\- Ngươi.... đùa ta à?
Miệng cô giật giật, là vị nữ tử xinh đẹp kia, y đang trong trạng thái thực vật
"Hình như tên này nhầm lẫn cái gì rồi thì phải? Mình chữa được cho La Tuyết là vì cô ta chưa đến mức nghiêm trọng còn cô nương A Tú này hoàn toàn đã mất đi ý thức, rơi vào tình trạng sống thực vật, đến thần y cũng chưa chắc đã chữa được nói gì đến mình.... Haha, thôi rồi lượm ơi!"
\- A Lâm, nàng sao vậy? Chẳng nhẽ nàng không chữa được? Nàng hứa rồi mà?
Hắn hua tay trước mặt cô, thấy cô vẻ mặt thất thần sợ cô thất hứa
\- Đương nhiên là ta sẽ chữa rồi. Bổn tiểu thư ta có thất hứa bao giờ?
"Thôi vậy. Ở đây có nhiều thuốc quý biết đâu lại chữa được?"
Cô bất đắc dĩ nói, cô một khi đã nói là làm được, tuyệt không nói suông, nếu như cô khiến A Tú này tỉnh lại biết đâu mang danh thần y thì sao?
\- Vậy được. Nàng chữa đi, thuốc ở chỗ ta cái gì cũng có, nàng cứ dùng tự nhiên
Hắn vui mừng nói, chỉ cần có 1 tia hi vọng nhỏ nhoi thôi cũng được rồi
Cô ngồi xuống bắt mạch cho A Tú, lần trước cô cứ nghĩ chỉ đang ngủ thôi ai ngờ lại sống cuộc sống thực vật như này, thật tội nghiệp. Hắn hẳn phải đau lòng lắm
"Trúng độc ư? Kinh mạch có vẻ bị tắc nghẽn, nhưng hình như cũng không phải. Rốt cuộc là bị sao đây? Có độc phát tán cũng bị tắc kinh mạch, não bộ cũng bị tổn thương, 1 người sao lại bị thương nặng như này?"
Cô vừa bắt mạch vừa giơ tay ra kiểm tra tình trạng. Bỗng 1 tia điện lóe lên trong đầu cô
\- Tiểu Thiên Nhi, ngươi có giấy khám... giấy ghi chép bệnh tình với thuốc không?
\- Có, nàng cần? Để ta đi lấy
Hắn gật đầu rồi sải chân bước đi nhanh. Nếu như cô không đoán nhầm thì những bệnh này là giả, trung tâm là độc, loại độc này khiến cho các đại phu đều chuẩn ra những loại bệnh khác nhau, căn bản không đoán ra được bị sao.
Hắn cầm 1 tập giấy đưa cho cô, nhiều vậy ư? Xem ra hắn vẫn nuôi hi vọng A Tú có thể tỉnh lại, không ngừng mời các đại phu có tiếng đến khám
Cô lật từng tờ 1, mỗi lần chuẩn bệnh là 1 loại bệnh khác nhau
"Quả nhiên...."
\- Tiểu Thiên Nhi, ngươi có biết 1 loại độc khiến các đại phu sinh ảo giác, mỗi lần bắt mạch là một loại bệnh khác nhau không?
Cô ngẩng mặt lên hỏi hắn, hắn suy nghĩ 1 hồi rồi chợt nhớ ra thứ gì đó, vội vàng lấy 1 cuốn sách ở tủ, đặt xuống bàn lật ra, chỉ xuống, cô đi đến gần quan sát
\- Ta nhớ có 1 loại độc khiến người ta sinh ảo giác về bệnh, không thể chuẩn đoán chính xác, có tên là Viễn Bệnh Tưởng, rất hiếm có, duy nhất xuất hiện ở Đại Đông Vực
\- Đại Đông Vực? Hình như là ở phía đông biên giới thì phải?
Cô khó hiểu hỏi, chả nhẽ Đại Đông Vực lại có thể tạo ra thứ thuốc độc nguy hiểm này?
\- Ừ. Hiện vẫn chưa có thuốc giải, chỉ ghi chép mỗi cách tạo ra thôi!
Hắn gật đầu đồng ý, bỗng nhiên có 1 tên thuộc hạ bước vào cung kính nói
\- Thưa vương gia, Thất vương gia xin cầu kiến!
\- Cho hắn vào
Hắn ngoảnh mặt lại, lãnh đạm nhả ra 3 từ, xong tiếp tục cùng cô bàn chuyện
Tiếu Minh đến chính sảnh không thấy hắn, liền chạy đi tìm, thấy căn phòng bí mật bị mở ra, Tiếu Minh liền bước vào, sửng sốt nói
\- Thiên Hà Đại tiểu thư? Cô... sao lại?
\- Ta đến chữa bệnh!
Cô không nhìn Tiếu Minh, đôi mắt vẫn hướng xuống cuốn sách kia
Nhìn tình hình trước mắt, Tiếu Minh cũng có thể nhận ra rằng hắn nhờ cô đến chữa bệnh cho A Tú, gương mặt Tiếu Minh hiện lên vẻ khó đoán, hết nhìn cô rồi lại nhìn A Tú
\- Tiểu Thiên Nhi, ta nghĩ rằng có thể nhờ những loại thảo dược này mà có thể tìm ra thuốc giải!
Cô ngoảnh mặt sang nhìn hắn, hắn cũng quay mặt sang nói
\- Ý nàng là tìm loại thảo dược khắc tính với những loại thảo dược tạo ra độc?
Cô gật đầu, cách này có vẻ khả thi. Hắn lôi hết tất cả các sách y cho cô đọc, cô tập trung lần mò từng trang một
Nhân lúc hắn đi lấy tiếp sách y, Tiếu Minh lại gần cô hỏi
\- A Thiên thật sự nhờ cô chữa cho A Tú?
\- Ngươi biết rồi còn hỏi
Cô không ngẩng mặt lên nhìn, đôi mắt vẫn chăm chú tìm, Tiếu Minh im lặng 1 lúc rồi tiếp tục nói
\- Ắt hẳn cô cũng biết, A Thiên thật sự rất mong A Tú tỉnh lại!
\- Biết thì cũng đã sao? Ta không có hứng thú với chuyện quá khứ của hắn!
Cô ngẩng lên nhìn Tiếu Minh, ánh mắt hiện lên tia quyết đoán, chân thật
\- Ngoài mặt cô nói như vậy nhưng trong lòng vẫn để tâm, đúng chứ?
Bị Tiếu Minh nói trúng tim đen, cô nhìn y chằm chằm, đúng là cô có hơi tò mò về cô gái này
\- Đừng nhìn ta như vậy! A Thiên không nhận ra nhưng ta nhận ra được, cô có tò mò!
Cô nhìn xuống sách y không mở miệng, Tiếu Minh không thấy cô phủ nhận, tiếp tục nói
\- A Tú... muội ấy... là tình đầu của A Thiên và cũng là muội muội của ta!
Tiếu Minh vừa dứt lời, sắc mặt của cô hoàn toàn bất ngờ, mở to mắt ra nhìn Tiếu Minh. Y tiếp tục nói, khi câu chuyện vừa chấm dứt thì hắn cũng quay lại, muốn tìm sách y phù hợp cũng khó quá đi. Vừa đặt chân vào, cảm nhận được bầu không khí kì lạ, hắn nhìn Tiếu Minh rồi nhìn cô, tay đặt sách xuống
\- Hai người vừa nói gì vậy?
\- Nói chuyện nên nói thôi!
Tiếu Minh nhún vai rồi bước đi ra ngoài, hắn để ý thấy biểu cảm cô hơi khác, trông có vẻ thất vọng, buồn bực cũng không kém bất ngờ, hắn lại liếc qua A Tú, có vẻ đoán ra được điều gì đó liền bước chân chạy nhanh ra ngoài
\- Tiếu Minh, huynh nói chuyện về A Tú cho nàng ấy?
\- Ta nói cũng đâu có ảnh hưởng gì, cô ấy cũng đâu có thích huynh!
Tiếu Minh khó hiểu trả lời
\- Tiếu Minh! Huynh rõ ràng biết nàng ấy có chút thích ta nhưng nàng ấy lại không nhận ra! Huynh nói với nàng ấy về chuyện của A Tú khác nào dội gáo nước lạnh vào người nàng ấy!
Hắn nói to với Tiếu Minh, tay chỉ vào phía căn phòng
\- A Thiên! Ta không hiểu! Rốt cuộc huynh thích A Tú hay là thích Lâm Anh? 1 mặt huynh kiên trì, hi vọng A Tú tỉnh lại là vì muội ấy là tình đầu của huynh? Mặt khác huynh sống chết theo đuổi Lâm Anh, huynh như vậy là có ý gì?
Tiếu Minh cũng nói to lại, hắn không phản bác lại được vì Tiếu Minh nói đúng, hắn hoàn toàn mù tịt, trái tim hắn hướng về ai bản thân hắn cũng không rõ nữa
Tiếu Minh thấy hắn không nói gì, hạ giọng nói
\- A Thiên! Ta mong huynh có thể lắng nghe chính xác tuyệt đối con tim mình, nhận ra rằng bản thân thuộc về ai, để huynh hay thậm chí A Tú và Lâm Anh đều không phải chịu tổn thương!
Nói xong, Tiếu Minh quay người bước đi, hắn suy nghĩ lúc lâu rồi mới bước vào căn phòng
Thấy cô vẫn tìm thuốc giải, hắn lại nhớ đến câu nói của Tiếu Minh, hắn phải làm sao đây?
\- Tiểu Thiên Nhi, tìm ra thuốc giải rồi!
Hết chương 35.