Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái

Chương 1447





Nữ Hoàng tiến ra bên ngoài Hoàng Cung, sắc mặt bực bội, chẳng hiểu sao có chút không vui khi biết tên tiểu tử kia tiến bộ kinh khủng như vậy.

Trong đầu nàng dường như hiện ra một tình cảnh, tên tiểu tử đó sẽ vượt qua mình, sau đó hung hăng đặt mình nằm sấp lên đùi hắn, bàn tay vỗ mạnh lên cái mông của mình vì đã dám gài bẫy nụ hôn của hắn.

Nữ Hoàng rùng mình, vội vàng lắc đầu, tự an ủi bản thân nói:
“Không thể, hắn chắc chắn không dám…”
Nàng biết sau khi trở về từ quá khứ, Lạc Nam đã trải qua không ít chuyện gì đó, khiến tâm cảnh và suy nghĩ trong hắn thay đổi rõ rệch.

Cảm giác sự tôn kính giành cho sư phụ phai nhạt, thay vào đó là một loại muốn thúc đẩy mối quan hệ giữa nàng và hắn tiến xa hơn…
Điều này khiến Nữ Hoàng cực kỳ xoắn xít, dù sao nàng cũng là nữ nhân, hơn nữa còn là người đứng đầu Côn Lôn Giới, nếu ngã vào vòng tay của một nam nhân, mà người đó còn là đồ đệ mình, tuy không cảm thấy chán ghét nhưng luôn có một chút trở ngại về mặt tâm lý.

“Nữ Hoàng thất thần cái gì?”
Một thanh âm già nua trầm đục vang lên bên tai.

Nữ Hoàng giật mình, gò má hơi đỏ lên gọi nói: “Đế Sư…”
Côn Lôn Lão Nhân đánh giá Nữ Hoàng từ trên xuống dưới, có chút bật cười vuốt râu: “Haha, tốt…tốt…tốt!”
“Đế Sư vì sao lại cười?” Nữ Hoàng trong lòng hơi chột dạ.

Nàng là do một tay Côn Lôn Lão Nhân nuôi lớn, quan hệ hai người như thầy trò lại như cha con, vì thế Côn Lôn Lão Nhân cũng là người rất dễ nắm bắt cảm xúc hay nhìn thấu nội tâm của nàng.

“Ta cười với tư cách của một trưởng bối nhìn thấy hậu bối của mình biết yêu đương…” Côn Lôn Lão Nhân hài lòng nói.

“Nói bậy, trẫm nào có?” Nữ Hoàng ra vẻ lạnh lùng, nhưng trong lòng giật thót.

“Cứ cho là lão phu già lẫm cẫm nên nói bậy đi!” Côn Lôn Lão Nhân mỉm cười, thở dài một tiếng cảm thán:
“Nhưng trước đây khi Dạ Đế vẫn còn, lão phu chưa từng thấy Nữ Hoàng có nội tâm phong phú như hiện tại!”
“Dạ Đế? hắn xứng sao?” Nữ Hoàng chau mày, dường như nàng cảm thấy rất không vui khi mang Dạ Đế ra so sánh với tên tiểu tử nào đó…
“Không nói những chuyện này!” Côn Lôn Lão Nhân ngẩng mặt nhìn trời, ánh mắt già nua trầm đục trở nên thâm thúy:
“Lão phu nhìn thiên tượng, phát hiện vài khỏa Đế Tinh đột nhiên chiếu rọi Đế Thiên Côn Lôn chúng ta, nói rõ sắp có đại hỷ sự giáng xuống, thực lực Đế Thiên Côn Lôn lại sắp tăng lên!”
“Chắc là do tiểu tử kia chiến lực tăng mạnh!” Nữ Hoàng lẩm bẩm nói.

Lời của Côn Lôn Lão Nhân khiến nàng liên tưởng đến tình huống Thủy Nguyệt báo cáo vừa rồi.

Lạc Nam là Côn Lôn Thiếu Chủ, việc chiến lực của hắn tăng mạnh lại thêm thân phận Thiên Trận Đế rõ ràng sẽ khiến thực lực tổng thể của Côn Lôn Giới mạnh lên, đây là đạy hỷ sự phù hợp dự ngôn của Côn Lôn Lão Nhân sao?
Bất quá rất nhanh, Nữ Hoàng liền biết mọi thứ không đơn giản như nàng suy nghĩ.

Bởi vì nàng cảm ứng được có bốn nhân vật đáng gờm vừa xuất hiện trong phạm vi Đế Thiên Côn Lôn của mình.

Mặc dù bốn người này che giấu khí tức cực kỳ tốt, thậm chí gần như không để lộ cả hơi thở, nhưng dù sao Đế Thiên Côn Lôn cũng là thế giới của nàng, thần thức gần như hòa vào mọi ngõ ngách, một con kiến lọt vào cũng sẽ bị nàng phát hiện.


“Có thể che giấu khí tức và hơi thở đến mức độ này, chắc chắn là Thiên Đế!” Nữ Hoàng ánh mắt lấp lóe.

Thiên Đế Lực bùng phát, nàng đang muốn chất vấn bốn vị Thiên Đế này vì sao xâm nhập Côn Lôn của mình một cách thần bí, không dám đường đường chính chính?
Nhưng sau khi chứng kiến bốn nữ nhân tuyệt sắc đi cùng bốn vị Thiên Đế, Nữ Hoàng lập tức thu hồi địch ý, trái lại mắt đẹp sáng lên.

Mà bốn vị Thiên Đế kia cũng chẳng có ý định che giấu Nữ Hoàng, trực tiếp xé rách Không Gian, tiến thẳng vào Côn Lôn Hoàng Cung.

“Nữ Hoàng Sư Phụ, chúng ta trở về!” Thiên Diệp Dao chạy đến kéo tay Nữ Hoàng nhoẻn miệng cười xinh đẹp.

Đi cùng với nàng còn có Thành Bích, Lệ Huân và Bảo Kiều.

“Trở về là tốt rồi, tiểu tử kia dám bỏ rơi mấy nữ nhân như hoa như ngọc của hắn, quả thật đáng ăn đòn!” Nữ Hoàng nhu hòa nói.

“Có các vị sư phụ đi cùng chúng ta, phu quân mới không lo lắng!” Thành Bích mỉm cười giải thích.

Các vị sư phụ mà nàng nói đương nhiên chính là Tứ Quái Nữ Đế.

Bởi vì vừa phải di chuyển về Côn Lôn, vừa phải né tránh tai mắt của không ít thế lực, cẩn thận hành tẩu nên tốc độ của các nàng không quá nhanh, mãi đến hôm nay mới đến.

Nữ Hoàng gật đầu, đưa mắt nhìn bốn vị Thiên Đế đi cùng mấy nữ Thiên Diệp Dao, chắp tay chào hỏi:
“Gặp qua Tứ Quái Nữ Đế, nghe danh đã lâu nay mới có cơ hội diện kiến, thay mặt nữ nhân toàn thiên hạ gửi bốn vị một lời cảm ơn!”
Nữ Hoàng là nhân vật đứng đầu một giới, mặc dù kiêu ngạo và chiến ý không kém gì ai, nhưng cái gọi là ngoại giao, lôi kéo lòng người cũng lô hỏa thuần thành.

Quả nhiên nghe lời nói của nàng, Tứ Quái Nữ Đế lòng sinh hảo cảm, vội vàng đáp lễ:
“Không dám nhận, truyền thuyết về một vị nữ nhân dẹp loạn và thống nhất Côn Lôn Giới, chỉ trong 8000 năm ngắn ngũi đã giúp Côn Lôn có chỗ đứng trong vũ trụ, đám lão bà thân tàn ma dại chúng ta làm sao sánh bằng?”
“Lời khách khí cũng đừng nói nhiều!” Nữ Hoàng khoác tay:
“Các vị là sư phụ của Dao Dao các nàng thì cũng là người nhà của Côn Lôn Giới, nơi này không tiện nói chuyện, mời vào bên trong!”
“Mời!”
Tứ Quái Nữ Đế gật đầu, đó cũng là lý do bốn người các nàng che giấu khí tức một cách cẩn thận khi tiến vào Côn Lôn, tránh bị nhiều kẻ thù cũ phát hiện.

Một đoàn người đi vào bên trong Hoàng Cung, đại biểu cho chiến lực tổng thể của Côn Lôn Giới sắp nhảy vọt.

Bốn vị Nữ Thiên Đế tinh thông các sở trường khác nhau gia nhập, trong tay Lệ Huân còn mang theo Quân Lâm Khách Sạn chứa 33 vị Thánh Nữ đang toàn tâm tu luyện.


Quảng Hàn Cung nằm cạnh bên Côn Lôn Hoàng Cung…tình huống ở Côn Lôn Hoàng Cung cũng không giấu người ở Quảng Hàn Cung làm gì.

“Đó là bốn vị sư phụ mà Tuế Nguyệt tỷ tỷ tìm kiếm cho Dao Dao các nàng sao?” Cơ Băng toàn thân áo trắng đứng trên tầng thượng, đưa mắt nhìn theo bóng lưng nhóm người vừa tiến vào bên trong.


“Đúng vậy, nghe nói bốn vị sư phụ từng là giai nhân phong hoa tuyệt đại, không nghĩ đến hiện tại thê thảm như vậy!” Cơ Nhã tràn đầy đồng cảm nhẹ than.

“Trên người bốn vị ấy thật sự gánh vác thương thế cực nặng!” Thường Nga Nữ Đế ưu nhã đoan trang đứng ở một bên, giọng điệu ngưng trọng.

“Tứ Quái Nữ Đế lánh đời đã lâu, lần này lại chấp nhận phá vỡ nguyên tắc tiến vào Côn Lôn, tiểu tử họ Lạc kia chắc hẳn là tốn một phen công phu miệng lưỡi!” Lăng Ba Nữ Đế điềm nhiên nói.

“Là phu quân mời bốn vị Nữ Thiên Đế gia nhập Côn Lôn sao?” Cơ Nhã với Cơ Băng hai mặt nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương sự vui sướng:
“Quá tốt rồi, như vậy chiến lực của Côn Lôn chẳng những tăng mạnh, mà chúng ta cũng có thể hợp sức nghĩ biện pháp cứu trị thương tật cho các nàng!”
“Khó…” Thường Nga cùng Lăng Ba nặng nề nói: “Trừ khi có Thiên Đan Đế tự mình xuất thủ và có được những tài nguyên quý hiếm…”
“Phu quân chắc chắn làm được!” Cơ Nhã tự tin tràn đầy.

Cơ Băng gật đầu tán thành ý kiến của tỷ tỷ.

“Hai nha đầu ngốc, các ngươi tự tin về hắn như vậy?” Lăng Ba Nữ Đế trừng mắt nhìn.

Thường Nga Nữ Đế cũng cảm thấy nghi hoặc, bởi vì thương tật của Tứ Quái Nữ Đế ngay cả nàng cũng cảm thấy rùng mình, tiểu tử Lạc Nam làm sao đủ bản lĩnh chữa trị?
Cơ Nhã và Cơ Băng cười cười không đáp, đã quá quen với việc nam nhân kia sáng lập kỳ tích, niềm tin của các nàng dành cho hắn luôn là vô hạn.

Mà rất nhanh, chẳng biết Nữ Hoàng cùng Tứ Quái Nữ Đế thương nghị cái gì, chỉ thấy Mộ Sắc Vy của Làng Nhất Thế và Đại Trưởng Lão của Mộc Linh Tộc được triệu tập vào Hoàng Cung.

“Quái Nhãn Nữ Đế thân trúng Nguyền Rủa, Mộ Sắc Vy nghe nói có nghiên cứu về lĩnh vực này, chắc hẳn là muốn tìm cách giải trừ lời nguyền!” Thường Nga Nữ Đế suy đoán.

“Còn Đại Trưởng Lão của Mộc Linh Tộc sẽ tập trung bồi dưỡng các loại nguyên liệu chủ chốt trong việc trị thương cho Tứ Quái Nữ Đế!” Cơ Nhã nhẹ gật đầu.

“Xem ra tiểu tử kia đã có kế hoạch rõ ràng từ trước, chẳng trách thuyết phục được Tứ Quái Nữ Đế đầu quân!” Lăng Ba Nữ Đế nhìn sang Thường Nga Nữ Đế, giọng nói trong trẻo cảm khái:
“Có thể việc gia nhập Côn Lôn là lựa chọn đúng đắn của chúng ta…”
Chỉ tính riêng Thiên Đế ở thời điểm này, Côn Lôn Đế Thiên đã có bảy vị…trùng hợp, tất cả lại đều là nữ.


Tử Yên mang theo Linh Giới Châu, cưỡi trên lưng Tinh Không Long Mã hành tẩu giữa tinh không.

Bởi vì Lạc Nam thì đang bế quan, Xích Tà và Lãnh Vận Du không tiện lộ mặt, Long Khuynh Thành càng không thể, nên nàng tiếp nhận nhiệm vụ mang Linh Giới Châu chứa đám người về Côn Lôn Giới.

Dọc theo quảng đường, nàng rõ ràng cảm ứng được vô số luồng Thần Thức và ánh mắt quan sát đảo ngang người mình, các tổ chức tình báo và thu thập tin tức trong vũ trụ đang hành động ráo riết.

“Xem ra dư âm việc Địa Ngục Môn biến mất vẫn sẽ còn kéo dài rất lâu nữa…” Tử Yên lẩm bẩm.


Nghĩ đến toàn bộ vũ trụ bị kinh động là do nam nhân của mình tạo ra, nàng không nhịn được cảm thấy tự hào.

“Đó là…Đế Nữ của Phiêu Miểu Tiên Cung?”
Bất quá ngay lúc này, có kẻ rốt cuộc nhận ra thân phận của Tử Yên.

Ngày thường hành tẩu trong vũ trụ rộng lớn mênh mông, cực kỳ hiếm hoi mới chạm mặt người khác, nhưng từ khi các phương thế lực muốn điều tra sự kiện Hắc Ám Vĩnh Kiếp, vũ trụ náo nhiệt hơn hẳn.

Chỉ thấy ánh sáng lóe lên, hai tên nam nhân chân đạp Cuồng Phong, chặn ngang trước mặt Tinh Không Long Mã.

“Các vị là ai?” Tử Yên nhíu mày, hai kẻ này một là Thiên Đế, một là Địa Đế, thực lực bất phàm, bất quá nàng không nhận ra thân phận của bọn hắn.

“Chúng ta là người Phong Gia, đồng minh của Thái Thượng Đan Đế!” Tên Thiên Đế đáp:
“Ta là Phong Gia Chủ - Phong Liệt!”
Tên Địa Đế cũng ngạo nghễ giới thiệu: “Ta là Đại Trưởng Lão – Phong Cùi!”
Tử Yên sắc mặt trầm xuống: “Các vị ngăn ta lại là có chuyện gì?”
“Nghe nói Đan Tử của chúng ta cực kỳ ưa thích Tử Yên Đế Nữ, nhớ mãi không quên, bất quá hình như Đế Nữ chưa đáp lại tình cảm của hắn?” Phong Liệt đường hoàng hỏi.

Dương Diệp ở Đan Thần Tháp có địa vị cực cao, rất nhiều người luôn tìm kiếm cơ hội để nịnh bợ hắn.

Vậy nên khi Dương Diệp báo với Thái Thượng Đan Đế mình yêu thích Tử Yên, muốn cưới nàng làm vợ, hầu như đồng minh của Thái Thượng Đan Đế đều biết được.

Phong Gia cũng không ngoại lệ…
“Hình như bài học của Phí Gia và Liêm Gia ở Phiêu Miểu Tiên Cung không khiến Dương Diệp thu hồi suy nghĩ bẩn thỉu của hắn?” Tử Yên lạnh lùng đáp.

“Ngươi nói gì chúng ta không hiểu!” Phong Liệt nhíu mày hỏi.

“Ta xem nàng là đang phô trương thanh thế mà thôi!” Phong Cùi cười lạnh đáp.

Tử Yên thấy phản ứng của hai người, bèn nhíu chặt chân mày, xem ra Phí Gia và Liêm Gia còn chưa dám cảnh cáo Dương Diệp theo lời dặn của Lạc Nam.

Nàng đâu biết rằng vì bị Lạc Nam thu Linh Hồn Bổn Nguyên nên đám người Liêm Gia cùng Phí Gia vẫn đang chưa dám gặp mặt Dương Diệp và Thái Thượng Đan Đế từ khi trở về, tìm cách kéo dài thời gian, cho nên chưa ai biết những chuyện bọn hắn trải qua.

Còn Phong Gia vì tinh thông Phong Thuộc Tính, tốc độ thuộc hàng nổi bật nên được Thái Thượng Đan Đế giao nhiệm vụ điều tra chuyện Địa Ngục Môn biến mất.

Đối với sự kiện Hắc Ám Vĩnh Kiếp, Đan Thần Tháp cực kỳ xem trọng.

Bởi vì bọn hắn đặt ra giả thuyết có nhân vật thành công thu phục Vĩnh Hằng Thuộc Tính.

Trong khi đó, Tam Muội Chân Hỏa ở Đan Thần Tháp cũng là Vĩnh Hằng Thuộc Tính vô chủ.

Lo sợ nhân vật kia sẽ nhắm vào Tam Muội Chân Hỏa của mình, một ngày nào đó liệu Tam Muội Chân Hỏa có biến mất bí ẩn như cách Hắc Ám Vĩnh Kiếp biến mất hay không?
Vì vậy Đan Thần Tháp rất chú tâm đến việc này, cử rất nhiều gia tộc trực thuộc đi điều tra ngọn ngành.

Nào ngờ điều tra chưa đến đâu, Phong Gia lại tình cờ bắt gặp tình nhân trong mộng của Dương Diệp là Tử Yên đang đi một mình.


“Không biết chúng ta có thể mời Tử Yên Đế Nữ đến Đan Thần Tháp làm khách một chuyến hay không?” Phong Cùi cười hề hề hỏi.

Hắn đã tưởng tượng ra cảnh nếu mình mang Tử Yên trở về, Dương Diệp chắc chắn cực kỳ vui mừng, ở trước mặt Thái Thượng Đan Đế ca ngợi Phong Gia.

“Tử Yên ta đã có nam nhân, các ngươi đừng phí công vô ích!” Tử Yên lạnh lùng đáp.

NGAO!
Tiểu Tinh rống lên một tiếng thị uy, hóa thành trạng thái Lôi Đình, phá không xẹt đi.

Đáng tiếc tốc độ của nó có thể vượt qua Địa Đế hoặc Thiên Đế bình thường, nhưng Phong Gia lại là Gia Tộc tinh thông về Tốc Độ.

Chỉ thấy quanh thân Phong Liệt và Phong Cùi được Đế Phong Lực vờn quanh như vòi rồng.

Chỉ nháy mắt, bọn hắn đã truy kịp Tiểu Tinh, ngăn cản trước mặt nó thêm một lần nữa.

Tiểu Tinh giận dữ, hóa thành Hỏa Thuộc Tính tấn công trực diện.

“Hừ, súc sinh chỉ là Yêu Đế Trung Kỳ mà dám đánh chúng ta!” Phong Liệt cười lạnh nói.

Bàn tay nâng lên, Thiên Đế Phong Lực ngưng tụ thành Phi Đao, ném về phía Tiểu Tinh.

Phi Đao ném đến, xé rách ngọn lửa do Tiểu Tinh tạo ra…
Trong khoảnh khắc nguy hiểm, Tiểu Tinh kịp thời hóa thành Thổ Thuộc Tính, toàn thân bao trùm vảy giáp bằng đất kiên cố.

PHỐC!
Mặc dù như vậy, Phi Đao vẫn để lại vết thương trên đỉnh đầu nó, có máu tươi tràn ra.

NGAO!
Tiểu Tinh gầm lên đầy đau đớn.

Chênh lệch giữa Thiên Đế và Yêu Đế Trung Kỳ quá lớn.

“Các ngươi dám?” Tử Yên thấy Tiểu Tinh bị thương, nàng phẫn nộ điều động Tử Vong Đế Lực.

RỐNG!
Một tiếng gầm kinh thiên động địa vang lên, Khô Lâu sánh ngang Thiên Thể Đế khổng lồ được triệu hoán.

Một cổ uy áp khủng bố hàng lâm, Khô Lâu chân đạp tinh không, đầu đội ngân hà, hốc mắt nồng đậm Tử Vong Đế Lực đang thiêu đốt.

“Ta không muốn đánh, không có nghĩa là ta sợ các ngươi!”
“Tổn thương thú cưỡi của phu quân ta, các ngươi đều phải chết!”
Tử Yên lạnh lùng mở miệng, tóc dài màu tím tung bay, sát khí ngập trời.