Tiểu Thư Hầu Phủ

Chương 53: Dò vết




Tiết Trung Nguyên đứng lên, đắn đo một lúc rồi trả lời mấy vị: "Khởi bẩm Thái hậu nương nương, Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương, cánh tay phải của Bảo Quận chúa bị rạn nứt nhẹ. Nếu chữa trị tốt sẽ không để lại di chứng gì. Chân trái cũng bị thương bên ngoài, nhìn thì có vẻ nghiêm trọng, nhưng xương khớp không sao. Về phần vì sao đến giờ vẫn chưa tỉnh, thần nghĩ rằng có thể là vết thương ở tay phải quá đau không thể chịu được nên dẫn tới hôn mê. Chỉ cần một thời gian nữa là sẽ có chuyển biến tốt thôi ạ."

Nghe thấy bẩm báo của Tiết Trung Nguyên, Tưởng Thái hậu thấy yên lòng hơn, chỉ cần não không sao, tay chân không để lại di chứng gì là tốt rồi. Bà hỏi thêm một câu để xác nhận: "Những nơi khác đều không sao chứ?"

"Trước mắt thì không có vấn đề gì cả, đợi tới lúc Bảo Quận chúa tỉnh lại, lão thần sẽ xác nhận sau."

Tưởng Thái hậu gật đầu nói: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt."

Tiếp đó Tưởng Thái hậu lại hỏi tỉ mỉ về việc sau này chữa trị cho Vương Tự Bảo như thế nào.

Tới lúc bà không còn nói gì nữa, Tưởng thị lại lo lắng hỏi: "Vậy lúc nào nó mới tỉnh lại, có cần dùng châm cứu hoặc là uống thuốc gì không?"

"Cũng không phải là không được. Vậy lão thần thử châm cứu cho Bảo Quận chúa xem sao."

Nghe lão thái y này muốn châm cứu cho Vương Tự Bảo, Lâm Khê không thể làm ngơ được nữa. Cậu biết bây giờ Vương Tự Bảo đang giả vờ hôn mê, một khi châm cứu thì sẽ rất đau. Làm không tốt sẽ bị lộ mất. Thế là cậu lập tức bước lên cản ngay trước giường Vương Tự Bảo.

Cậu vội vàng nói: "Không được, vừa rồi Bảo Muội vì đau quá không chịu được nên mới ngất đi. Lão thái y, nếu như ông châm cứu cho muội ấy, vậy thì sẽ đau biết mấy. Bảo Muội sợ đau nhất, tuyệt đối không thể châm. Ông xem, có thể cho muội ấy ít thuốc giảm đau trước không."

Bất luận là châm cứu hay uống thuốc thì Vương Tự Bảo đều không thích đâu. Vừa nãy nhìn thấy tiểu tử ngốc này xông tới bên cạnh mình để tránh cho mình phải chịu nỗi đau bị châm cứu, Vương Tự Bảo còn thầm cảm kích trong lòng. Tiểu tử này lại chủ động nói ra để mình uống thuốc. Ôi, như thế cũng rất khổ, rất khổ đấy.

"Khê Ca Nhi nói rất đúng, Bảo Muội sợ đau nhất. Vẫn là nên kê một ít thuốc tiêu sưng giảm đau cho Bảo Muội. Ngoài ra, Tiết thái y, chẳng phải cánh tay phải của Bảo Muội bị gãy ư? Chẳng phải bây giờ càng sưng hơn rồi sao? Còn nữa, chẳng phải chân trái của nó cũng bị thương nữa sao? Có thể xử lý trước được không, nhưng mà nhất định phải đảm bảo không để lại sẹo." Tưởng Thái hậu giải quyết dứt khoát.

Thật ra tuy Vương Tự Bảo giả ngất, nhưng mà vết thương ở tay phải lại đau thật. Nét mặt tái nhợt và mồ hôi đầy trên trán đều là do nguyên nhân này.

Nghĩ như vậy, có thể uống một ít thuốc giảm đau trước cũng tốt.

Tới lúc tay phải và chân trái được bôi thuốc, được băng bó thành như một chiếc bánh tét lớn, Vương Tự Bảo thấy như thế cũng được rồi, bèn yếu ớt tỉnh lại.

Cô mở mắt ra, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt là nét mặt sốt sắng và hai mắt sưng đỏ của mẫu thân mình.

Vương Tự Bảo áy náy gọi một tiếng: "Mẫu thân."

Tới lúc Tưởng thị ôm cô thật chặt, Vương Tự Bảo vẫn không quên "đâm một đao sau lưng" đám người Hạ Nghi Huyên trước mặt Tưởng Thái hậu, Hoàng thượng và Hoàng hậu: "Mẫu thân, Bảo Muội còn nghĩ sẽ không bao giờ được gặp lại mọi người nữa. Lúc đó Bảo Muội thật sự rất sợ, rất sợ. Người nói, tại sao trên thềm đá lại có dầu chứ?"

"Được rồi, Bảo Muội đừng sợ, có mẫu thân đây. Chúng ta hãy quên những chuyện không vui đó đi. Một đứa trẻ còn nhỏ như con cứ nhớ những chuyện đó cũng không tốt." Tưởng thị vừa nói vừa vỗ nhẹ vào lưng Vương Tự Bảo, cố xoa dịu sự sợ hãi, căng thẳng của con gái mình.



Sở dĩ Tưởng thị nói như vậy là vì sợ để lại ký ức không tốt đẹp gì trong lòng Vương Tự Bảo. Đứa trẻ nhỏ như thế sẽ dễ bị hoảng sợ nhất, cũng dễ bị thấy ác mộng nhất.

Nghĩ tới đây, Tưởng thị lại thầm quyết định: Chờ mấy ngày nữa, nhất định phải dẫn con gái bé bỏng của mình tới Bảo Quang Tự nhờ Già Liên Đại sư trừ tà. Ngoài ra, còn phải xin bùa hộ thân cho nó mang theo nữa.

Ừm, chuyện này nhất định phải mau chóng làm ngay.

Thấy Vương Tự Bảo tỉnh lại, đám người Tưởng Thái hậu, Tần Hoàng hậu, Vương lão Hầu gia, Vương Tử Nghĩa, Lý thị lập tức bước tới hỏi han để an ủi Vương Tự Bảo.

Vương Tự Bảo bị mấy người họ quấy rầy đến phát mệt.

Cứ trò chuyện, đột nhiên Vương Tự Bảo nhớ ra hình như vết thương sau lưng của Lâm Khê cũng rất nặng, ghé sát sau lưng cậu đều có thể mơ hồ ngửi được mùi màu tanh. Thế là cũng không quan tâm tới vết thương ở tay phải của mình nữa, cũng tạm thời không cố ý vạch trần đám người Hạ Nghi Huyên nữa, cô lẩm bẩm rồi trèo từ trên giường xuống, nhìn Lâm Khê đang đứng cạnh giường, lo lắng nói: "Lâm Khê, huynh cũng bị thương rồi, nhanh bảo các thái y kiểm tra cho huynh đi."


Thấy Vương Tự Bảo trong tình cảnh như vậy mà vẫn quan tâm cho mình, Lâm Khê cảm thấy ngọt ngào biết bao nhiêu. Vết thương trên lưng dường như cũng không còn đau mấy nữa.

Vì thế cậu đi tới một bước, an ủi Vương Tự Bảo: "Bảo Muội, ta không sao, tay và chân của muội còn thấy đau nữa không?"

Vương Tự Bảo lại chu cái miệng nhỏ lên, dáng vẻ đáng thương, nói: "Vẫn đau, nhưng mà đỡ hơn lúc nãy nhiều rồi." Là một đứa trẻ, cô có quyền làm nũng để được người khác thương. Vì vậy hà tất phải làm bộ làm tịch đau mà nói không đau cơ chứ.

Quả nhiên thấy dáng vẻ đáng thương của cô, lại nghe thấy những lời mà cô nói, trong lòng mọi người lại thương xót không thôi.

Vương Tự Bảo nhìn về phía Lâm Khê, nói tiếp: "Huynh mau nằm xuống, để các thái y kiểm tra cẩn thận. Huynh bị thương ở lưng, lại cõng ta đi đoạn đường dài như vậy, nhất định cũng rất đau đúng không?"

"Không đau, chỉ cần muội không sao là tốt rồi."

Nghe Vương Tự Bảo nói thế, Vĩnh Thịnh đế lập tức dặn dò mấy người: "Mau tới đây, kiểm tra thật cẩn thận cho Khê Ca Nhi.

Tuy Tiết Trung Nguyên Tiết lão thái y không biết cậu bé này là ai nhưng mà cậu đi học trong hoàng cung đã lâu, lại có quan hệ tốt với người trong hoàng tộc, chắc là cũng có vị trí tương xứng.

Nếu Hoàng thượng đã đích thân lên tiếng rồi, vậy thì cậu bé này cũng có lai lịch lớn đây.

Thế là Tiết lão thái y bước lên trước nói: "Cậu bé này, chúng ta tới tẩm điện bên cạnh để nghỉ ngơi trước, để lão thần cẩn thận kiểm tra vết thương của cậu."

"Lão thái y, ông có thể xem ở đây luôn không? Ta cũng muốn xem xem rốt cuộc Lâm Khê bị thương có nặng không?" Vương Tự Bảo chớp đôi mắt to long lanh, khẩn cầu với dáng vẻ đáng thương.


"Chuyện này, nam nữ khác biệt, không được đâu." Nói xong Tiết Trung Nguyên nhìn mấy người Tưởng Thái hậu.

Tưởng Thái hậu nhìn nhi tử của mình, thấy ông khẽ gật đầu, vì thế mở miệng nói: "Bảo Muội nhà ta năm nay mới năm tuổi, vẫn chưa phải lúc để nói chuyện bất tiện giữa nam nữ. Nếu Bảo Muội đã lo lắng, vậy thì cứ kiểm tra ở đây đi."

Tiếp đó bà bảo mấy tiểu thái giám tới giúp Lâm Khê cởϊ áσ khoác ra.

Hôm nay Lâm Khê mặc chiếc áo ngoài màu mận đỏ, nhìn từ bên ngoài căn bản sẽ không thấy máu tươi chảy ra. Tới lúc cởϊ áσ ngoài ra, còn chưa vén chiếc áσ ɭóŧ làm bằng tơ lụa màu trắng bên trong lên, đã có thể nhìn thấy rất nhiều máu tươi đã thấm ra ngoài rồi. Trong không khí còn phảng phất mùi máu tanh nữa.

Vĩnh Thịnh đế lập tức bảo mấy người đưa cậu nằm lên trên chiếc giường hẹp bên cạnh.

Lâm Khê hướng lưng ra ngoài, chậm rãi nghiêng người nằm xuống.

Tiết Trung Nguyên bước lên, nói một câu: "Cậu bé này, lão thần bắt đầu đây. Có thể sẽ chạm vào vết thương, cậu cố chịu một chút."

Lâm Khê gật đầu, lại nghĩ đến việc mình đang quay lưng lại với mọi người, bèn nói: "Lão thái y bắt đầu đi. Chút thương tích này không đáng gì cả."

Tiết Trung Nguyên chậm rãi vén áσ ɭóŧ của Lâm Khê lên. Chỉ nhìn thấy vết thương thấm máu đỏ tươi đường nước cờ vắt ngang trên bờ lưng trắng ngần, một mảng da lớn cũng bị rách. Mọi người mới biết được lúc đó cậu bị thương cũng không hề nhẹ.

Tiết Trung Nguyên thử giơ tay chạm vào cột sống của Lâm Khê, cũng may trừ mấy nơi bị đè lên ra, thì không phát hiện chỗ nào bị gãy nứt cả. Nếu cậu vẫn có thể cõng Bảo Quận chúa từ nơi xa về tới Ung Từ Cung, thì tất nhiên bên trong cũng không có tổn thương nào. (Y học thời này còn chưa biết về khái niệm thần kinh.)

Vĩnh Thịnh đế đưa mắt nhìn vết thương của Lâm Khê, thầm nghĩ: Tên tiểu tử này có thể cõng Bảo Muội suốt đường về tới Ung Từ Cung mà không cần người khác giúp đỡ, dễ có thể nhìn thấy nghị lực của nó không giống như người bình thường, cũng không biết đối với Đại Ung mà nói, đây có phải là chuyện may hay không nữa.

Tiết Trung Nguyên lại tiếp tục kiểm tra tay chân của Lâm Khê, ngoài cánh tay phải cũng bị thương như Vương Tự Bảo ra, còn có mấy nơi có vết thương bị rỉ máu và bầm tím vì bị va chạm.


Lúc này Vương Tự Bảo năn nỉ để Tưởng thị đồng ý đỡ cô xuống.

Lúc nhìn thấy vết thương của Lâm Khê, không biết vì sao mà cô không kìm được nước mắt.

Nếu không phải lúc đó có Lâm Khê đỡ cho mình, vết thương của cô cũng sẽ không nhẹ như bây giờ.

Vì thế khóc thút thít nói rằng: "Mẫu thân, Lâm Khê vì bảo vệ con nên mới bị thương nặng như thế."

Nghe thấy Bảo Muội khóc, trong lòng Lâm Khê quặn thắt lại, dường như còn đau hơn vết thương trên người mình nữa.


Vì vậy lên tiếng an ủi Vương Tự Bảo: "Bảo Muội, ta không sao, chẳng phải vẫn tốt đó sao. Muội đừng khóc, muội khóc khiến lòng ta không dễ chịu chút nào."

Nghe thấy những lời quan tâm của hai cô cậu, lẽ nào mấy người Tưởng thị không nhìn ra được đầu mối.

Chuyện này, hai đứa trẻ này, có phải là nhỏ tuổi quá rồi không cơ chứ.

Nhất là người làm phụ mẫu là Vương Tử Nghĩa và Tưởng thị, nhìn Lâm Khê, thật sự là không biết nên nói gì cho phải nữa.

Một là, Bảo Muội nhà mình còn rất nhỏ tuổi, còn chưa tới tuổi bàn chuyện cưới gả.

Hai là, thân phận của Lâm Khê này còn rất bí ẩn, tuy cũng biết hiện tại cậu là nghĩa tử của Nhàn vương, tối nay có thể còn được Hoàng đế phong làm Nhàn vương Thế tử. Nhưng nói tóm lại, phụ mẫu của cậu vẫn còn khỏe mạnh, rốt cuộc có lai lịch như thế nào còn chưa biết.

Ba là, nếu đã biết Tưởng Thái hậu không có ý định đưa Bảo Muội nhà mình vào cung, bọn họ vẫn muốn trở về để bàn bạc với người nhà, tương lai có thể tìm cho Bảo Muội một nhà chồng có dòng dõi thấp hơn để dễ đối phó, để Bảo Muội có thể sống một cuộc sống bình an, hạnh phúc cả đời.

Bây giờ xem ra, kế hoạch có thể hoàn toàn bị đảo lộn cả rồi.

Tới lúc nhìn thấy dáng vẻ như đang có suy nghĩ, còn có biểu cảm hơi xem trọng của cô mẫu và biểu ca mình, Tưởng thị thấy không được tốt lắm.

Vương Tử Nghĩa cũng vô cùng lo sợ.

Sao con gái nhỏ đáng yêu nhà mình còn nhỏ như thế mà đã được người ta nhớ thương rồi chứ?

Buồn phiền nhất đó là, hai cô cậu Vương Tự Bảo và Lâm Khê lại còn khích lệ, an ủi nhau ở nơi này nữa chứ.

Hiện tại không có ai để ý tới tâm trạng buồn bực trong lòng của phu thê họ. Mọi người đều đang đợi kết quả chẩn đoán bệnh cho Lâm Khê của Tiết Trung Nguyên. Nhất là hai người Vĩnh Thịnh đế và Nhàn vương.

Đây là đại sự liên quan tới việc hai nước có khai chiến hay không. Bây giờ làm con trai người ta bị thương, vốn sẽ chọc giận phụ thân người ta. Nếu như bị thương nghiêm trọng, chẳng phải là cho người ta tìm thấy cái cớ tốt để khai chiến rồi sao?

Đến lúc đó, vẫn là Đại Ung họ bị đuối lý.

Tuy Lâm Khê ở trong tay họ nhưng không chừng cái tên kia sẽ từ bỏ đứa con trai này cũng nên.

Nghĩ tới đây, hai người đều nhìn về phía Tiết Trung Nguyên, khiến Tiết Trung Nguyên lạnh cả sống lưng. Ông có thể tưởng tượng được nếu như mình nói rằng cậu bé này có gì đó không ổn, làm không tốt thì cái mạng già này của mình sẽ phải giao ra ở đây rồi.