singapo, vì đây là lần đầu tiên hai bên hợp tác với nhau nên họ có nhã ý muốn gặp trực tiếp người phụ trách bộ phận thiết kế bên công ty để bàn bạc kỹ càng hơn.”

“Ừ, được rồi, để tôi sửa sang lại chút tư liệu rồi đến đó.”
Thi Nhân nhìn Triệu Nhược Trúc hỏi: “Trước kia còn có đối tác nào đó cũng muốn gặp tôi trực tiếp đúng không nhỉ?”
“Vâng, nhưng sáng nay họ đã hủy cuộc hẹn đó rồi, họ bảo là tin tưởng phòng thiết kế chúng ta, tin tưởng mợ ba nhà họ Tiêu ạ.”
Hả?
Thi Nhân thấy hơi là lạ, sao lại hủy bỏ chứ? Lại còn tiếp tục tiến hành hợp tác theo hợp đồng như cũ.
Triệu Nhược Trúc cười cười: “Chuyện này tôi cũng không rõ lắm, nhưng không sao đâu, có lẽ là ông chủ đã làm gì đó cũng nên.”
“Cũng đúng.”
Thi Nhân không nghĩ nhiều nữa, dù sao thì có nghĩ cũng chẳng có tác dụng gì.
Triệu Nhược Trúc rời khỏi văn phòng của Thi Nhân xong, thở phào một hơi.
Chuyện về gia đình giám đốc đài truyền hình đã lan ra khắp nơi như vậy, mọi chuyện nhanh như vậy, nếu không có Tiêu Khôn Hoằng đứng sau đẩy một tay thì sao có thể chứ?
Mà nguyên nhân thì chỉ có một: Giám đốc đài truyền hình đã đắc tôi với bà chủ Tiêu.
Thậm chí có người còn nói là lúc tối qua, ông chủ đi ăn với bà chủ, con gái giám đốc đài truyền hình còn chạy đến đó để mách lẻo, kết quả là bị người ta đưa đi.
Việc lần này, ông chủ đã răn đe kha khá người.
Bây giờ ai cũng biết là mợ ba nhà họ Tiêu không dễ đây vào, sơ sẩy một chút thôi là kiểu gì cũng ăn đủ.

“Được rồi, hẹn vào buổi chiều đi.”
Thi Nhân kiểm tra lại lịch trình của mình, gần đây mấy chuyện trong nội bộ tập đoàn Quang Viễn cũng đã bình thường trở lại, mọi chuyện dần trở nên có quỹ đạo hơn.
Buổi trưa, Thi Nhân đang định lén trốn đi, không muốn ăn chung với Tiêu Khôn Hoằng.
Nào ngờ lại bị anh chặn lại ở văn phòng.
Tiêu Khôn Hoằng đứng trước cửa phòng làm việc, nhìn cô: “Trưa nay có những món em thích đấy.”

“Vậy à? Nhưng em lại có hẹn ăn cơm cùng với đồng nghiệp rồi.”
Thi Nhân bịa ra một cái cớ.
Tiêu Khôn Hoằng nheo mắt lại: “Hay là, mọi người cùng nhau ăn cơm đi nhé?”
Anh nhìn liếc qua Triệu Nhược Trúc với ánh mắt, nếu không ở lại ăn thì cứ thứ xem xem.
“Không được, không được, chúng tôi không muốn làm bóng đèn đâu.”
“Đúng rồi, đúng rồi, chúng tôi không muốn làm bóng đèn.”
Thi Nhân nhìn Triệu Nhược Trúc với ánh mắt cầu cứu.
Nhưng Triệu Nhược Trúc lại giả vờ như không thấy gì, ai dám cướp người từ tay ông chủ chứ, khác nào là đâm đầu vào chỗ chết đâu?
Tiêu Khôn Hoằng nhếch miệng cười: “Được rồi, hôm nay tôi mời mọi người ăn cơm.”
“Tòa! Tổng giám đốc Khôn Hoằng hào phòng quá, vậy chúng tôi không khách sáo nữa đâu!”
Triệu Nhược Trúc vội vàng dẫn các đồng nghiệp đi.
Mãi đến khi rời khỏi văn phòng, Triệu Nhước Trúc mới thả lỏng người, che mặt lại: “Ôi chao, ngày nào cũng ăn đường, tần suất càng ngày càng cao.

Không ngờ là sẽ có ngày ông chủ của chúng ta lại tự mình xuống mời người đi ăn cơm.

Chậc chậc, đi thôi, ăn tiệc thôi nào.”
Cuối cùng thì Thi Nhân không trốn thoát nổi, bị người đàn ông nào đó túm về.
Trong văn phòng của tổng giám đốc.

Thi Nhân đi theo anh lên lầu, cảm giác những người xung quanh đều đổ dồn ánh mắt về phía mình.
Nhưng lúc bước vào văn phòng, cô hơi ngẩn ra: “Cái này là gì thế?”
Ở văn phòng có một cửa sổ sát đất rất lớn, bên cạnh đó thường kê sofa nhỏ và một chiếc bàn trà, nhưng bây giờ nó lại biến thành một chiếc bàn ăn lớn, bên trên có bày những món ăn rất cầu kỳ, còn có cả hoa hồng.
Mới đầu cô tưởng trưa nay chỉ có đồ ăn được gọi về từ nhà hàng nào đó.
Nào ngờ lại thành một bữa trưa dưới ánh nến.
“Thích không? Trưa nay có bò bít tết, còn có cả súp mà em thích ăn nữa.: “Bò bít tết phối với súp của món Trung?”

Thi Nhân còn tưởng sẽ có món ăn nào đó cao sang, mỹ vị lắm cơ.
“Chuẩn bị riêng cho em đấy, dùng để bồi bổ thân thể, mợ Hồng nói là mùa đông uống canh bổ là tốt nhất, có thể bồi bổ nguyên khí.

Anh đã xem báo cáo sức khỏe của em rồi, trên đó có viết là em bị thiếu máu và một số vấn đề phụ khoa.

Anh hỏi bác sĩ thì người ta nói là do sinh con, cần phải bồi bổ lại.”
Anh nghiêm túc đến mức Thi Nhân cảm thấy hơi ngại từ chối.
Tiêu Khôn Hoằng múc cho cô một bát canh, đặt trước mặt cô: “Với cả chỉ là một bữa cơm thôi mà, có gì mà hợp hay không hợp chứ.
Bản thân anh cảm thấy canh nấu kiểu Trung rất hợp với bò bít tết.
“Được rồi, anh nói có lý lắm.”
Thi Nhân nhìn liếc qua, sau đó cũng múc cho anh một bát canh: “Anh cũng là bệnh nhân đúng không? Cùng nhau bồi bổ đi.”
“Khu khụ, đây là canh cho phụ nữ.”
“Cũng không hẳn đâu, đây là loại canh bình thường thôi, chúng ta mỗi người uống một nửa, mợ Hồng nấu suất cho hai người mà.”
Thi Nhân nhìn người đàn ông đối diện: “Anh cũng phải bồi bổ thật tốt mới được.
Sau khi gặp cô, Tiêu Khôn Hoằng cứ bị thương mãi.
Nếu không phải anh thì người bị thương sẽ là cô.
Tiêu Khôn Hoằng nhìn bát súp, thôi thì nể tình vợ mình đã tự tay múc, uốn cũng chẳng sao cả.
Vừa mới bắt đầu ăn thì điện thoại của Thi Nhân lại đổ chuông.
Cô đang chuẩn bị đi lấy thì anh lại nắm tay cô lại: “Không được làm việc trong giờ ăn cơm, đây là quy tắc em nói ra đây.
“Nhỡ chẳng may có chuyện gì thì sao?”
“Nhỡ chẳng may có chuyện gì thì phòng thiết kế đã có tổ trưởng Triệu rồi, chuyện khẩn cấp hơn thì họ sẽ biết đường báo cáo thẳng lên cho anh biết.”
Được rồi, lý do rất đầy đủ.
Thi Nhân đành phải chịu, không đi lấy điện thoại nữa.
Tiêu Khôn Hoằng nhìn liếc qua màn hình điện thoại, người gọi đến là Hác Liên Thành, chậc chậc, gã đàn ông này đúng là âm hồn bất tán mà.