Tiểu Thư Cưới Vợ

Quyển 4 - Chương 97: Lưu trần – Liễu phong




“Các ngươi không biết như vậy là mặt dày vô liêm sỉ hay sao?” Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng bỗng nhiên truyền tới tai mọi người, Vân Phi Vũ có chút tò mò tìm theo giọng nói lại phát hiện ở gần cửa có người đang ngồi một mình uống rượu. Bởi vì người đó cúi đầu nên tướng mạo không rõ lắm.

“Lưu Trần, ngươi có tư cách gì nói mát, chỉ sợ kẻ đầu tiên bị đuổi đi chính là ngươi.” Liễu Phong phẫn nộ xông tới phía trước gầm lên với y.

“Việc này không liên quan tới ngươi. Nếu có ngày đó, Lưu Trần ta cũng tự hiểu, ai kêu ta yêu đúng một kẻ vô tâm, ha ha ha” Người nọ đột nhiên ngửa đầu cười lớn, lúc này Vân Phi Vũ mới nhìn rõ tướng mạo của y.

Nếu nói Liễu Phong thanh nhã như phong, vậy vị Lưu Trần này chính là tuấn tú tựa trúc, đều là vẻ đẹp xuất trần phiêu dật, nhưng phong thái lại tuyệt đối không giống nhau.

Nghe được những lời y nói, Vân Phi Vũ cảm giác người này hẳn là thực tâm thương yêu Tư Vũ Thánh, không khỏi chú ý tới y.

“Lưu Trần, ngươi có biết mình vừa thốt lên những lời đại nghịch bất đạo hay không. Ngươi dám nhục mạ giáo chủ, ta xem tới lúc đó ngươi chết như thế nào cũng không biết.” Liễu Phong nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn y tựa như hai người có thâm thù đại hận.

“Muốn đi tố cáo? Xin cứ tự nhiên, ta hy vọng hắn một đao giết ta, như vậy ta có thể hoàn toàn giải thoát.” Nói xong, người nọ nâng hồ rượu uống tới điên cuồng, dường như muốn uống thực say.

Tuy rằng việc này không liên quan tới bản thân, nhưng vừa rồi y đã giúp mình một lần, Vân Phi Vũ lại không thích nợ ân tình của người khác, nghĩ ngợi một chút liền đi tới trước mặt y: “Ngươi đã thích Thánh, vì sao không trực tiếp nói với hắn, còn rảnh rương nói những lời cam chịu như vậy, sao không dùng hành động thực tế chứng minh cho hắn xem.”

“Sao nào, ngươi thương hại ta?” Lưu Trần đột nhiên đứng dậy, nghiêng người tới gần y, miệng đầy hơi rượu: “Cổ vũ tình địch, ngươi thật là có tự tin, hay là ngươi cho rằng hắn nhất định không thay đổi tâm ý?”

Vân Phi Vũ lui từng bước, nhíu mày nhìn về phía Lưu Trần: “Nếu đã yêu, ta đương nhiên tin tưởng hắn. Nếu không tin, vậy rõ ràng không hề yêu thương.” Dừng một chút, y tiếp tục nói: “Nếu hắn phản bội ta, chỉ có thể trách ánh mắt ta nhìn người không tốt, không liên quan tới bất luận kẻ nào.”

“Ha ha ha, được, nói rất hay.”

Lưu Trần nhìn khắp nơi một lượt, sau đó vẫy tay với một thiếu niên đang đứng trong một góc sáng sủa: “Ngươi lại đây.”

Thiếu niên kia dường như rất nhát gan, run run bước tới lại bị Lưu Trần nắm chặt tay dừng lại: “Người nói cho người phía trước biết, bốn ngày trước giáo chủ đã “yêu thương” ngươi như thế nào.”

“Ta…ta…” Thiếu niên bị nhiều người nhìn chăm chú, không khỏi co rúm lại mà run rẩy, ánh mắt dần mờ nhạt.

“Sách.” Lưu Trần chán ghét đẩy thiếu niên ra, nhìn chằm chằm Vân Phi Vũ, gằn từng chữ: “Ngày đó giáo chủ là giờ sửu đến, giờ mão đi, ngươi cảm thấy hắn tới đây là vì cái gì, hay là ngươi không tin?”

Vân Phi Vũ mím chặt môi nhìn y, không nói một lời.

“Ngươi quả nhiên không tin.” Lưu Trần cười nhẹ: “Có lẽ một người nói ngươi sẽ không tin, chẳng qua cả tất cả mọi người trong viện tử này đều nghe thấy. Ngày hôm đó, tiếng rên rỉ rất lớn, rất phóng túng, mọi người nói xem có đúng không?”

Tất cả mọi người đều im lặng gật đầu, Vân Phi Vũ mắt lạnh nhìn quét một vòng: “Hắn đến đây thì chứng minh được cái gì? Ngươi muốn nói điều gì? Hay là ngươi muốn châm ngòi ly gián?”

“Tiểu Vũ.” Liễu Phong đưa tay đặt lên vai y: “Chúng ta hoàn toàn không có ý tứ đó, nói ra những lời này chỉ muốn cho đệ biết, trái tim của giáo chủ sẽ không hoàn toàn thuộc về một người. Đệ vừa tới nên có thể chưa hiểu được, nhưng chúng ta cũng đã theo hắn ba, bốn năm, cho nên tâm tư giáo chủ đối với chúng ta là điều không xa lạ. Đệ không nên choáng váng.”

Thở sâu, Vân Phi Vũ áp chế cơn bạo loạn trong lòng, lạnh lùng lên tiếng: “Một khi đã như vậy, tại sao vừa rồi còn kêu ta thủ hạ lưu tình, không biết trong lời nói của các ngươi có rất nhiều mâu thuẫn hay sao? Hơn nữa, các ngươi đã tính sai một bước, ta cùng Thánh là lưỡng tình tương duyệt, không phải cái loại quan hệ mà các ngươi vẫn nghĩ. Được rồi, những lời dư thừa như vậy không cần nói nữa, như vậy là đủ rồi.”

Y xoay người lại đối diện cùng Liễu Phong: “Về phần những việc ngươi vừa nói, ta có thể nói cho ngươi biết, ta chưa bao giờ yêu cầu Thánh đuổi các ngươi đi, quyết định này là quyền của hắn, không phải ở ta, các ngươi cầu sai người rồi.”

Nói xong, sắc mặt Vân Phi Vũ không chút biến đổi liền đi tới trước cửa, nhưng tấm lưng cứng đờ thẳng tắp ấy lại tố cáo y đang vô cùng phẫn nộ.

“Ngươi thực sự cho rằng hắn sẽ yêu ngươi cả đời hay sao? Đừng mơ tưởng! Ta nói thật cho ngươi biết, hắn quả thực có yêu một người, chẳng qua bảy năm trước người kia đã phản bội hắn, bị hắn tự tay giết chết, nếu ngươi không tin có thể trực tiếp hỏi. Nếu hắn thực sự yêu thương ngươi, nhất định sẽ tự mình kể lại.”

Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, lại mang theo không ít khiêu khích lọt vào trong tai, Vân Phi Vũ ngừng bước, lặng người một chút, lại tiếp tục tiến về phía trước.

“Đúng rồi, kỳ thực chuyện này chỉ cần người nào ở lâu trong giáo thì tự nhiên sẽ biết. Không phải giao tình giữa ngươi và Hoàng hộ pháp không tồi sao, vừa lúc có thể hỏi người ta.”

Vân Phi Vũ xoay người, đang muốn mở miệng lại bị người khác ôm lấy từ sau lưng, ngay sau đó, từ đỉnh đầu truyền tới giọng nói âm trầm của người nọ: “Lưu Trần muốn hỏi điều gì, có cần bản cung phải tự mình giải đáp không?”

Mọi người trong phòng đều hoảng sợ nhìn về phía cửa, mà Liễu Phong, Lưu Trần, sắc mặt hai người đồng thời trắng bệch, nhìn người nọ cúi đầu ôn nhu thì thầm bên tai thiếu niên, trong mắt không khỏi hiện lên hâm hộ, ghen tị cùng phẫn hận….

“Tiểu Phi Vũ, tại sao lại một mình chạy tới loại địa phương này? Nếu đệ buồn chán, ta có thể đưa đệ tới nơi khác đi dạo, nơi này chướng khí mù mịt, không có gì hay ho để vui đùa cả.”

Trong lòng Vân Phi Vũ có trăm ngàn cảm xúc ngổn ngang, y không hiểu vì sao nam nhân này lại bình bĩnh như vậy. Hắn không sợ mình hiểu lầm hay căn bản hắn không biết bản thân đã làm điều gì sai trái?

Tránh khỏi vòng tay người nọ, Vân Phi Vũ xoay người bước ra ngoài cửa, hiện tại y đang cần một mình yên tĩnh, bằng không lửa giận trong lòng sẽ thiêu đốt y không còn một mảnh.

“Tiểu Vũ Nhi, đệ làm sao vậy?” Tư Vũ Thánh lập tức bước ra theo Vân Phi Vũ, ôm chặt lấy y, trong mắt tràn đầy nghi vấn.

Cố nén giận, Vân Phi Vũ cúi đầu thản nhiên nói: “Để ta một mình yên tĩnh một chút, ta muốn suy nghĩ một số chuyện, không cần đi theo.”

“Đệ nói cho ta biết đi, rốt cuộc là làm sao, bằng không ta nhất định sẽ không để đệ rời đi.” Hiện tại Tư Vũ Thánh cũng mang một bụng hỏa, hắn không hiểu, chẳng lẽ thiếu niên trước mắt lại đi tin những lời xàm ngôn của bọn họ mà không tin tưởng tình cảm của hắn?

Vân Phi Vũ dùng sức gỡ tay hắn, ngữ khí có chút không kiên nhẫn: “Không cần lo cho ta, để cho ta yên tĩnh một chút.”

Nói xong, thiếu niên xoay người bước đi.

Lần này, Tư Vũ Thánh không hề cản trở, nhưng trên trán lại nổi lên từng đường gân xanh dữ tợn, ngón tay vì niết mạnh mà trở nên trắng bệch, từ đó có thể thấy được hắn đang tức giận tới mức nào.

Phía sau không truyền tới tiếng bước chân, Vân Phi Vũ nhẹ nhàng thở ra, lẳng lặng bước từng bước chầm chậm. Hiện tại y không muốn nghĩ ngợi điều gì, chỉ muốn một mình yên tĩnh.

Đột nhiên, y dừng bước, nghi hoặc nhìn về phía Hải Đường viện, nhíu mày khó hiểu, lắc đầu, xoay người đang muốn đi tiếp, nhưng nháy mắt lại nghĩ tới điều gì, y gần như phát điên mà chạy trở về.

Mới vừa tiến vào cửa Hải Đường viện đã nghe tiếng la hét khóc than thảm thiết từ bên trong truyền tới. Ngoài cửa vây đầy người, Vân Phi Vũ phải cố sức chen vào, phát hiện Hoàng Trang cùng Lí Lam Phong canh giữ ở cửa, vẻ mặt lo lắng.

Hai người bó tay không có biện pháp, thấy Vân Phi Vũ thở hồng hộc tiến vào, đồng thời giữ chặt y: “Mau, mau ngăn cản giáo chủ, không thể để cho hắn đại khai sát giới trong giáo, nếu không sẽ khiến giáo chúng khủng hoảng.”

Vân Phi Vũ nuốt một ngụm nước miếng, gật gật đầu, tim đập ‘thình thịch’, y vẫn tưởng rằng tính cách của Tư Vũ Thánh đang chuyển biến tốt, nhưng nhìn thảm cảnh trước mắt, y đau lòng xiết chặt nắm tay, không khỏi nghĩ thầm: “Người này….rốt cuộc hắn còn chút nhân tính nào hay không?”