7 rưỡi tối 2 anh em mới về đến nhà. Nhã Hi buông mình nằm dài trên sofa, hôm nay đi chơi tuy mệt nhưng vui. Đi trung tâm thương mại còn mua được bao nhiêu đồ giảm giá. Cô chợt nhớ đến lúc trưa, Cố Minh và Hứa Vĩnh Kì ăn xong sớm, đi ra ngoài, cô thấy họ đang nói chuyện. Chết thật, Cố Minh không thích ăn đồ nướng, vậy mà giờ cô mới nhớ, bảo sao anh lại ăn ít thế. Còn cả Hứa Vĩnh Kì nữa, mà bữa tối 2 người cũng không ăn mấy, cô vô tâm quá rồi. Cô chợt ngồi dậy, lên phòng gọi Cố Minh, muốn gọi đồ ăn cho anh. Anh từ chối không ăn, sau đó đưa cho cô 1 tấm poster của Lâm Trạch.
Hôm nay, sau khi xem phim xong, lúc vào nhà vệ sinh, anh có gặp Lâm Trạch, đang mũ với khẩu trang kín mít. Cậu ta muốn đến xem phim của mình, nhưng gặp một đám fan, sợ quá nên chạy vào nhà vệ sinh để trốn.
Có vài bạn fan nam phát hiện ra Lâm Trạch, muốn xin chữ kí. Có cậu nam cầm cả 1 tấm poster vào nhà vệ sinh, Lâm Trạch kí vội rồi nhớ ra Cố Minh từng hỏi xin mình 1 tấm poster cho em gái, đưa luôn tấm kia. Còn cậu fan kia, Lâm Trạch lấy bút kí thẳng vào tay cậu ta, sau đó cậu ta nói cậu ta vừa đi vệ sinh, chưa rửa tay. Lâm Trạch kí vào tay cậu thế này, cậu ta không nỡ rửa. Bất lực, Lâm Trạch định xin lại Cố Minh tấm poster kia nhưng mà anh nhà đã cao chạy xa bay. Lâm Trạch cũng không muốn thêm rắc rối nữa, chạy đi luôn.
Nhã Hi đang vui mừng vì có quà, nhưng nghe Cố Minh kể, mặt cứ nghệt ra, có chút buồn nôn, nhưng bỏ đi thì phí nên đành giữ lại. Cô lủi thủi về phòng thì Cố Minh lại gọi lại, nói là tặng quà giáng sinh.
- Không phải đây là quà Giáng sinh rồi à?. - Nhã Hi giơ tấm poster lên.
- Không, không tính, có quà đặc biệt cho em. Mở ra xem đi.
Nhã Hi cầm lấy hộp quà, mở ra xem, là một cái váy. Màu trắng, dài qua gối một chút, 2 bên tay váy dài, phồng lên, trong suốt, ở eo có một vòng ren điểm xuyết, váy rất đẹp.
- Wow, từ bao giờ mà thẩm mĩ của anh lại tốt như thế?. - Nhã Hi ngạc nhiên hỏi.
- Quan trọng là em thích nó không?.
Nhã Hi gật gật, váy đẹp thế này đương nhiên là thích. Rồi cô chạy về phòng, lấy 1 hộp quà đưa cho Cố Minh, là quà Giáng sinh.
Cố Minh mở hộp quà nhỏ ra, bên trong là một chiếc đồng hồ rất đẹp.
- Chiếc đồng hồ này là hàng đặt từ bên Thụy Sĩ đấy! Anh phải giữ gìn nó cẩn thận, nâng niu nó, biết chưa?.
- Em lấy đâu ra tiền mà mua?. - Cố Minh ngạc nhiên hỏi.
- Thì em tiết kiệm, nói chung là đặt bên Thụy Sĩ, nhưng cũng không thuộc hàng cao cấp lắm đâu. Thế nên em mới tự mua được.
Cố Minh cười, xoa đầu cô.
- Lần sau không cần phải tặng anh quà đắt tiền thế này! Tặng cà vạt cũng được mà.
- Em thích tặng gì là việc của em chứ! Mà anh tặng em cái váy cũng có rẻ đâu.
- Không so sánh thế được, anh có thể kiếm tiền rồi, còn em thì không. Đợi sau này đi làm, có nhiều tiền rồi thì mua cũng chưa muộn mà.
- Anh không thích thì đưa đây. - Nhã Hi phụng phịu, giơ tay lấy món đồ.
Cố Minh vội giấu món đồ ra sau lưng.
- Tặng rồi không đòi lại. Đấy là anh nói thế thôi, chứ anh thích lắm. Cảm ơn em.
Nhã Hi lúc này mới nghe lọt tai một câu, cười cười rồi đi về phòng.
Giáng sinh hôm nay cô cũng nhận được nhiều quà. Của Tô Hiểu thì là một đôi hoa tai bằng ngọc, của Hứa Vĩnh Kì là một chiếc vòng tay bằng đá. Mà cô nhớ có một lần, cô đến cửa hàng đá quý của tập đoàn, thấy cái vòng đá này có 2 chiếc, là vòng tình nhân thì phải. Hứa Vĩnh Kì với cô là anh em tốt, tặng cái này cho cô là có ý gì? Cô phải quan sát thêm mới được.
Sau Giáng sinh, học sinh trở lại trường học. Sau mấy ngày nghỉ học, mà rắc rối trước kia tự nhiên biến mất, không ai làm phiền cô nữa. Còn Hứa Vĩnh Kì, cậu ta đối với cô vẫn vậy. Chẳng lẽ, cậu ta không hề biết đây là vòng đá đôi?.
Được mấy ngày, cô mệt mỏi, vì thái độ của Hứa Vĩnh Kì vẫn thế.
.............
Bẵng qua một thời gian, cuối cùng cũng gần đến năm mới. Đợt này học sinh sẽ được nghỉ 10 ngày.
Mấy ngày cuối năm, cô cùng Cố Minh dọn dẹp nhà cửa. Tuy nhà có người giúp việc, nhưng dọn dẹp nhà cửa cuối năm là một việc rất ý nghĩa, nên phải tự làm.
Đêm Giao thừa, cô cùng Cố Minh và bố mẹ thức để xem pháo hoa. Sau đó, ngủ gục vào vai Cố Minh lúc nào không biết. Anh nhẹ nhàng bế cô lên, rồi đưa vào phòng, nhìn cô ngủ ngon lành, niềm vui vương trên khóe mắt. Thích cô, là điều tuyệt vời và hạnh phúc nhất của anh.