Tiểu Thư Bá Đạo: Vương Gia Ta Sủng Ái Ngươi

Chương 18:




Sau khi đã bàn chuyện xong, tất cả ai nấy đều về phủ của mình. Bước vào cửa, nét mặt của cô trông vô cùng suy tư, bình thản ngồi xuống ghế, không nói 1 câu gì

- Tiểu thư, cô đang nghĩ gì vậy ạ?

Tiểu Khắc thấy cô không nói gì, lại hiện ra vẻ trầm tư, tò mò liền hỏi

-...... Tiểu Khắc, em nói xem, rốt cuộc Đại Đấu có gì đáng sợ mà ai nấy đều lo lắng vậy?

Cô suy nghĩ lúc lâu rồi hỏi Tiểu Khắc

- Đại Đấu? Tiểu thư, đừng nói với em là cô quên Đại Đấu như thế nào rồi nha?

Tiểu Khắc hơi bất ngờ nói, 4 năm trước lúc cô tham gia bị người ta đánh trọng thương chính tay y còn chăm sóc cho cô, cho dù có bị mất trí nhớ về lúc đấy nhưng lần đầu tiên tham gia, không thể quên được vì lần đấy cô cũng khá là thê thảm

- Có lẽ..... là thế.

Cô liếc mắt về phía khác, mỉm cười 1 cách bất đắc dĩ

- Tiểu thư, Đại Đấu là 1 trận thi rất quan trọng với những người mang danh phận là Võ giả, họ có ước muốn trở thành Tân Minh Chủ và thử sức với năng lực của chính bản thân mình nên họ mới muốn đấu với đệ tử của các phái. Với thân phận là đệ tử của 1 phái chính đạo, những người như thế thường có tu vi cao, muốn thắng họ không phải là điều dễ dàng, đến cả Nhị tiểu thư có tu vi cấp 6 cũng không thể đánh bại họ, thế nên việc nhắc đến Đại Đấu khiến mặt ai nấy đều biến sắc là điều không thể tránh khỏi

Tiểu Khắc vừa nói vừa đưa tay rót nước cho cô, nhẹ giọng nói với cô. Cô nghe xong, sắc mặt lại trầm tư suy nghĩ, cô cũng thể hiểu vì sao khi nói đến việc này ai cũng phải hoảng, có lẽ rất ít người có thể tiến vào trong nếu không phải là đệ tử của 1 phái

- Vậy trong hoàng thất có ai có thể vượt qua vòng loại?

Cô ngẩng mặt lên nhìn Tiểu Khắc

- Cũng chỉ có Thất vương gia và Ngũ Vương gia thôi ạ

Tiểu Khắc suy nghĩ vài giây, đúng thật cũng chỉ có họ mới có thể đánh bại mấy đệ tử kia được

- Tiểu thư, cô hỏi mấy chuyện này để làm gì ạ? Không phải là Thân vương gia lại bảo cô tham gia chứ? Nếu là vậy, cô tuyệt đối không được đi... Cô không được đi... Tiểu thư... Cô không được đi...

Tiểu Khắc giật mình hoảng hốt xông đến cầm vai cô lắc lắc mạnh, cô đang tự hỏi Tiểu Khắc đang phát điên gì không biết

- Tiểu... Tiểu Khắc... bình tĩnh... có... có... gì từ từ nói

- A... Tiểu thư, em xin lỗi...

Tiểu Khắc nhận ra mình làm quá đà liền dừng lại lùi lùi vài bước, vẻ mặt ăn năn hối cải

- Em kích động vậy?

Cô bị Tiểu Khắc lắc đến nỗi hồn bay ra rồi

- Em xin lỗi tiểu thư... Tại vì việc cô bị đánh trọng thương vào 4 năm trước để lại cho em cú sốc quá lớn nên em mới...

- 4 năm trước? Tiểu Khắc, ta bị thương nặng đến mức nào mà em lại sợ như vậy?

Cô có hơi tò mò nha, rốt cuộc nguyên chủ đã bị thương nặng như thế nào mà khiến ai cũng phải lo lắng như vậy?

- Tiểu thư... 4 năm trước, cô tham gia Đại Đấu, khi đấu với Hứa Thành công tử của La Tô phái, cô bị hắn ta đánh nặng, chỗ nào cũng có vết thương sâu, chảy máu không ngừng, lục phủ ngũ tạng của cô còn bị thương, nhất là đầu của cô bị thương rất nặng, các thái y đều nói cô đều không qua khỏi....

Bốn năm trước:

- A!

Lâm Anh bị đánh bật ra xa, nằm bẹt xuống đất, cử động không nổi

- Phế vật tiểu thư, ta khuyên cô tốt nhất nên từ bỏ đi, để bảo toàn cái mạng nhỏ của cô!

Hứa Thành đi đến trước mặt Lâm Anh, dùng giọng khinh miệt nói với cô

Còn cô thì cứng đầu, một mực muốn đấu, cố gắng lấy chút sức lực còn lại đứng dậy nói

- Ta không đầu hàng! Tự trọng của ta...

- Cái tự trọng rách rưới của cô không đáng giá đâu, cô thông minh lên 1 tí, giữa tự trọng và mạng sống, cái gì quan trọng hơn?

Cô chưa kịp nói xong, Hứa Thành chen vào nói, giọng điệu vô cùng khinh thường

- Ngươi định giết ta?

Cô chống cây kiếm lên làm trụ, loạng choạng đứng dậy

- Ta không giết cô, là do cô quá yếu thôi, với lại ai cho cô xưng ta ngươi với ta?

Hứa Thành bất ngờ xông đến tấn công cô, cô chưa kịp định hình thì đã bị hắn đạp bay ra xa

Phụt!!!

Cô phun 1 đống máu ra, hơi thở nặng nề gấp gáp, gương mặt xanh xao, chút lấy hơi thở cố gắng nói

- Ta... A!

Còn chưa nói được cô đã bị Hứa Thành đánh 1 chưởng ở đằng sau lưng, phun máu ra, lần này cô thực sự không thể tiếp tục đứng dậy nữa rồi

- Ta chưa cho phép cô nói! Cô đừng tưởng thân phận cô cao quý là có thể dựa hơi vào đó! Ta nói cho cô biết, không có cửa đâu!

Nói rồi, Hứa Thành như điên lên xông đến đánh cô 1 cách mạnh bạo, liên tục đả thương cô cho đến lúc cô ngất đi thì thôi

Trận đấu tạm dừng, cô được đưa về phủ để trị thương, qua bao nhiêu thái y, họ đều nói có khả năng cô sẽ sống cuộc sống thực vật hoặc xui nhất cô không thể qua khỏi, nghe tin xong, mặt phụ thân cô liền sầm sì lại, bắt thái y phải chữa khỏi cho cô nếu không đầu sẽ không còn trên cổ nữa. Qua bao nhiêu tháng chữa trị, cuối cùng cô cũng tỉnh lại nhưng 1 đoạn trí nhớ lại không còn, chính là đoạn trí nhớ khi cô tham gia Đại Đấu vào 4 năm trước. Thảo nào, khi cô cố gắng nhớ lại thì 1 chút kí ức cũng không có.