Tiểu Thư Bá Đạo: Vương Gia Ta Sủng Ái Ngươi

Chương 26:




Bám theo được 1 lúc lâu, cô nhận ra rằng chỗ này vô cùng hoang vắng, chỉ có 1 căn nhà cũ nát ở đấy, tên nam nhân kia vác cô nương kia vào trong nhà, cô bay xuống dưới, đáp ở trên ngói nhà, lén nhìn xuống, mấy con người kia cũng bay xuống

- Đại ca, bắt được cô ta rồi!

Tên nam nhân kia đặt cô nương kia xuống đất, cung kính nói

- Tốt lắm! Ngươi không bị người khác theo dõi chứ?

Tên được gọi đại ca kia đắc ý nói

- Không, đại ca, tiếp theo chúng ta phải làm sao?

Tên nam nhân kia hỏi

- Ả đàn bà này nhìn không đến nỗi tệ, bán vào thanh lâu kiếm được không ít ngân lượng đâu!

Tên đại ca kia nói, vẻ mặt không giấu được sự gian xảo

" Tên khốn kia định bán nàng ta vào thanh lâu? Làm càn!"

Cô tức giận nắm chặt tay nghĩ, tình huống này giống với tình huống khi cô còn ở thời hiện đại, cô có 1 đứa em gái mà đứa em này đã qua đời vì bị chính cha mình bán cho người khác... Chuyện đó làm cô ám ảnh suốt

- Đi chuẩn bị đi! Chúng ta đi đến thanh lâu!

Đại ca kia nói, tên nam nhân kia gật đầu vác cô nương kia, chuẩn bị đi đến kỹ viện

Cô không suy nghĩ gì nhiều lập tức bay xuống chặn tên đại ca kia

- A Lâm!

Hắn không kịp kéo cô lại, chỉ nhăn mặt rồi cũng bay xuống theo, 3 con người kia đứng ở trên xem kịch vui

- Ngươi là ai? Sao lại đến được đây? Ngươi bảo không có ai đi theo cơ mà?

Người kia nhìn cô rồi quay sang tức giận nói với tên nam nhân kia

- Ta là ai cần ngươi biết sao? Mau thả cô nương đấy ra!

Cô gằn giọng nói, gương mặt tỏa sát khí khắp nơi

- Ngươi là cái thá gì mà ta phải nghe theo? 1 tiểu cô nương như cô đừng làm ra vẻ anh hùng nữa! Nhìn cô cũng được đấy hay là...

Bốp!

Tên kia chưa kịp nói xong đã ăn 1 phát đấm của cô ngã ngửa ra đằng sau, tay run run chỉ vào cô, mặt tái mét, tay kia sờ lên má mình

- Ngươi... ngươi...

- Ta nhắc lại lần nữa, thả cô nương đó ra hoặc nơi đây sẽ là nấm mồ của các ngươi!

Cô lạnh giọng nói, nộ khí đang tràn khắp cơ thể, cô đang mong mấy người này biết điều 1 chút, cô không muốn phải giết ai ở đây

- Ơ?

Vị cô nương nghe thấy tiếng động liền tỉnh giấc, vừa mở mắt ra thấy mình đang bị vác đi không khỏi sợ hãi

- Ca, huynh định đem muội đi đâu? Muội cầu huynh đấy, đừng mang muội đi bán!

Vị cô nương kia giãy giụa, rơi nước mắt bi thương cầu xin trong vô vọng

- Ca?

Cô bất ngờ nói, tên nam nhân kia chính là ca ca của tiểu cô nương này

- Bạch Nhi, đừng trách ca ca, phụ mẫu mất rồi, nhà ta lại đang nợ nần, ca cũng chỉ còn cách như này!

Tên nam nhân kia bất đắc dĩ nói, làm như vô tội lắm ý

- Ca, có gì muội cùng huynh gánh, không phải huynh nói sẽ không.....

- Con đàn bà kia im đi! Lằng nhằng gì lắm?Hừ... mau ra đây, giết chết con ả đàn bà chặn ta này!

Tên kia vừa dứt lời, lập tức 1 đống người xông đến bao vây cô và hắn, hắn thì mặt mũi sầm sì lại, hắn thế mà lại bị làm ngơ... không đánh chết mấy tên này hắn thề sẽ viết ngược tên mình!

- Giết!

Tên nam nhân cùng với tên đại ca kia lui xuống cho hội người kia đánh, vì bị chặn nên vẫn chưa đi được. Bạch Nhi vẫn đang giãy giụa, trong lòng y thấy hoảng sợ, đông người như thế 2 bọn họ liệu có đánh nổi?

- Tiểu Thiên Nhi! Giết chết không chừa tên nào!

Cô lạnh lùng nói, hàn khí bao quanh cô, hắn nghe cô gọi như vậy, miệng khẽ giật giật, không ngờ cô lại gọi thật

Cả 2 xông đến, cô rút kiếm của mình ra, không chần chừ đâm chết mấy tên kia, với loại tép riu này chưa đầy 30 giây đã có thể giải quyết xong. Tên đại ca kia hốt hoảng sợ hãi lùi về sau, ai ngờ được cô lại là cao thủ thêm cả hắn nữa, cô giương ánh mắt lạnh lẽo vô cảm nhìn tên kia, giơ kiếm lên không trung hất 1 cái, máu trên kiếm bắn xuống đất

- Thật dơ bẩn!

Hắn nhìn cô bằng ánh mắt hứng thú với bất ngờ, biết cô lạnh lùng tàn nhẫn nhưng không ngờ lại đến mức như này, cô làm hắn liên tục bất ngờ

Cô thu kiếm mình lại, từng bước tiến về phía tên đại ca kia

- Nữ hiệp tha mạng! Tha mạng...

Cô không do dự giơ tay bóp cổ tên kia, vô cảm nói

- Tay ta đã dính máu người, ngươi nghĩ ngươi có thể thoát sao?

- Thần...

Rắc!

Chưa kịp nói xong, cô lập tức bẻ gãy cổ tên kia, vứt sang 1 bên, gương mặt khinh thường liếc xuống

- Ngươi không đáng để ta dùng kiếm giết, loại dơ như ngươi chỉ khiến kiếm ta ô nhiễm! Dùng tay bẻ cổ ngươi đã là vinh dự lắm rồi!

Tất cả ai nấy đều nhìn cô bằng ánh mắt sợ sệt, dường như có thể nhìn thấy 1 Ngũ Gia thứ 2 vậy. Tên nam nhân kia mặt tái không còn giọt máu ngã sụp xuống, Bạch Nhi cũng vì thế mà ngã xuống, thoát ra được liền tránh xa ra tên kia. Cô thấy vậy cũng yên tâm phần nào, cô đỡ phải phân tâm

- Ta hỏi ngươi, giữa tiền tài và người thân cái gì quan trọng hơn?

Chỉ cần tên kia nói người thân cô sẽ tha cho hắn cho dù đó là thật hay giả, cô cũng đều sẽ chấp nhận

Tên kia không nói gì, có lẽ hoảng quá không mở miệng ra được

- Ta sẽ không giết ngươi! Chỉ cần ngươi trả lời câu hỏi của ta, ta tạm sẽ tha cho ngươi!

Cô biết tên kia sợ quá liền nói nhẹ lại, tên kia nuốt nước bọt chậm rãi mở miệng

- T... Ti... Tiền...tài!

Cô mở to mắt nhìn tên kia, tức giận quát to

- Tại sao loại người như ngươi lại tồn tại trong thế giới này cơ chứ? Tiền tài chẳng nhẽ lại quan trong hơn người thân? Đó là..... gia đình của ngươi cơ mà!

Cô rơi nước mắt, hắn đột nhiên thấy xót, đau lòng, lần đầu tiên cô khóc! Quá phẫn nộ, cô rút kiếm ra định đâm tên kia thì Bạch Nhi kéo cô lại vội vàng cầu xin

- Nữ hiệp, cảm tạ người đã cứu giúp nhưng xin người đừng giết ca của ta! Ta chỉ có mỗi huynh ấy là người thân, làm ơn đừng giết huynh ấy!

Cô bất ngờ, liếc mắt ra chỗ khác, thậm chí tên kia đã định bán Bạch Nhi nhưng y lại hết lòng cầu xin tha mạng cho tên kia, đây chính là tình thân!

- Nể tình muội muội ngươi cầu xin, ta tha cho ngươi! Cút!

Cô lườm tên kia, gằn giọng nói, tên kia hốt hoảng chạy vội đi, cô thu kiếm mình lại, ánh mắt buồn bã nhìn Bạch Nhi

- Bạch Nhi phải không? Cắt đứt mọi thứ với tên khốn kia đi, ta từ giờ sẽ là người thân của muội!

Nói rồi cô ôm Bạch Nhi vào lòng, cô có 1 cảm giác người này giống như em gái của cô ở hiện đại vậy.

Hết chương 26.