Tiểu Thư Bụi Đời

Chương 17: C17: 17. Cài Bẫy




Dãy nhà kho chiếm một diện tích rộng lớn ở bến cảng. Nơi đây chứa nhiều kiện hàng bằng gỗ xếp chồng chất lên nhau thành nhiều dãy. Xen kẽ chúng là những dãy hộp to được ghép với nhau bằng 5 miếng thép, cho phép thương nhân thuê cất hàng trong khi chờ đợi vận chuyển. Cả dãy nhà kho được làm 12 khu vực, thực chất là 12 cổng lớn dành cho xe tải vào rút hàng bên trong. Mỗi khu vực đều dự trữ xăng dầu cung cấp cho tàu thuyền. Hàng chục thùng nhiên liệu nằm san sát nhau ở gần cửa chính.



Lúc này Tư Mậu cùng khoảng 10 tên đàn em đang từ từ tiến vào trong khu vực số 3. Cửa chính mở toang. Tuyệt nhiên không một tiếng động. Quái lạ, rõ ràng Tư Còm đã đến đây cùng với 5, 6 đứa. Tại sao không nghe tiếng tụi nó nói chuyện hay lục soát mấy kiện hàng? Cả đám bắt đầu tản ra, chia nhau đi tìm. Tư Mậu cùng 3 tên đàn em phát hiện một hộp thép đang hé mở cửa. Bình thường các hộp này đã được cho thuê, cửa phải khóa kĩ để bảo vệ hàng. Chắc chắn thằng trộm kia đã bẻ khóa, vẫn còn ở bên trong lục lọi đồ. Thật đúng lúc đại ca đang muốn tóm hắn. Nghĩ thế Tư Mậu nhẹ nhàng bước vào. Tối thui, hàng hóa được chất đống chỉ chừa một lối đi nhỏ ở giữa. Tư Mậu thấy gần vách sâu cùng có ánh đèn pin di chuyển nhẹ nhàng. Quả nhiên là tên trộm, mày hết đường sống rồi con! Đang định xông lên, tụi Tư Mậu bỗng nghe tiếng đóng cửa sau lưng. Cùng lúc đó, cửa ở trên trần hộp cũng sập xuống. Ánh đèn pin biết mất. Cả đám bị nhốt trong hộp thép... Bẫy, đây chính là cái bẫy! Ai dám cài bẫy? Bọn chúng từ ngạc nhiên chuyển sang giận dữ, vừa la hét, vừa đập cửa tìm cách thoát ra.



Bên ngoài Mai Chi giơ ngón tay cái về hướng tụi nhóc Tiểu Linh. Chúng nó thật có bản lĩnh, dám cùng cô và Hoàng Nam đến giăng bẫy băng Báo Đen. Đáng nể, đáng nể!





Văng vẳng đâu đó lại nghe tiếng đóng rầm cửa bằng thép. Xem ra kế hoạch tiến triển tương đối thuận lợi. Hoàng Nam bên kia cũng nhốt hết đám Tư Lậu. Bây giờ bên cạnh Đại Hổ còn khoảng 30 tên. Phải bắt được hết cả bọn, giao cho cảnh sát. Nếu được món quà này mà không cần phải tốn công tốn sức, hẳn họ sẽ vui còn hơn lên trời.



Chờ một hồi lâu, Đại Hổ quyết định cùng Tư Béo dẫn cả đám đàn em còn lại, chia làm hai đường, xâm nhập vào dãy nhà kho. Chắc chắn đã có chuyện gì đó bất ổn nên Tư Mậu vẫn chưa về.



Tư Béo đi vào khu vực số 12. Vẫn sự tĩnh lặng như cũ. Bất ngờ một bóng người chạy xẹt qua. Nghĩ mình bị hóa mắt vì rượu, Tư Béo đi nhanh về hướng đó. Lại một tiếng động xoẹt qua phía sau lưng. Hình như là tiếng trẻ con. Trẻ con??? Ở đây làm gì có trẻ con. Tụi đàn em nhìn Tư Béo sợ hãi. Bọn chúng tuy đông nhưng làm sao đấu lại ma, cho dù đó là ma trẻ con. Dưới ánh sáng yếu ớt của mấy cái bóng đèn vàng, khung cảnh càng thêm mờ ảo, ma mị. Tụi Tư Béo bắt đầu tụ hợp, chụm lưng lại với nhau, tay giương cao vũ khí, mắt nhìn tứ phía.



- Á á á...



Nền đất dưới chân bỗng sụt xuống. Động đất!!! Cả đám rơi vào cái hầm tăm tối, nằm đè lên nhau. Lồm cồm ngồi dậy, Tư Béo thấy Hoàng Nam đứng khoanh tay, nhếch mép lạnh nhạt bên trên.





Khu vực này khác với những khu vực còn lại vì được trang bị thêm một tầng hầm lớn dùng để dự trữ và bảo quản rượu. Với địa thế kế bên bờ sông, nhiệt độ và độ ẩm của tầng hầm hầu như không đổi bất kể khí hậu nắng mưa ở Nam Kỳ. Chính vì thế mà nhiều nhà tư bản quý tộc sẵn sàng bỏ một khoản tiền lớn chỉ để thuê chỗ cất giữ những chai rượu hảo hạng.



Bọn Tư Béo trong cái rủi cũng có cái may, có thể tự mình thưởng thức rượu ngon... nếu chúng dám nghĩ đến chuyện đó.



Bên Mai Chi lại không dễ dàng như vậy. Đại Hổ cùng đàn em hùng hổ lao vào khu vực số 3, la hét đập chém những kiện hàng nhỏ vướng chân. Sự hung tợn của chúng làm khiếp sợ bọn trẻ. Một đứa đang leo lên một chồng kiện hàng bất ngờ bị sẩy chân, rơi xuống trước mặt Đại Hổ. Gương mặt dữ tợn, hắn vung tay, chém dao lên người thằng nhỏ. May mắn Mai Chi kịp thời lao đến ôm lấy nó, lăn lộn vài vòng, né được vết dao hiểm ác.



- Ê tên kia, ngươi cậy mình lớn xác mà tấn công con nít, không biết xấu hổ à?






Đỏ mặt tím tai, càng nghĩ người của mình bị đám trẻ con, phụ nữ trước mặt xỏ mũi, Đại Hổ càng vung chém điên loạn. Với mấy ngón võ học được từ Hoàng Nam, Mai Chi di chuyển liên tục, vừa tránh được đường dao của Đại Hổ, vừa kéo đẩy đứa nhỏ chạy đi xa.



- Ê ê thuộc hạ của ngươi đang nhìn ngươi kia, xấu mặt chưa, chỉ biết đánh đàn bà con gái...



Những nhát dao của Đại Hổ càng lúc càng mạnh, chặt bể vài kiện hàng lớn bằng gỗ. Đang né tránh, Mai Chi chợt nhận ra một vệt đen lóe lên. Bất thần. Nếu cô không lầm thì hình như đó là súng... Là súng!!! Cô vội chạy đến mấy kiện hàng đã bị mẻ, hở vài lỗ. Đúng là súng đạn. Nhiều, rất rất nhiều. Còn có cả lựu đạn... Sao lại có thứ này ở cảng thương nhân... Lạnh xương sống, Mai Chi vội thu hút sự chú ý của bọn Đại Hổ, đi về hướng khác. Không thể để bọn chúng phát hiện mấy thứ nguy hiểm này.



Chạy đến khu vực số 6, Mai Chi tìm ra cầu giao điện, nâng hạ nó liên tục. Lập tức tất cả đèn trong dãy nhà kho bật tắt liên tục. Đây là tín hiệu giải tán mà Mai Chi và Hoàng Nam đã quy định với tụi trẻ, thấy nó thì phải rời ngay khỏi bến cảng. Nơi này không còn là sân chơi dành cho trẻ con.



Cũng vì tín hiệu đó mà đám Đại Hổ nhanh chóng tìm ra cô. Nhìn tụi giang hồ đang bao vây mình, Mai Chi ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng đã lo lắng, sợ sệt. Một hay hai Đại Hổ, cô có thể chống chọi được, đằng này 15 đứa, không chết cũng sẽ bị què tay, què chân... Đang nghĩ cách đối phó, Mai Chi nghe tiếng ầm ầm từ xa lao đến. Một thùng nhiên liệu đang lăn nhanh từ phía sau lưng bọn Đại Hổ. Hai ba thằng không né kịp, bị ngã chổng vó. Ánh mắt sáng lên, Mai Chi nhếch mép nhìn người đang đến gần. Hoàng Nam! Lúc nào cô gặp nguy hiểm, anh luôn xuất hiện. Anh luôn là anh hùng của cô!





Đại Hổ và bọn đàn em giật mình quay người, trố mắt nhìn chàng trai cực kì khôi ngô mà lạnh lùng, bước chân mạnh mẽ đi đến. Không thèm liếc chúng, Hoàng Nam chỉ nhìn chằm chằm Mai Chi xem cô có bị thương ở đâu không. Cô không có gì. Anh thầm thở phào, anh đã đến kịp. Cứ mỗi lần không có anh, cô lại có chuyện. Lúc này anh chỉ muốn thu nhỏ cô, bỏ vào túi giữ luôn bên mình.



Tức giận vì bị coi thường, Đại Hổ vẩy tay ra lệnh tấn công. Bọn đàn em thấy vậy liền cùng chia nhóm. Hai, ba đứa đánh Mai Chi, đám còn lại hợp sức cùng Đại Hổ đánh Hoàng Nam. Khu vực số 6 thoáng chốc trở thành bãi chiến trường không ngang sức. Mai Chi và Hoàng Nam không có ý định sát thương, chỉ ra đòn vừa phải trúng chỗ hiểm, đủ để bọn Đại Hổ nằm vật vã không dậy nổi. Điều này càng làm bọn chúng điên cuồng, chém dao vô tội vạ. Tiếng la hét cùng tiếng va chạm vũ khí hòa lẫn với nhau. Bất ngờ một loạt tiếng pằng pằng liên thanh vang dội làm cả đám chấn động khựng người. Tiếng súng..., đó là tiếng súng đến từ khu vực số 3. Chắc bọn đàn em của Đại Hổ bên đó đã thoát ra được hộp thép, phát hiện đống súng ống trong mấy kiện hàng bị vỡ, đang xả đạn loạn xạ ra oai. Mai Chi khiếp hãi nhìn Hoàng Nam. Chỗ đó còn có lựu đạn, thuốc nổ... Trong dãy nhà kho thì chất đầy xăng dầu. Nếu lũ ngốc đó làm gì bậy bạ, cả đám sẽ bị nổ tanh bành. Ý nghĩ vừa mới thoáng qua, một viên đạn đã bắn trúng một thùng nhiên liệu.



"Bùm!!!" Bóng lửa nổ tung hất mấy thùng nhiên liệu bên cạnh lên không trung.



"Ầm ầm ầm!" Từng thùng một rơi xuống trúng mấy kiện hàng bằng gỗ làm văng tung tóe xăng dầu. Thoáng chốc ngọn lửa theo đó chảy tràn qua các khu vực kế bên, kèm theo hàng loạt tiếng nổ đinh tai nhức óc. Không xong rồi! Phải thoát khỏi chỗ này càng nhanh càng tốt. Hoàng Nam vội chạy đến bên cạnh Mai Chi, nắm tay định kéo cô đi.



- Không được, còn bọn Báo Đen, chúng không đáng chết.