Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái

Chương 1819





Toàn bộ sinh linh chấn động trước từng câu từng chữ của Lạc Nam, không thể tưởng tượng nổi hắn sẽ nghĩ ra phương thức như vậy.

Tất cả chỉ đến từ cách nhìn nhận vấn đề…
Nếu như bọn hắn cho rằng những tra tấn, thống khổ mà kẻ địch tạo ra là thuật nguyền rủa tàn độc, bọn hắn sẽ tìm mọi cách để loại bỏ nó, cảm thấy tâm tình tiêu cực khi phải gánh chịu tất cả.

Nhưng nếu như mọi người đều xem những tra tấn, thống khổ đó thành một hình thức rèn luyện, thử thách để bản thân trở nên mạnh mẽ hơn, việc này dường như không có gì quá mức đáng sợ nữa.

Tất cả sinh linh ở Đế Thiên Giới trừ những đứa trẻ nhỏ chưa có năng lực ra, người trưởng thành hầu hết đều là cường giả, tu vi thấp kém nhất cũng là Tiên Vương.

Mà để tu đến Tiên Vương, đại đa số người đều đã từng trải qua trăm cay nghìn đắng của việc tu luyện, từng kinh qua những thử thách của con đường cường giả đang phải bước.

Vậy tại sao không xem những lần tra tấn mà thuật nguyền rủa kia mang lại là những thử thách mới, một loại hình thức khổ luyện mới?
Đúng như lời của Lạc Nam.

Kim Ô Thánh Hỏa thiêu đốt Linh Hồn có thể dùng để rèn luyện cường độ chống chịu của Linh Hồn, mỗi lần bị thiêu đốt tuy đau đến chết đi sống lại nhưng các tạp chất trong Linh Hồn cũng vô tình bị Kim Ô Thánh Hỏa đào thải, trở nên tinh khiết hơn, chất lượng hơn.

Vạn Kiếm Xuyên Thân rèn luyện da thịt bên ngoài, xương cốt rạn nứt rèn luyện xương cốt bên trong.

Muốn trở thành Thể Tu phải trải qua trăm cay nghìn đắng, chịu những đau đớn nhục thể vượt xa người thường nhưng muốn tìm hoàn cảnh thích hợp để rèn thể cũng không phải dễ dàng.

Hiện tại kẻ thù liền ban xuống cho tất cả hai hình thức rèn thể hiệu quả, vì sao không thản nhiên tiếp nhận mà phải tìm cách xóa bỏ chúng?
Cuối cùng, tâm cảnh là thứ mong manh yếu đuổi nhất của mỗi một vị tu sĩ, vậy nên đứng trước tâm cảnh quấy rối liên tục, chỉ cần bằng vào ý chí và nghị lực kiên cường vượt qua, tâm cảnh sau đó chẳng phải vững vàng như bàn thạch hay sao?
Càng nghĩ, sinh linh Việt Long Đế Quốc, Côn Lôn Đế Thiên, các loại cường giả đều trở nên kích động.

Bọn hắn thử tưởng tượng nếu một ngày nào đó bản thân mình thật sự không còn sợ những tai nạn mà nguyền rủa này mang lại, vậy bản thân sẽ lợi hại đến mức nào đây?
Tuy quá trình kinh qua chắc chắn sẽ đầy gian khổ nhưng chỉ cần có nam nhân đỉnh thiên lập địa kia còn đó dẫn dắt, tất cả đều tin rằng mình sẽ thành công.

Rất nhiều người bọn hắn trước đó không phải là Hồn Tu, không phải là Thể Tu.

Nhưng nếu trải qua được những lần rèn luyện định kỳ này, cuối cùng tất cả đều sẽ trở thành cường giả tam tu, còn gì sung sướng hơn?
Nhìn thấy ý chí, chiến ý của toàn trường dâng cao, hình tượng hoàn toàn khác biệt so với sự chán chường và tuyệt vọng trước đó, chúng nữ mắt đẹp lóe lên dị sắc nhìn lấy Lạc Nam.


Hỗn Thế Tứ Hầu, các chiến tướng như Na Tra, Phù Đổng, Nhân Kê khâm phục muốn quỳ rạp xuống đất.

Long Liên, Long Khuynh Thành, Châu Miên Mạn chúng nữ không nhịn được ném đến ánh mắt ôn nhu.

Tuế Nguyệt, Hi Vũ vô cùng tự hào.

Tiểu Tiên che kín đôi môi đỏ đang hé mở vì kinh ngạc, biểu hiện có chút hoảng hốt.

Nàng luôn tự hào về khả năng quản lý, xử lý vấn đề của mình thuộc hàng đầu khó ai sánh bằng.

Nhưng hiện tại vấn đề hốc búa khiến nàng bất lực lại trở nên quá mức đơn giản khi Lạc Nam ra tay.

Tiểu Tiên làm sao có thể không âm thầm bội phục.

Lúc này, lại nghe Lạc Nam cao giọng nói tiếp:
“Đây có lẽ sẽ là quá trình rèn luyện tàn khốc và thống khổ nhất mà các ngươi phải gánh chịu từ trước đến nay!”
“Nhưng ta tin tưởng mỗi một người dưới trướng của ta đều là anh hùng hào kiệt, ý chí phi thường…nhất định có thể vượt qua cửa ải, tăng tiến thực lực!”
“Bởi vì vũ trụ hiện tại đã nằm gọn trong tay chúng ta, các ngươi đã không cần bận rộn chiến đấu, thời gian sắp tới toàn tâm toàn ý vùi đầu vào rèn luyện cho ta là được!”
“TUÂN MỆNH CHỦ CÔNG!” Toàn trường thét gào, âm vang như sấm.

Đứng trước cảnh tượng trên dưới một lòng, binh hùng tướng mạnh, chủ công anh minh thần võ như thế này, những chủng tộc bị bất đắc dĩ quy hàng như Kỳ Lân Tộc, Côn Bằng Tộc, Huyền Vũ Tộc, Nhân Mã Tộc, Đào Ngột Tộc, Thao Thiết Tộc đều rùng mình, không còn có chút tâm tư ngỗ nghịch nào nữa cả.

Bọn hắn chỉ âm thầm hối hận trước đây dám đối nghịch với nhân vật như Lạc Nam, đồng thời cũng cảm thấy may mắn bản thân mình còn sống sót sau tất cả.

Cảm nhận được mọi thứ đã đi theo đúng mong muốn của mình, Lạc Nam hài lòng gật đầu, hạ người rơi xuống bên cạnh chúng nữ.

Tuế Nguyệt đưa mắt nhìn lấy hắn, truyền âm ôn nhu: “Ban đầu ta còn tưởng rằng ngươi sẽ dùng Nghịch Thế Thần Thông thay đổi cục diện, ngăn cản kẻ địch thi thuật nguyền rủa!”
Lạc Nam ánh mắt phức tạp, giọng điệu có chút mất mát: “Nghịch Thế Thần Thông còn trong thời gian hạn chế, nếu không ta đã mang Long Lệ, Long Khinh trở về!”
Tuế Nguyệt im lặng không nói thêm lời nào, chỉ là ánh mắt khi nhìn về hắn càng thêm hòa tan.

“Phu quân, bọn thiếp bái phục!” Âu Dương Thương Lan hưng phấn bừng bừng nhìn lấy hắn, ánh mắt kiêu ngạo của nàng lấp lánh ánh sao, nở nụ cười quyến rũ:
“Không ai sẽ nghĩ chàng muốn biến nguy hiểm thành cơ duyên theo cách như vậy!”

Lạc Nam cười cười, đưa mắt nhìn Mộ Sắc Vy nói:
“Từ lúc nhìn thấy và tiếp xúc với Sắc Vy, ta đã nhìn ra kiếp nạn lần này thực chất là cơ duyên vô cùng lớn!”
“Bởi vì tuy khí sắc mỏi mệt nhưng thân thể và linh hồn của Sắc Vy đã có một ít tiến bộ so với trước đó, hiệu quả như thế rõ ràng là nhờ vào việc nàng thành công thông qua một tháng tiếp nhận rèn luyện thống khổ!”
“Chàng nói bọn thiếp mới để ý!” Tử Yên cảm thán không thôi: “Bởi vì tu vi cao, thực lực khó tiến nên một chút thay đổi nhỏ đôi khi mấy người bọn thiếp cũng chẳng thể nhìn ra!”
“Không ngờ chàng so với bọn thiếp càng hiểu rõ tình huống thân thể của bọn thiếp hơn!”
“Phu thê chúng ta đều có Long Tiên Thánh Điển gắn kết, ta đương nhiên hiểu rõ từng li từng tí của các nàng!” Lạc Nam đắc ý nói.

Tiểu Tiên ở bên cạnh nghe vậy có chút mất mát, nàng mới là người đầu tiên gặp Lạc Nam nhưng hắn lại cảm ứng được tường tận từ Mộ Sắc Vy hơn, rõ ràng hắn lý giải Sắc Vy hơn nàng.

Dù sao nàng đâu phải nữ nhân của hắn chứ…
“Hahaha, nếu để đám khốn kiếp Bất Tử Thiếu Chủ biết được thủ đoạn quấy rối của chúng bị phu quân biến thành phương thức rèn luyện thực lực của mọi người, chắc chắn sẽ tức giận đến mức thổ huyết!” Diễm Hồng Liên cười khanh khách nói.

“Không đơn giản như thế đâu, quá trình rèn luyện này sẽ kinh qua vô số mồ hôi và nước mắt, chúng ta không thể lơ là dù chỉ một chút!” Tô Nhan ngưng trọng nói.

“Không sai!” Lạc Nam gật đầu: “Bởi vậy nên chúng ta phải chuẩn bị từ ngay lúc này những biện pháp giúp đỡ mọi người, cứu vớt những tình huống gặp nguy hiểm trong quá trình rèn luyện!”
“Chàng cứ phân phó đi!” Liễu Ngọc Thanh ứng tiếng.

Lạc Nam trầm giọng đề nghị:
“Đầu tiên, vận chuyển tất cả Tẩy Hồn Thủy và tài nguyên tu hồn mà chúng ta có đến trung tâm hai thế giới, ngưng luyện thành một cái hồ…”
“Những trường hợp trọng thương linh hồn, tâm cảnh sắp vỡ trong quá trình rèn luyện sẽ được chuyển xuống hồ để vượt qua cơn nguy kịch, sau đó mang lên tiếp tục khổ luyện đến khi nào thành công tự thân chống lại thì thôi!”
“Kế tiếp, dùng tất cả nguyên liệu và tài nguyên cần thiết mà liên quân vơ vét được trong trận đại chiến lần này từ các đại thế lực để hỗ trợ quá trình luyện thể của toàn bộ sinh linh, nhất là đối với những người trước đó không phải Thể Tu!”
“Linh Lung, U Quỳnh phối hợp Tô Nhan dùng tiếng đàn, tiếng sáo và tiếng hát của mình phụ trợ, xua đuổi cho đại lượng người bị tẩu hỏa nhập ma!”
“Phải đảm bảo rằng không để ai phải chết trong quá trình rèn luyện này, chúng ta phải ứng cứu ngay lằn ranh sinh tử của bọn họ!”
Một khi xảy ra người chết, sĩ khí của toàn trường liền sẽ gặp phải dao động.

Phải cho tất cả hiểu rằng đây là đại cơ duyên, chỉ có thành quả…không có hậu quả…khích lệ tinh thần của tất cả mọi người.

Chúng nữ hiểu rõ gật mạnh đầu, chỉ cần lặp đi lặp lại như vậy…chắc chắn rằng rồi một ngày nào đó mọi sinh linh đều có thể quen thuộc, thích ứng với những thống khổ do nguyền rủa mang lại.

Tuy sẽ rất vất vả nhưng thành quả rồi sẽ ngọt ngào.


Lạc Nam điên cuồng mở ra Cửa Hàng May Mắn mua sắm các tài nguyên, các thiên tài địa bảo có thể trợ giúp trong suốt quá trình này giao cho chúng nữ.

Bởi vì không những các tu sĩ bình thường, các quân đội phải rèn luyện…mà thê tử của hắn cũng phải trải qua.

Hắn phải trang bị cho các nàng một cách tối đa nhất nhằm đẩy mạnh hiệu quả của quá trình rèn luyện nhanh nhất có thể.

Lại tiêu hao gần 10000 Điểm Danh Vọng.

Vừa phân phát tài nguyên cho các nàng, vừa ôn nhu căn dặn:
“Các nàng cứ chuyên tâm mà khổ luyện, phu quân sẽ tọa trấn nơi này…cam đoan địch nhân không thể xằng bậy!”
QUẠT…QUẠT…QUẠT…QUẠT…QUẠT…
Xích Nha Hắc Ám triển khai, hàng triệu con quạ từ thân thể Lạc Nam bay ra, với đôi mắt đỏ ngầu và cơ thể hòa vào hắc ám, quan sát toàn bộ tình cảnh diễn ra trong phạm vi lân cận ngoài vũ trụ.

“Tiểu Nam, vậy còn những đứa trẻ nhỏ thì sao?” Hi Vũ có chút lo lắng hỏi:
“Người trưởng thành còn có thể nghênh chịu đau đớn để cắn răng vượt qua, nhưng còn trẻ nhỏ lại không có năng lực đó!”
“Đây chính là lý do mà ta đã phân phó những nhân vật tinh thông Nguyền Rủa nhất vũ trụ này tìm cách phong ấn hoặc suy yếu Nguyền Rủa!” Lạc Nam nói.

Nếu như đợt nguyền rủa tiếp theo kéo đến mà vẫn chưa có kết quả gì, vậy thì chỉ còn duy nhất một cách.

Nhờ Luân Hồi Thụ và Bồ Đề Thụ tọa trấn, tạo thành một khu vực không gian thần thánh bất khả xâm phạm, nơi những thứ ô uế như thuật nguyền rủa không thể tiến vào để làm nơi sinh tồn cho những đứa trẻ.

Tuy làm vậy sẽ hạn chế tự do và gây bất tiện cho thế hệ hậu bối nhưng hắn không còn cách nào khác.


Thời gian dần trôi, toàn bộ Nghịch Long Liên Quân đều đang chạy đua với thời gian.

Mà rốt cuộc không để Lạc Nam phải thất vọng, đám người Tây Phương Giáo Chủ, Hắc Trư, Mộ Sắc Vy cùng lúc kéo đến.

“Phu quân, chúng ta đã nghiên cứu ra một chút thành quả!” Mộ Sắc Vy đưa một đồ vật giống như lá bùa đến.

Lạc Nam tiếp nhận, chỉ thấy đây là một lá bùa hoàng kim óng ánh, bên trên có khảm lấy những Phật Văn trang nghiêm, ngoài ra còn điêu khắc những khẩu quyết để hóa giải lời nguyền được ngưng tụ từ Hồn Lực của những vị tinh thông thuật Nguyền Rủa bậc nhất thiên hạ.

“Đây là lá bùa được luyện chế từ lá cây của Bồ Đề Thụ, có Phật Văn do chính Tây Phương Giáo Chủ tự mình khảm vào, những khẩu quyết chống lại nguyền rủa do mấy người chúng ta điêu khắc!” Mộ Sắc Vy giải thích nói.

Hắc Trư nói tiếp: “Mỗi một lá bùa có công dụng lên đến 300 năm, chỉ cần cho lũ trẻ đeo vào, cam kết bọn chúng sẽ bình an vô sự đến 300 tuổi, sau đó mới bắt đầu tiếp nhận rèn luyện khó khăn!”
“Tốt lắm!” Lạc Nam hai mắt sáng rực lên, không nhịn được từ trên ghế dứng dậy, tán thưởng cười lớn:
“Các vị đều là kỳ nhân, không ngờ ngay cả nguyền rủa cấp Thánh cũng tìm ra cách giải quyết!”
Hắn vô cùng hưng phấn, dưới trướng của hắn quả nhiên không thiếu người tài, tiểu vũ trụ này sao lại phải sợ đám người Nguyên Giới?

“Chủ công nói thế thật khiến chúng ta xấu hổ!” Tây Phương Giáo Chủ chắp tay trước ngực, miệng niệm nam mô:
“Kẻ địch dùng Nguyền Rủa lên vô số sinh linh nên uy lực của thật này đã suy yếu đi vô số lần, nhờ vậy chúng ta mới có thể tìm cách áp chế…đổi lại nếu như tập trung lên một đối tượng, sợ rằng chúng ta ngay cả nhìn cũng nhìn không thấu!”
“Lại thêm có lá cây Bồ Đề hỗ trợ, bằng không thật sự là vô pháp…”
“Không cần khách khí!” Lạc Nam hưng phấn hạ lệnh:
“Lập tức đại lượng sản xuất lá bùa này, phải đảm bảo tất cả trẻ con chưa thành Tiên Vương đều được sở hữu!”
“Điều này e rằng phải có Bồ Đề Thụ và Luân Hồi Thụ hai vị tiền bối hỗ trợ!” Hắc Trư mở miệng nói:
“Bồ Đề Thụ cung cấp số lượng lớn lá cây, còn Luân Hồi Thụ mang chúng ta về quá khứ luyện bùa, như vậy mới kịp tiến độ trước khi đợt nguyền rủa kéo đến!”
“Baba, giao cho ta và tỷ tỷ đi!” Tiểu Thiên Ý đang chơi ở một bên nghe vậy vui vẻ lon ton chạy đến, nhoẻn miệng cười rạng rỡ:
“Để ta và tỷ tỷ đi năn nỉ Bồ Đề gia gia và Luân Hồi gia gia!”
Lạc Nam hài lòng vuốt cằm, xém chút quên mất hai nữ nhi bảo bối của mình đều rất được Luân Hồi Thụ và Bồ Đề Thụ cưng chiều.

Hắn lập tức phê duyệt.

Tiểu Thiên Ý chạy đi tìm Lạc Kỳ Nam nói rõ ý đồ.

Hai tỷ muội liền dắt tay nhau dịch chuyển không gian, chuyện đã gấp không thể nán lại.

Không mất quá lâu, hai gốc đại cổ thụ rộng lớn che trời hàng lâm Tiên Ma Vực, Tiểu Kỳ Nam đứng dưới gốc Luân Hồi, Tiểu Thiên Ý ngồi trên một nhánh Bồ Đề Thụ.

Đích thân Lạc Nam tiến ra ngoài nghênh đón, hướng về phía bọn hắn chắp tay:
“Tiểu tử tham kiến hai vị tiền bối, đa tạ đã chiếu cố hai nữ nhi của ta trong thời gian qua!”
“Ta sống vô số năm, ngao nhiêu bao nhiêu luân hồi cungc chưa từng nhìn thấy người nào tiến bộ thần tốc như ngươi!” Luân Hồi Thụ nhìn lấy Lạc Nam cảm khái không ngớt.

“Ta có được ngày hôm nay tất cả là nhờ công lao của tiền bối, vạn kiếp luân hồi là cơ duyên lớn nhất trong đời ta!” Lạc Nam vô cùng biết ơn nói.

“Cái quỷ? Vạn kiếp?” Bồ Đề Thụ ở bên cạnh nghe xong xém chút nhảy dựng.

Mà Tiểu Kỳ Nam và Tiểu Thiên Ý cũng dùng ánh mắt như thấy quỷ xem lấy Lạc Nam.

Baba của các nàng trải qua vạn kiếp luân hồi? Hắn là người sao?
Phải biết hai nàng cũng từng kinh qua luân hồi, biết mỗi một kiếp là khó khăn đến mức nào.

“Haha hai người các ngươi cũng đã rất khá, thành tích còn vượt qua cả Tuế Nguyệt năm đó…” Luân Hồi Thụ hiền từ nhìn Tiểu Kỳ Nam và Tiểu Thiên Ý cười tủm tỉm:
“Nhưng tốt nhất đừng so sánh với phụ thân các ngươi, hắn là duy nhất!”

Chúc cả nhà tối vui vẻ