Tiểu Thư Bá Đạo: Vương Gia Ta Sủng Ái Ngươi

Chương 9:




- Đừng đắc ý vội, cẩn thận tí nữa mình quy tiên lúc nào không hay...

Cô ra lời cảnh cáo, đôi mắt hằn lên tia sát khí

- Mày...

Tên trộm tức giận không nói được gì, đột nhiên xông đến ra tay với cô. Cô chỉ nhếch nhẹ, thân thể lướt nhanh qua tên trộm, giơ chân đá vào chân tên trộm khiến y quỵ xuống rồi cô dùng củ chỏ đập vào lưng y, tên trộm giờ ngã hẳn xuống còn không biết đã gãy lưng hay chưa nhưng có vẻ rất đau đớn, cô nhanh chóng cầm tay tên trộm kéo ra đằng sau

- Anh đã bị bắt vì tội... à không phải, có trả lại ngân lượng không thì bảo?

- Nữ hiệp tha mạng cho tôi, ngân lượng tôi trả tôi trả

Nói xong cô thả ra tên trộm đưa cho cô rồi cũng nhanh chóng chuồn đi

Bà lão lúc nãy cũng kịp đuổi theo, cô nhanh chóng đưa túi ngân lượng cho bà

- Cảm ơn cô nương, cô tốt quá!

- Không có gì đâu, bà đi đường cẩn thận

Cô nhẹ nhàng nói, khi bà lão đã đi khuất mắt cô, cô định đi ra ngoài thì chạm vào 1 người. Cả 2 đều mở to mắt ra nhìn nhau nhưng chỉ trong chớp mắt người đó đã tránh cô và cầm tay cô kéo đi theo

- Xin thứ lỗi cho bổn vương mạo phạm ngươi

Cô còn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra thì người đó đã dồn cô vào góc tường nhẹ nhàng đặt môi mình lên môi cô. Cô trợn tròn mắt mình ra không hiểu chuyện gì đang diễn ra

" Cái quần què gì thế này? Tình huống gì đây?"

- Hắn ta chạy đâu mất rồi? Vào ngõ kia xem...

1 giọng nói vang lên

- A... Không có... chỉ có đôi nam nữ đang hôn nhau thôi

- Chết tiệt! Tiếp tục tìm!!!

Dứt câu xong, những thân ảnh kia liền biến mất, xem ra có vẻ đang tìm người này đây. Người đó liếc về đầu ngõ thấy những người kia đã đi định bỏ cô ra thì cô đã nhanh tay hơn đẩy hắn ra, cô giơ tay che đôi môi hồng hào vừa bị xâm chiếm kia, mặt cô đỏ ửng lên tức giận với người đó, giọng lại vô cùng nghẹn ngào nhìn người trước mặt tuy không thấy rõ nhưng nhờ ánh trăng cô có thể thấy được 1 vài nét... Đôi mắt tím nổi bật hiện lên chút bi thương và lạnh lẽo ở trong đó, làn da mịn màng, mái tóc dài suôn mượt được cột lên, vài lọn tóc được thả ở 2 bên má, thân ảnh cao lớn mặc bộ y phục đen tuyền cao trọng, nhìn thoáng thân phận có vẻ là vương gia, bên hông còn đeo ngọc bội và hắn có đôi môi mỏng hồng hào y như con gái vậy, dưới ánh trăng hắn toát lên vẻ cao quý, kiêu ngạo nhưng cũng thấy được vẻ bi thương, buồn thẳm, lạnh lẽo... có thể gọi là Tuyệt Đại Mỹ Nam a...

- Aaaaaaaaaa!!!! Đồ biến thái! Ấu ***! Vô liêm sỉ! Vô lại! Loạn luân! Không biết xấu hổ! Nụ hôn đầu của bổn tiểu thư ta... cứ thế mà mất...

- Sao lại có loạn luân ở đây? Vị tiểu thư này... ta đúng là có mạo phạm cô để ta đền cho cô là được mà

Người kia bối rối khó hiểu, chính hắn cũng khó xử mà, đôi mắt tím đẹp đẽ kia nhăn lại và có đôi phần khó chịu

- Ta mặc kệ có hay không loạn luân... Đền? Ngươi đền kiểu gì?! Nụ hôn đầu đó!! Ngươi đền nổi sao?

Cô 1 khi tức giận là nói năng liên thiên, hét thẳng mặt hắn

- Cô đừng hét lên như vậy được không? Với lại... ta... cũng là lần đầu tiên

- Hơ... Vậy ta là nạn nhân hay ngươi là nạn nhân vậy? Rõ ràng là ta mà!!

Cô vừa nói vừa giơ chân lên đá hắn nhưng hắn đã nhanh chóng tránh né

- Từ từ nói xem nào... ta cũng là bất đắc dĩ... 1 cô nương như cô động tay động chân còn ra thể thống gì nữa

- Ta mặc kệ!!! Ta phải xé xác ngươi!!!

Cô định tấn công hắn nhưng hắn không muốn dây dưa nhiều liền bay lên không trung

- Ta còn có việc. Đi trước nhé!!!

- Tên cẩu nhà ngươi!!!

Cô hét lên, tức giận không làm được gì liếc mắt vô tình thấy ngọc bội có lẽ hắn làm rơi

-' Ngũ Gia'?

Cô nhặt chiếc ngọc bội đó giơ lên đọc, gương mặt hiện lên có chút nham hiểm

Để cho bớt tức cô cùng Tiểu Khắc nhanh chóng chạy xe ngựa đi mua đồ ăn vặt rồi lại còn đi mua vải, y phục, trang sức các kiểu.... Lúc trở về, cũng đã là tối muộn rồi, cô cũng đã quên béng mất là mình phải đi về sớm để ăn cơm cùng cả nhà nhưng cô đã ăn linh tinh ở ngoài kia rồi, vừa mới trở về cô đã bị phụ thân cô hát bài ca liên hoàn rồi, đúng là người cha nghiêm khắc, phải mất 1 lúc cô mới có thể trở về phủ viện của mình, nằm ườn ra giường tỏ vẻ rất mệt mỏi

- Tiểu Khắc, phụ thân ta nghiêm khắc thật đấy

- Đúng vậy tiểu thư, tại vì nội tổ phụ của cô cũng rất khó tính và nghiêm khắc, thân vương gia từ nhỏ đã được lão gia rèn rồi, lớn lên cũng như lão gia vậy, em nghĩ có thể là di truyền cũng nên

- Nội tổ phụ à...

Mắt cô nhìn chằm chằm vào trần nhà, gương mặt mang vẻ suy tư

- Tiểu thư, mấy bộ đồ này của cô chọn đúng là đẹp thật

Tiểu Khắc vừa nói vừa lôi mấy y phục từ trong túi ra mang đi cất

- Đương nhiên... Cô cười đắc ý" Nhắc đến mới nhớ, gương mặt của nguyên chủ ra sao ta còn chưa thấy thì phải, mỗi lần dậy chải đầu Tiểu Khắc toàn làm, có ngồi trước gương nhưng mình không để ý, lúc đấy hãy còn buồn ngủ mắt toàn nhắm vào thôi, tranh thủ lúc này phải ra xem mới được... Ai đều nói nguyên chủ rất xấu"

Cô vừa nói vừa đứng dậy đi đến trước gương ngồi nhìn, thẫn thờ nhìn gương mặt trước mặt mình

- Đây... đây mà là rất xấu á?

Hết chương 9.