Tối nay, cô vận 1 bộ y phục đỏ trắng, lấy màu đỏ làm chủ đạo, màu trắng làm phụ đạo, thêm bộ trang sức cô mới mua, phải mất tận bao nhiêu lâu mới xong được, đúng là đi vào trong hoàng cung có khác, phải ăn vận đẹp đẽ
Hiện tại cô đang ở trên kiệu, mặt mày hơi nhăn nhó
"Khó chịu thật đấy. Mặc nhiều lớp y phục như này liệu có nghẹt thở không ta? Thật là, phiền phức thật đấy, mình tưởng không tổ chức lễ hội..."
- Tiểu thư, đến rồi
Tiếng của Tiểu Khắc cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, bước ra ngoài kiệu, cô hoàn toàn cứng đờ. Quả nhiên hoàng cung rất rộng, như cái mê cung vậy. Cô vừa mới bước xuống, ai nấy đều nhìn cô bằng ánh mắt lạ lẫm
- Nhìn kìa, kia có phải là Lâm Anh Danh Chủ không?
- Đúng rồi, trông khác thật, có thật là Lâm Anh Danh Chủ không?
- Trông cô ta cũng xinh đó chứ
- Xinh thì có gì ích gì? Vẫn chỉ là phế vật đó thôi
Rất nhiều người bàn tán về cô, nguyên chủ hình như ở đâu cũng rất nổi tiếng thì phải. Nhưng mà, Lâm Anh Danh Chủ?
- Tiểu Khắc, sao họ gọi ta là Danh Chủ?
Cô hơi cúi mặt xuống, khó hiểu hỏi
- Tiểu thư, là do 1 lần cô chữa bệnh được cho Hoàng Thượng và các chiến sĩ bị thương khi đi đánh trận về nữa ạ, nên cô được phong là Nữ Thần Y Danh Chủ, gọi tắt là Lâm Anh Danh Chủ!
Nhưng chỉ có thể gọi ở Hoàng Cung bởi vì danh phận của cô rất cao quý nên chỉ giới hạn ở đây thôi ạ
Tiểu Khắc giải thích cho cô hiểu, cô hơi bất ngờ đó nha, hóa ra nguyên chủ biết y thuật thật nhưng sao trong kí ức lại không hề có ấn tượng?
Cô cũng không nói thêm gì nữa, nhẹ nhàng bước vào trong
- Đây... không phải là Lâm Anh Danh Chủ sao? Trông khác thật đó nha!
1 giọng nói kiêu căng vang lên, cô dừng lại, trước mặt cô là 1 cô gái với gương mặt thanh tú với 2 người đàn ông bên cạnh mặc xiêm y trắng, trên tay còn cầm kiếm, đây hẳn là người của 1 phái nào đó rồi
- Ngươi là ai?
- Ngươi...
- Nếu không có việc gì thì thứ lỗi, ta đi trước
Cô chen vào nói, lạnh lùng đi qua, cô không muốn dây dưa vào phiền phức kia
- Lâm Anh Danh Chủ xin dừng bước!
Giọng nói nam tính vang lên kéo cô lại, cô ngoảnh mặt lại
- Thứ cho sự mạo muội của muội muội thần, thần là La Viễn, con trai của Miên Xích môn chủ, Miên Xích phái! Còn đây là muội muội thần, La Tuyết, người này là đại đệ tử của Miên Xích phái, Tiêu Hiền!
La Viễn giới thiệu từng người một, giọng vô cùng kính cẩn, cô gật đầu không nói gì quay lưng bước đi, La Tuyết thấy vậy liền ức chế chỉ thẳng tay vào cô
- Ngươi như vậy là có ý gì? Đồ phế vật!
- La Tuyết! Không được vô lễ!
La Viễn hốt hoảng ngăn La Tuyết lại
- Huynh!
Cô quay mặt lại nhìn La Tuyết, giương ánh mắt sát khí lên, không khí lạnh lẽo bao quanh cô
- Ta như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi còn muốn ta thỉnh an ngươi? Phải là ngươi thỉnh an ta mới đúng, phép tắc nhà ngươi học bay đâu hết rồi?
- Ta...
La Tuyết còn chưa kịp nói xong, cô liền quay mặt đi bước vào trong, cơn ức chế trong người La Tuyết sắp phun trào, điều trùng hợp là người đấu với cô trong vòng loại 1 là ả, ả thề ả phải băm vằm cô
Lễ hội cuối cùng cũng bắt đầu, mọi người ai nấy đều vui vẻ trò chuyện, còn cô thì nhàn nhã ăn tối, đồ ăn ở đây đúng là rất ngon. Tên Hoằng Thiên và Tiếu Minh kia khi thấy cô thì đờ người ra, bây giờ thì cứ nhìn cô như nhìn người ngoài hành tinh vậy, điều đó làm cô vô cùng khó chịu
- Haha, Lục thân vương gia, năm nay Đại Đấu tổ chức, ngươi vẫn cử người như mọi năm à?
Hoàng thượng ngồi ở trên đầu, cười lớn nói với ông
- Vâng. Ban đầu chỉ có Lâm Anh, Ngọc, Lăng, Lê Nhi thôi nhưng về sau Linh Linh về nhà nên thần cho nó tham gia luôn
- Ồ, Linh Linh về rồi sao? Nhưng ái khanh à, ngươi thật sự chắc chắn muốn cho Tiểu Lâm đi? Chuyện 4 năm trước....
Hoàng thượng lo lắng ngập ngừng nói
- Hoàng thượng đừng lo lắng, năm nay không giống như mọi năm, thần tin rằng con bé có thể đấu tốt
Ông mỉm cười nhìn xuống cô đang vô tư ăn đôi lúc cô còn lườm 2 con người kia cứ đang nhìn cô, cô cố gắng nhẫn nhịn, bỗng có 1 cô nương tiến lại gần cô
- Lâm Anh Danh Chủ! Chốc nữa mong người chỉ giáo nhiều
Cô ngẩng mặt lên, là 1 gương mặt hết sức ngây thơ, cô nghiêng đầu khó hiểu
- Ngươi... lại là ai nữa?
- Ơ.... à, thần là Hứa Hoa, con gái của La Tô môn chủ, La Tô phái! Muội muội của Hứa minh chủ!
Mắt cô đột nhiên hằn lên tia sát khí, nhìn Hứa Hoa 1 cách đáng sợ, cô có thể nhìn ra được người này không thích cô, có lẽ đang dùng vẻ mặt giả tạo để nói với cô, cô cũng cười tươi lại
" Nếu ngươi đã dùng giả tạo thì ta không việc gì phải thành thật với ngươi!"
- Hứa tiểu thư khách sáo quá rồi, phải là ta nên thỉnh giáo ngươi mới đúng!
Dường như Hứa Hoa có thể cảm nhận được sát khí liền nhanh chóng xin lui. Một lúc sau, lễ hội kết thúc, tất cả mọi người dời hoàng cung để đi đến Tiên Vân Đan của La Tô Phái. Nơi đây rất rộng, đúng chuẩn nơi ở của mấy phái chính đạo, rất thanh tịnh, yên tĩnh và vô cùng thoải mái
Hết chương 22.