Tiểu Thư Hầu Phủ

Chương 43: Hôn sự của Tạ Huyền và Vương Dụ Tuần




Vương Tự Bảo ngủ trưa còn chưa tỉnh, đã bị Trịnh Tương Quân kéo ra khỏi giường.

Vương Tự Bảo chưa kịp sửa soạn, Trịnh Tương Quân đã lo lắng không yên lôi cô bé chạy về phía phòng đàn. Làm hại Hương Vu và Ngọc Bích ôm đàn phía sau phải cố hết sức chạy theo.

Sau khi đến phòng đàn, hay thật, mấy hàng chỗ ngồi phía trước đều đã bị chiếm hết.

Thấy tình cảnh trước mắt này, Vương Tự Bảo không nhịn được mà lôi kéo cánh tay Trịnh Tương Quân nhỏ giọng hỏi: "Không phải buổi chiều là giờ học Nhạc của lớp chúng ta sao? Sao lại có nhiều người không quen biết tới quá vậy?"

Trịnh Tương Quân không những không trả lời mà còn bắt đầu oán giận Vương Tự Bảo: "Đều tại muội hết, sao lại lề mề thế chứ. Nếu không chúng ta đã có thể chiếm được chỗ ngồi ở hàng thứ nhất rồi."

"Được được được, đều là lỗi của muội. Vậy tỷ cũng phải nói cho muội biết chuyện này rốt cuộc là sao chứ? Không phải là học lớp Nhạc sao?" Lúc người khác không chạm đến điểm mấu chốt của mình, bình thường tính tình Vương Tự Bảo vẫn rất tốt.

Cũng bởi vì điểm này, không ít lần cô bé bị Tưởng thị càm ràm. Bởi nếu cô bé quá dễ nói chuyện thì sẽ bị người khác cho là mềm yếu dễ bắt nạt. Hơn nữa với thân phận hiện nay của Vương Tự Bảo mà nói, mặc dù không thể hoành tẩu ở Đại Ung, nhưng há lại là người mà nữ nhi gia đình quyền quý công hầu bình thường có thể sánh bằng.

Trịnh Tương Quân không trả lời, chỉ là thần thần bí bí cười, nhỏ giọng nói: "Đợi lát nữa muội sẽ biết."

Người tới phòng đàn càng ngày càng nhiều, hơn nữa tuổi tác phần lớn đều trong khoảng mười ba, mười bốn tới mười lăm, mười sáu tuổi.

Đây rõ ràng là lứa tuổi đã đến lúc làm mai mà.

Giữa những người này giống như có thâm cừu đại hận gì vậy, hoặc là mở miệng châm chọc, hoặc là ném ánh mắt như đao về phía nhau.

Trong số đó Vương Tự Bảo còn gặp được vài thân ảnh quen thuộc. Ví dụ như con gái thứ ba nhà Anh Quốc công, trưởng nữ của Tương Nhã hầu, còn có thứ nữ nhà Hộ bộ Thượng thư, đủ mọi nữ tử thế gia xuất thân danh môn.

Những cô gái này không phải đều nên ở trong phủ nghịch các loại kim khâu nữ công, chờ kén rể hoặc là đợi xuất giá sao?

Cuối cùng một hồi tiếng chuông "Đinh đinh đinh" vang lên, không đợi tiên sinh đến, phòng đàn đã ngay lập tức trở nên yên tĩnh. Hơn nữa còn có rất nhiều nữ tử bày ra tư thế "thả thính", ngẩng đầu ngóng trông nhìn về phía cửa.

Một lát sau, một nam tử chậm rãi bước vào phòng đàn, phía sau còn có một tiểu đồng ôm đàn đi theo. Chẳng qua đa số mọi người đều chỉ chú ý tới người nam tử này mà tự nhiên xem nhẹ những người khác.

Chỉ thấy nam tử dung mạo như tranh vẽ, thanh tú xuất trần. Hắn mặc một bộ trường bào rộng, tay áo lớn màu trắng ngà chất liệu cực tốt, vạt dưới gần như buông thõng xuống đất. Đai lưng họa tiết tường vân lớn màu xanh, đeo một khối ngọc bội chất ngọc cực phẩm màu xanh nhạt. Giày vải mang dưới chân cũng là màu trắng ngà. Nửa phần trên mái tóc đen chải thành búi tóc, dùng mũ ngọc điêu khắc từ ngọc xanh cố định lại, nửa phần dưới để rủ xuống dưới lưng một cách tự nhiên.



Hắn không nhìn về phía đám fan nữ như si mê như say đắn kia, mà đi thẳng tới sau chiếc đàn, nhanh nhẹn ngồi trên tấm đệm đã được chuẩn bị trước.

Tiểu đồng phía sau đặt đàn lên trên kệ, sau đó lui về một bên.

Người này không nói tiếng nào, chỉ tùy ý gảy vài cái, phía dưới đã có người phát ra âm thanh say mê.

Hắn hơi nhíu hàng lông mày đẹp, điều chỉnh tâm trạng, đè nén sự không vui trong lòng, khiến chân mày dãn ra.

Tiếp đó ngón tay thon dài duyên dáng như nước chảy mây trôi khua dây đàn, người chuyển động nhẹ theo từng thanh âm, thỉnh thoảng ngẩng đầu, khiến người ta phải thở gấp. Đôi mắt sáng như sao nhắm hờ, phảng phất như đang đắm chìm trong thế giới do chính mình tạo ra, không muốn tỉnh lại.


Khúc nhạc kết thúc, phòng đàn yên lặng đến mức tưởng như có thể nghe được cả tiếng kim rơi.

Sự im lặng bao trùm trong chốc lát, sau đó bắt đầu có người vỗ tay, cuối cùng mọi người đứng hết lên, tiếng vỗ tay như sấm động.

Sau khi gật nhẹ một cái, hắn thản nhiên rời khỏi phòng đàn.

Hắn rời đi, giống như mang theo trái tim của rất nhiều thiếu nữ, thậm chí còn có người đứng dậy đuổi theo.

Nhìn thấy Trịnh Tương Quân như đang trong giấc mộng không muốn tỉnh lại, Vương Tự Bảo khẽ đẩy cánh tay của cô bé, nói: "Này này, tỉnh lại đi. Nói cho muội biết đây rốt cuộc là chuyện gì? Cái tên Tạ Huyền kia sao lại tới phòng đàn lớp cấp Hoàng của chúng ta đánh đàn vậy? Hắn không phải là tiên sinh dạy học của chúng ta, lẽ nào sau này giờ học Nhạc của chúng ta đổi thành hắn dạy sao? Nếu quả thật là như vậy, sau này chúng ta còn học thế nào được?"

Chẳng lẽ cứ lúc nào hắn lên lớp là một đám không phải học sinh lớp bọn họ lại tới? Mà đám học sinh thành thành thật thật như bọn họ cứ nghe hắn gảy một bản như vậy cũng coi như đi học sao?

Người kia Vương Tự Bảo đã từng gặp một lần ở trong cung. Mặc dù chỉ là một lần, thế nhưng khuôn mặt như vậy lại khiến người ta không thể tùy ý quên. Hắn không phải ai khác, mà chính là ngọc lang nổi danh lừng lẫy của triều Đại Ung, Tạ Huyền.

Gần đây có tin tức truyền ra, nhà họ Tạ muốn tham gia vào thế sự. Lẽ nào đây là để Tạ Huyền tới thử nghiệm sao? Mặt khác, Vương Tự Bảo còn nhận được tin tức nói rằng Hoàng thượng có ý định chọn Tạ Huyền làm rể quý.

Theo Vương Tử Nghĩa phân tích, mấy năm nay danh vọng của nhà họ Tạ không lớn bằng lúc trước. Nếu như lựa chọn tiếp tục ở ẩn, không tới trăm năm, nhà họ Tạ nhất định sẽ bị các thế gia mới thay thế. Cũng chính vì vậy, chuyện nhà họ Tạ dự định tham gia vào thế sự sợ rằng tuyệt đối không phải việc không có lửa thì sao có khói.

Vậy biện pháp tham gia vào thế sự trực tiếp nhất là gì? Đúng. Chính là có người dòng chính ở rể hoàng gia làm Phò mã, từ đó nhận được sự tán thành của hoàng gia.


Dù sao hiện nay vẫn là các thế gia chiếm giữ các vị trí quan trọng trên triều đình.

Mặc dù nhà họ Tạ là thế gia, nhưng trên triều đình lại không có chỗ đứng. Bọn họ lại không thể thông qua thi cử bước vào triều đình giống những người xuất thân bần hàn. Vì vậy tất nhiên sẽ lựa chọn phương pháp tiện lợi nhất, trực tiếp nhất.

Cô bé còn nghe nói, chẳng những Hoàng thượng muốn chọn Tạ Huyền làm Phò mã, mà còn bằng lòng nhường vài chức quan không lớn không nhỏ trên triều đình cho nhà họ Tạ.

Vậy một đám mê trai còn ở đây nhớ thương người ta để làm gì vậy? Lẽ nào không có ai biết Tạ Huyền người ta sắp làm Phò mã rồi sao?

Trịnh Tương Quân vừa phục hồi lại tinh thần lúc này mới chịu giải thích nghi ngờ cho Vương Tự Bảo.

"Cái đó, Tạ ngọc lang đã đồng ý tới học viện của chúng ta làm thầy giáo rồi. Thế nhưng mỗi tháng người ta sẽ chỉ chọn dạy vài lớp thôi. Bất kể là cầm, kỳ, thi, họa gì đó đều có thể. Hôm nay chính là lớp đầu tiên mà hắn chọn. Bởi vì tin tức đã sớm được thả ra, cho nên hôm nay mới có thể có nhiều người không phải thuộc học viện của chúng ta tìm cách tới đây nghe Tạ ngọc lang đánh đàn như vậy. Có điều, muội cũng giỏi ghê, ngay cả chuyện này cũng không biết."

Trịnh Tương Quân đã từng gặp Tạ Huyền, lần trước bị ngựa làm hoảng sợ lại càng từng tiếp xúc ở khoảng cách gần một lần. Thế nhưng lần trước một là bởi lúc đó tình huống nguy cấp, cô bé cực kỳ căng thẳng; hai là bởi lúc đó lực chú ý của cô bé đều đặt trên người tiểu ân công, vì vậy lúc đó vẫn chưa bước vào con đường mê trai.

Đến sau khi trở về phủ, cô bé vẫn còn âm thầm hối hận sao lúc đó không nhìn Tạ Huyền kỹ hơn một chút, lại mượn cơ hội nói một đôi lời với hắn. Lần này cũng là một cơ hội hiếm có, vậy mà cô bé lại có thể để vuột mất.

Ngoài ra còn có một nguyên nhân cô bé không thể nói ra đó là: Tạ Huyền rất quen thuộc với tiểu ân công kia của cô bé, thông qua hắn, Trịnh Tương Quân có thể tìm được tiểu ân công của mình.

Vương Tự Bảo thường rất để bụng tới những chuyện lớn, còn đối với loại tin đồn này, sau khi nghe thì coi như xong chuyện, dù sao cô bé cũng không phải là người hâm mộ của Tạ Huyền. Cho dù nghe nói hắn muốn tới học viện, cô bé và phụ thân Vương Tử Nghĩa nhà mình cũng chỉ phân tích qua tại sao hắn phải làm như vậy mà thôi.


Dẫu sao nhà họ Tạ muốn dùng Tạ Huyền làm thử nghiệm, thì phải cho hắn một thân phận quang minh chính đại mới được.

Năm nay Tạ Huyền mới hai mươi tuổi, chắc chắn không đủ tư cách vào Quốc Tử Giám dạy học. Hắn lại không muốn tham gia thi cử để nâng cao địa vị, vì vậy muốn nâng thân phận của hắn lên, nhà họ Tạ bèn lùi lại mà cầu việc khác, để hắn tới Học viện Hoàng gia trước, treo cái danh thầy giáo.

Phải biết rằng, mấy năm nay thầy giáo dạy học ở Học viện Hoàng gia cũng đã có phẩm cấp, thấp nhất cũng là một viên quan cửu phẩm. Như vậy hắn có thể thoát khỏi cảnh không có công danh trên người.

Vương Tự Bảo suy nghĩ một chút rồi lại thấp giọng hỏi Trịnh Tương Quân: "Vậy tỷ không nghe nói chuyện Tạ Huyền có thể sẽ được chọn làm Phò mã sao?"

"Có nghe nói. Nhưng tỷ vẫn cứ thích hắn." Trịnh Tương Quân nói một cách đương nhiên.


Nói ra thì dáng dấp Tạ Huyền còn dễ nhìn hơn tiểu ân công kia của cô bé nhiều, nhìn mỹ nam như vậy, tâm trạng của ai cũng sẽ rất tốt. Điều này lại khiến cô bé nghĩ tới Tam ca của Vương Tự Bảo, tướng mạo hắn hình như còn đẹp hơn cả Tạ Huyền. Vì vậy, Trịnh Tương Quân lập tức mở miệng nói: "Dáng dấp Tam ca của muội cũng đẹp. Quan hệ của hai ta tốt như vậy, muội phải tạo nhiều cơ hội giúp ta gặp được Tam ca của muội đó."

"Chuyện này không thành vấn đề. Chẳng qua sau khi tỷ hiểu rõ Tam ca của muội thì sẽ biết, hắn chính là một con mọt sách, rất nhàm chán." Tam ca nhà mình thật sự là phí phạm tướng mạo xuất chúng kia của hắn.

Vương Dụ Tuần năm nay đã mười bảy tuổi, ngay cả một người bạn gái cũng không có.

Chuyện này khiến Tưởng thị rất lo lắng. Muốn lén lút quyết định hôn sự nhưng lại sợ cuộc sống sau này của hắn không hạnh phúc. Muốn hắn giống như con trai thứ hai Vương Dụ Phố nhà mình tìm được thanh mai chúc mã, hoặc là tự tìm được một người bạn gái, nhưng người ta ngoại trừ nghiên cứu học vấn ra thì các kỹ năng còn lại gần như bằng không.

Ngay cả Vương Tự Bảo và Trương Quân Nhan, Tưởng thị cũng đã huy động, bảo hai người hợp tác giúp tìm một người môn đăng hộ đối, biết nóng biết lạnh, còn có thể tâm đầu ý hợp với con thứ ba nhà mình.

Nói đến đây cũng là chỗ Tưởng thị sáng suốt hơn các bậc phụ thân mẫu thân khác. Bởi vì có một số việc bà cảm nhận rõ như đích thân mình đã từng trải qua. Dẫu sao những năm trước đây, cuộc sống của bà và Vương Tử Nghĩa cũng không phải rất hạnh phúc. Hiện tại ngày tháng của bà trôi qua thoải mái, bèn muốn để cuộc sống của con cái mình cũng thoải mái như vậy.

Nhất là nhìn cuộc sống hòa thuận vui vẻ của con trai và con dâu thứ hai, suy bụng ta ra bụng người, bà sẽ không khiến bọn chúng ngột ngạt, không tùy tiện bỏ thêm người vào trong phòng bọn chúng.

Đến phiên con thứ ba nhà mình, Tưởng thị cũng hy vọng hắn có thể tìm được một người vừa ý, cuộc sống suôn sẻ giống như lão Nhị.

Trong nhóm bạn tốt của Trương Quân Nhan cũng có vài người độ tuổi thích hợp. Các phương diện như tướng mạo, dòng dõi cũng không kém. Thế nhưng nếu quả như thật muốn tìm một người có thể đồng cảm, tâm đầu hợp ý với tiểu thúc tử* nhà mình thì cũng có chút khó khăn.

(*) Tiểu thúc tử: Em trai chồng.

Phải nói tiểu thúc tử nhà mình mọi thứ đều ưu tú, chỉ là trên phương diện đối nhân xử thế thật sự là không có gì tốt để khen. Nhìn dáng vẻ tao nhã lịch sự, thật ra trong xương lại rất lạnh lùng.

Nhìn như đối với ai cũng quan tâm, đối với ai cũng tốt, nhưng trên thực tế lại tương đối xa cách.

Ngoại lệ duy nhất chính là lúc đối mặt với Vương Tự Bảo, muội muội duy nhất trong nhà mình. Người bình thường rất ít nói chuyện lại có thể trở thành người lắm lời, lặp đi lặp lại cằn nhằn không ngừng. Thế nhưng nếu là ở trước mặt người khác, hắn ngoại trừ khiêm tốn mỉm cười ra thì trên thực tế lúc có thể không nói lời nào, thì đều cố hết sức không nói.