Tiểu Thư Bá Đạo: Vương Gia Ta Sủng Ái Ngươi

Chương 20:




" Gì thế này? Mình đang nói dối ư? Tất cả là vì lò luyện đan... nói dối 1 lần chắc không sao đâu ta, haha"

Cô nghĩ trong đầu, lòng còn hơi hoảng, cô đường đường là trưởng cảnh sát đặc nhiệm ấy vậy mà lại nói dối không chớp mắt, chúa tối cao, độc giả tối cao, xin thứ lỗi cho cô

- Đắc tội rồi! Đại tiểu thư, xin mời vào!

Cô không nói gì chỉ vội vàng kéo Linh Linh đi, bước vào trong hoàn toàn, cô mới có thể thở phào nhẹ nhõm

- Này, ta hỏi ngươi, tại sao vị tiểu thư kia lại có được ngọc bội của Ngũ Gia?

1 tên canh gác hỏi người đối diện

- Ta không biết, bình thường Ngũ Gia không hay gần nữ sắc, vậy mà lại có người có được ngọc bội của ngài ấy.

Người đối diện kia lắc đầu không biết

- Có khi vị tiểu thư kia chính là vương phi tương lai của phủ ta cũng nên

Tên canh gác nói, vẻ mặt vô cùng buồn cười. Tên đối diện nghe xong, đột nhiên cười tủm tỉm, có khi lại vậy cũng nên

- Anh Nhi tỷ tỷ, tỷ lại nói dối?

Linh Linh bất ngờ nhìn cô, cô nghe xong mặt biến sắc giơ tay lên miệng ý bảo nói nhỏ thôi

- Suỵt! Tại lúc đấy gấp quá, tỷ cũng không còn cách nào khác, đành phải như vậy! Muội nhớ giữ mồm đấy!

Cô vừa đi vừa nói với Linh Linh, vẻ mặt của Linh Linh hiện giờ là vô cùng hứng thú, tỷ ta lại biết nói dối, thú vị, thú vị

- Linh Linh, muội ngồi đây chờ, tỷ đi xem hắn để lò ở đâu!

Sau khi bước vào sảnh chờ, cô quay mặt hướng Linh Linh, thấy y gật đầu cô cũng quay mặt bước đi

Phủ hắn ta to thật đấy, cứ đi tìm như này không biết bao giờ mới thấy, cô đành thấy phòng nào xông vào luôn

- Vô phòng này xem sao!

Nói rồi cô mở cửa bước vào, không khí ảm đạm bao trùm khắp căn phòng, thoạt nhìn không có ai sống ở đây nhưng đồ đạc lại sắp xếp vô cùng ngăn nắp, gọn gàng, không có dấu hiệu của việc bỏ hoang, cô tiến sâu vào trong, bước đến chiếc giường, có người đang nằm ở đấy, là 1 nữ tử

- Người này là ai? Sao trong phủ của hắn lại có nữ tử? Trông cũng xinh đó nha, đang ngủ à?

Cô nhìn xuống thấy vị cô nương đó đang nằm yên trên giường, không động đậy, thoạt nghĩ có thể là vương phi của hắn cũng nên. Vị cô nương này có gương mặt khả ái, hàng mi cong cong, đôi môi có phần hơi nhợt nhạt không được hồng hào cho lắm, làn da trắng mịn màng, mái tóc màu tím nhạt, trông cứ như tiên tử vậy

Lúc này, Linh Linh đang ngồi ở sảnh chờ, liếc nhìn xung quanh, khá lâu rồi y chưa tới phủ của hắn, hình như rộng hơn rồi thì phải, chợt Linh Linh nghe thấy tiếng bước chân, y ngoảnh mặt lại

- Ngũ Gia? Và.... Thất vương gia?

Cô vẫn không hay biết hắn đã về, mân mê nhìn vị nữ tử đang ngủ say trên giường, định chạm vào thì bị 1 giọng nói kéo lại, giật mình quay mặt lại

- Cô đang làm gì ở đây?

- Ngươi làm ta giật mình đó! Chỉ là đi lạc, vô tình bước vào đây thôi!

Hắn nhìn người trước mặt rồi lại nhìn vị nữ tử đang nằm trên giường kia, tức giận xông đến cầm tay cô lôi đi

- Ngươi làm gì đó? Buông tay nhau ra! Chúng ta không thuộc về nhau!

Tuy đau nhưng cô vẫn gắng nhịn, cô không muốn mình bộc lộ vẻ yếu đuối của mình trước mặt người khác

- Cô đến đây làm gì? Tại sao lại vào cái nhà này? Cô thấy những gì?

Hắn lớn tiếng với cô, đừng tưởng như vậy là cô sợ à nha, chả biết hắn lại phát điên gì nữa

- Ngươi bị làm sao đấy? Chỉ là vào 1 căn nhà, thấy 1 vị nữ tử xinh đẹp, có gì to tát?

- Phòng này là cấm phòng, cô lại dám đi vào?

- Ai mà biết được? Ngươi cũng đâu đề biển, còn trách ta?

Cô quát lại hắn, đừng nghĩ rằng ra vẻ mặt sát khí đáng sợ là có thể dọa được cô, không có cửa đâu ha

- Không biết sao cô còn vào? Chờ ở sảnh không tốt sao?

Hắn gằn mặt nhìn cô, người này, căn phòng này đều cấm, không ai được phép bước vào, cô lại cả gan bước vào

- Ta... Không đúng, bên trong có cô nương xinh đẹp, ngươi lại vì đó mà tức giận với ta, chẳng nhẽ vị cô nương đó là bí mật?

Hắn ta không nói gì, tránh mặt qua chỗ khác, xem ra là cô đoán đúng rồi, hắn ta có bí mật gì và vị cô nương đó là ai, cô không biết cũng không có hứng muốn biết. Cô chỉ tay vào hắn lạnh lùng nói

- Nếu như ngươi cho rằng ta cố ý đến moi móc bí mật của ngươi vậy thì xin lỗi ngươi nhầm rồi, bổn tiểu thư ta vẫn còn tự trọng! Hơn hết, ta không có hứng với bí mật của ngươi! Chuyện này coi như ta tưởng tượng đi, không thấy gì hết! Hôm nay, ta đến để mua lò luyện đan, muốn đi tìm nhưng phủ ngươi to quá đi vòng quanh như thế biết bao giờ mới thấy?

Hắn nghe xong đờ người ra, đột nhiên bật cười, không hiểu sao nhưng cô nương này thật có năng khiếu tấu hài

- Ngươi cười cái gì? Thật khó hiểu, đàn ông các người...

Cô thấy hắn bật cười liền khó hiểu, con trai toàn chê con gái khó hiểu, chính họ còn khó hiểu hơn

- Khô... Không có gì!

Hắn chợt nhận ra rằng mình đang cười trước mặt người khác, đây là lần đầu tiên có người chọc hắn cười được, cô thật có tài năng khiến người ta nguôi giận đó

Nói rồi hắn quay mặt lại, không nhìn cô nghiêm giọng nói

- Không phải là cô muốn đi mua lò luyện đan sao, theo tôi, lần sau đến nhớ ngồi chờ, chạy lung tung ở phủ người khác như thế, bộ cô không thấy vô duyên à?

- Có lí... Ơ, này, ngươi nói ai vô duyên?

Cô suy nghĩ, gật gật đầu, nhận ra mình bị hắn nói vô duyên, ngẩng mặt lên thấy hắn đã bước đi liền chạy theo nói

Hết chương 20.