Tiểu Thư Hầu Phủ

Chương 36: Ngự




"Thôi thôi, ăn cơm đi nào. Lão Tam, con bao nhiêu tuổi rồi mà lại làm nũng trước mặt bao nhiêu trẻ con vậy hả? Con cũng nên biết kiềm chế bản thân đi, mấy năm nay con béo lắm rồi đấy. Nếu cứ béo nữa thì có lẽ chẳng ai nghi ngờ việc con không phải người của Hầu phủ này, mà là nghi ngờ chính con đấy. Con thử xem trong phủ này có chủ nhân nào béo như con không?" Vương lão Hầu gia dạy dỗ con trai mình rất kịp thời.

"Vâng, nhi tử sẽ chú ý ạ." Vương Tử Hiếu, Vương Tử Liêm rất ngoan ngoãn trước mặt phụ thân mình.

"Tổ phụ, người ăn miếng thịt gà đi. Món này tốt cho sức khỏe, với cả món gà hấp lá sen hôm nay làm rất mềm, hợp với người lắm ạ. Tổ mẫu, người cũng ăn một miếng đi." Vương Tự Bảo kịp thời ngăn những lời thuyết giảng của Vương lão Hầu gia với con trai của mình, tránh để mất không khí đầm ấm của cả bữa ăn.

Khi ăn cơm ở Vinh Khánh Đường, cô bé thường ngồi ở giữa tổ phụ, tổ mẫu.

"Rồi rồi, tổ mẫu sẽ ăn. Bảo Muội cũng ăn một miếng đi." Lý thị vừa nói vừa gắp một miếng gà cho Vương Tự Bảo.

"Vâng ạ. Cảm ơn tổ mẫu."

Vương Tử Nghĩa và Tưởng thị thấy con gái mình ân cần như vậy nhưng chẳng đả động gì đến mình, thật sự rất ghen tỵ.

Ăn uống xong xuôi, vợ chồng Vương Tử Nghĩa mau chóng đưa Vương Tự Bảo về Mai Hương Viện, lấy cớ là để kèm học ngoài giờ.

Về đến Mai Hương Viện, Vương Tự Bảo liền nhào vào lòng Tưởng thị mà làm nũng một hồi, rồi lại lải nhải những chuyện chưa kể được ở Vinh Khánh Đường. Ví dụ như Cảnh Ngọc Nhi làm ầm ĩ ở trước mặt cô bé thế nào, rồi những chuyện liên quan đến Trịnh Tương Quân, cuối cùng còn nói rất nhiều về những gì mà các bạn học suy đoán về Lâm Khê.

Sau đó thì bị phụ thân mình đưa đến thư phòng, bắt đầu kèm học.

Lúc giảng bài cho Vương Tự Bảo, Vương Tử Nghĩa khá tùy ý. Ông không cần đến sách, nghĩ đến đâu giảng đến đấy.

Thế nhưng Vương Tự Bảo không khỏi khâm phục trí nhớ siêu việt của phụ thân mình. Ông gần như có thể đọc thuộc lòng tất cả những sách đã học. Vì thế nên Vương Tự Bảo còn cố tình lấy sách mà phụ thân mình đang giảng ra để đối chiếu.

Trời ạ, đúng là không sai một chữ.

Thực tế đã chứng minh, kiếp này của Vương Tự Bảo đã được thừa hưởng gen trội từ phụ thân mình, không những vừa gặp đã nhớ mà còn nhớ khá chính xác.

Sáng hôm sau, dù bình thường thích ngủ nướng nhưng Vương Tự Bảo vẫn phải dậy sớm.

Vì bây giờ phải đến học viện để học mỗi ngày, lúc về cũng đã muộn, sau khi về phủ còn phải học bài cùng phụ thân mình, cho nên cô bé đành phải dời thời gian luyện võ cùng Vương lão Hầu gia sang lúc sáng sớm.

Vương Tự Bảo vốn là đứa trẻ được thương yêu chiều chuộng từ bé, nhưng lại dày công khổ luyện tập võ hơn cả những người khác. Đây cũng chính là điều khiến Vương lão Hầu gia vui mừng nhất.

Có thể là hồi đầu, ông dạy võ cho Vương Tự Bảo cũng chỉ là để tranh đấu với con trai mình, nhưng khi thấy cháu gái học một hiểu mười, lại cực kỳ nỗ lực như vậy, Vương lão Hầu gia thật sự chỉ muốn truyền thụ hết tất cả những gì mình học được cho cháu mà thôi.

Vì bây giờ Vương Dụ Tuân đã học ở lớp cao hơn, cho nên không cần phải đi học hàng ngày. Kiểu dạy học ở cấp độ này là một thầy một trò hoặc một thầy nhiều trò. Bình thường thầy sẽ giao cho một vài tấu chương và bắt viết văn, hắn chỉ cần sau khi viết xong thì nộp cho thầy đánh giá là được. Thi thoảng bọn hắn cũng sẽ ra ngoài, kết bạn bốn phương để mở mang tầm mắt.

Vì vậy, người phụ trách đưa đón Vương Tự Bảo đi học tạm thời vẫn là Vương Dụ Phổ. Hắn cũng vui vẻ mà làm không biết chán.

Hôm nay là ngày đi học thứ hai, so với ngày hôm qua mà nói, Vương Tự Bảo đã bắt đầu quen hơn rồi, đến sớm hơn hôm qua nhiều.

Trong lớp mới chỉ có lẻ tẻ vài người đang ngồi ở chỗ của mình. Vương Tự Bảo cười với họ và chào to: "Chào mọi người."



Mấy người đó không hẹn mà cùng nhìn về phía Vương Tự Bảo, sau đó gật đầu chào: "Chào, chào."

Vương Tự Bảo cười hớn hở, đi về chỗ rồi ngồi ngay ngắn.

Mở túi đựng sách, Vương Tự Bảo lấy sách cho giờ văn sử ra. Hôm qua thầy Hàn Văn Cử giao bài tập viết chữ và học thuộc lòng. Những bài tập kiểu này với Vương Tự Bảo chỉ là chuyện nhỏ. Bài tập viết chữ thì tối qua đã viết xong, còn với bài phải học thuộc, từ hồi ba tuổi cô bé đã có thể đọc thuộc làu làu rồi.

Nhưng mà để cẩn thận thì cô bé vẫn quyết định ôn lại vài lần.

Vương Tự Bảo rất bình tĩnh mà ôn bài, nhưng mấy bạn học đến sớm hơn cô bé thì không thể bình tĩnh như thế.

Bọn họ lúc thì nhìn ngắm cuốn sách trong tay, lúc thì quay sang ngó xem Vương Tự Bảo đang làm gì. Thế là đầu óc cứ bay lên tận chín tầng mây.


Mặc dù Vương Tự Bảo cảm nhận được không khí bắt đầu lạ thường từ khi mình bước vào lớp, nhưng cũng không màng quan tâm. Mấy người này chút nữa không đọc thuộc được, bị phạt thì đừng có hối hận hay oán trách cô bé.

Không lâu sau, ngày càng có nhiều học trò lục tục đi vào lớp, khi ấy mới dẹp đi không khí khác lạ vừa rồi. Một lúc sau thì bắt đầu có vài người ngồi cùng nhau, hoặc là người bàn trước bàn sau bắt đầu khe khẽ nói cười.

Vì đã luyện nội gia công pháp nên tai Vương Tự Bảo rất thính. Bài cũng đã ôn xong, thôi thì cứ để sách đó rồi nghe trộm bọn họ nói chuyện gì.

"Này, ngươi đã học thuộc bài chưa? Ta còn chưa thuộc, nếu chút nữa thầy kiểm tra ta thì nhớ nhắc cho ta đó."

"Ta cũng chưa thuộc lắm. Mấy cái này khó thuộc quá, sao thầy lại thích bắt chúng ta thuộc những cái này chứ."

"Đúng đó. À phải rồi, hôm qua ngươi về nhà chơi gì đó?"

"Ta chẳng chơi gì cả, chỉ có chơi trốn tìm với bọn tiểu tư và nha hoàn thôi. Ngươi thì sao?"

"Ta á? Ta đòi đại ca dạy quyền pháp cho mình."

"Thật không? Đại ca ngươi dạy võ công cho ngươi sao? Thế thì từ giờ ngươi giỏi đánh nhau lắm đây."

"Chứ sao."

"..."

Mấy người này hết nói bài tập lại chuyển sang chơi bời, rồi lại nhảy sang đánh nhau, cuối cùng còn nói đến chuyện trở thành đại hiệp, hành tẩu giang hồ.

"Ê, hôm qua nhà ngươi ăn cái gì ngon vậy?"

"Cũng chẳng có gì, toàn mấy món hay ăn bình thường thôi. Nhà ngươi thì sao?"

"Đầu bếp mới đến của nhà ta hôm qua làm một bữa ngự thiện tuyệt ngon."


"Ngự thiện? Gia đình ngươi mời được ngự trù* sao?"

(*) Ngự trù: đầu bếp phục vụ cho Hoàng đế.

"Chứ sao. Đó là ngự trù mới rời khỏi cung. Nếu phụ thân ta không nhanh tay mời được, chỉ sợ đã bị An Dương Hầu phủ cướp mất rồi."

"Vậy khi nào ngươi mời bọn ta đến nhà ngươi thử xem thế nào là ngự thiện đi?"

"Chờ lúc nào được nghỉ thì rủ thêm mấy người nữa."

"Hôm được nghỉ thì bọn mình đến Bảo Mặc Hiên mua đồ, sau đó đến nhà ngươi, được không?"

"Được."

"Vậy có thể mời mấy bạn nữ không?"

"Cũng khó lắm, nhất là Vương Tự Bảo, người ta là Quận chúa mà."

"Ngươi không mời thì sao biết Quận chúa không đi? Sáng nay cô ấy còn vui vẻ mà chào hỏi bọn ta đấy, chẳng hề kiêu ngạo chút nào đâu."

"Cô ấy mới đến, chúng ta đâu biết được tính khí như thế nào. Nếu kiêu căng như Cảnh Ngọc Nhi thì không ổn đâu."

"Đúng vậy, ta thấy Trịnh Tương Quân rất tốt đó."


"Cô ấy hả? Ta thì thấy Tống Hân Nhã ở lớp Đinh khá dịu dàng."

"..."

Đấy, chỗ này thì đang nói về ăn uống lại chuyển sang bàn về bạn học mới, mà bạn học mới này chính là Vương Tự Bảo. Rồi lại từ bạn học mới nói sang bạn nữ cùng học khác, cuối cùng lại bàn về vấn đề bạn nữ nào xinh xắn hơn.

Những bạn học khác cũng bàn tán đủ thứ chuyện trên trời dưới biển, thế nhưng lăng kính cuộc sống của trẻ con vẫn còn rất đơn giản, loanh quanh chỉ nói về ăn uống, chơi bời, sử dụng các thứ. Vấn đề nghiêm trọng nhất cũng chỉ là những mâu thuẫn xảy ra giữa sự kỳ vọng của phụ thân mẫu thân với yêu cầu được chơi đùa của con cái.

Tiếng chuông vang lên. Đây là thanh âm nhắc nhở mọi người rằng thầy sắp tới lớp.

Thế nhưng tiếng nói chuyện của đám trẻ con đã át đi cả tiếng chuông. Đến khi thầy Hàn Văn Cử bước vào, ông phải ho khan mấy tiếng để nhắc nhở là mình đã tới.

Theo lý mà nói, tiếng ho khan của ông không thể to bằng tiếng chuông reo, thế nhưng lũ nhóc học trò đã hình thành phản xạ có điều kiện lập tức im lặng, ngồi ngay ngắn, sau đó làm lễ với thầy.

Theo thông lệ, trước khi vào giờ học ở mỗi lớp, thầy Hàn sẽ kiểm tra bài tập thuộc lòng đã giao hôm qua, hôm nay cũng không ngoại lệ.

Sau khi kiểm tra một vài người, ông gọi Vương Tự Bảo, đây cũng là một cách để hiểu hơn về học trò mới.


Dù gì thì thầy Hàn cũng không dạy Vương Tự Bảo ngay từ đầu, cho nên chưa biết rõ được liệu Vương Tự Bảo có theo kịp tiến độ học của cả lớp hay không.

Vương Tự Bảo đứng lên, ưỡn thẳng ngực, cất giọng to và rõ ràng, đọc thuộc vanh vách không sót một chữ của bài tập được giao hôm qua.

Thầy Hàn hài lòng gật gù, vậy là cho qua.

Cho đến khi tan lớp, Trịnh Tương Quân ngồi cạnh vẫn còn xuýt xoa khen ngợi sao Vương Tự Bảo lại thông minh thế, có thể đọc thuộc liền một mạch như vậy.

Những người hâm mộ người khác thường không giỏi bằng người đó.

Trịnh Tương Quân cứ ấp a ấp úng đọc mãi không xong, đến thầy Hàn còn không chịu nổi, cho nên mới để cô bé đọc một nửa rồi cho qua. Mà cho cô bé qua cũng chỉ là vì không muốn để cô bé tự hành hạ bản thân, cũng như giày vò người bên cạnh.

Buổi trưa, Vương Tự Bảo và Trịnh Tương Quân về ăn cơm ở lư xá.

Đến buổi chiều thì học tiết "ngự".

Ngự: chủ yếu là kỹ thuật lái xe ngựa. Vương Tự Bảo thấy thế này cũng không khác gì học lái xe ở thời hiện đại, chẳng qua là không cấp bằng lái thôi.

Thế nhưng, thứ mà lớp của Vương Tự Bảo học không phải là lái xe, mà là cưỡi ngựa.

Hồi trước Vương Tự Bảo còn bé nên không thể cưỡi ngựa. Cho đến trước khi vào Học viện Hoàng gia, cô bé mới được Vương Dụ Phổ chỉ dạy mà cưỡi con ngựa nhỏ đi được một lúc.

Con ngựa nhỏ cô bé đang cưỡi chân ngắn màu vàng. Đây là chú ngựa mà Vương Dụ Phổ tặng cho cô bé nhân sinh thần tròn năm tuổi.

Vương Tự Bảo đặt tên cho con ngựa này là "Hoàng Sa".

Theo tình tiết hay xuất hiện trong truyện xuyên không thì cưỡi ngựa là việc rất nguy hiểm. Tất nhiên đây cũng là tình tiết cẩu huyết dễ có cảnh anh hùng cứu mỹ nhân nhất.

Vương Tự Bảo vẫn luôn cho rằng nhờ người khác không bằng tự dựa vào chính mình. Kể cả khi cho là có màn kịch được anh hùng cứu giúp, cũng không thể đã thấy đường chết mà cứ đâm vào được. Vậy là việc chịu khó luyện tập kỹ thuật cưỡi ngựa gần đây đã trở thành chương trình học chính mà Vương Tự Bảo cần phải hoàn thành nhất.

Vương Tự Bảo từ từ luyện tập ở phía bên cạnh bãi đua ngựa. Lâm Khê thì đi theo cô bé từ đầu đến cuối.

Thi thoảng, Lâm Khê sẽ tiến lên chỉ dẫn cho Vương Tự Bảo, sau đó lại tiếp tục yên lặng ở bên cạnh.

Sau khi cưỡi ngựa chạy vài vòng trên đường đua, Trịnh Tương Quân thấy Vương Tự Bảo tập tành cũng ra dáng rồi, vậy là tiến lên mời Vương Tự Bảo chạy vài vòng trên đường đua cùng mình.