Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh

Chương 235: 235: Diệp Thanh Thu Khách Sạn Vân Hà




Phùng Giai nhìn dáng vẻ Triệu Đại Vĩ, cảm thấy rất thú vị, thế mà ma xui quỷ khiến lại hôn lên má còn lại của Triệu Đại Vĩ.



“Như thế này là trái phải đồng đều.” Phùng Giai cười hi hi.



Triệu Đại Vĩ không kịp phòng, mặt đỏ như quả táo.



Thoáng giật mình, sau đó anh chợt ngẩng đầu, thẳng lưng lên: “Trái phải đều được chăm sóc, thế ở giữa thì sao?”

Triệu Đại Vĩ chỉ chỉ miệng mình.



Phùng Giai hơi ngạc nhiên.



Nhưng khi Phùng Giai định làm gì đó thì Triệu Đại Vĩ vội phất phất tay: “Chị Giai, không đùa với chị nữa, tôi phải về đây.”

“Nhóc con cậu, chạy nhanh hơn cả thỏ, chị đây không được chào đón vậy sao?”

Phùng Giai sờ sờ mặt mình, nói thầm hôm nay mình trang điểm rất đẹp mà, sao Triệu Đại Vĩ chạy nhanh như vậy.



Nhưng nghĩ đến mặt tình cảm, Triệu Đại Vĩ vẫn là tên nhóc rất trẻ rất ngây thơ, cô ấy không tiếp tục nghĩ nữa,

Cô ấy nhìn rượu thuốc trong tay, vội cầm về phòng uống một ly, cô ấy đặt rượu thuốc ở nơi khuất, cất kỹ.



Nhưng.



Sau khi uống xong, Phùng Giai mới phát hiện mình uống rất cô đơn.



Rượu thuốc này này thật sự khiến người ta cảm thấy cả cơ thể và tâm hồn đều trẻ trung, nhưng đồng thời, sao lại khiến một bà cô như cô ấy đột nhiên muốn yêu đương, tìm đàn ông rồi?

……



Lại một ngày trôi qua, cuối cùng chỉ còn cách ngày khách sạn Thiên Duyệt khai trương trở lại một ngày.



Cùng lúc này, bên Phan Diễm Hồng truyền đến tin tức, nó rằng đã giành được khách sạn Vân Hà.



Bây giờ, tạm thời cô ta quản lý khách sạn Vân Hà.



“Tốt lắm chị Diễm Hồng, chị làm tốt lắm.” Triệu Đại Vĩ nói: “Như thế này đi, chị lập tức bảo người thêm chữ chi nhánh khách sạn Trường Ca Thái Vi dưới biển hiệu của khách sạn Vân Hà, sau đó, ngày mai tăng cường tuyên truyền ở gần khách sạn!”

“Ngày mai khách sạn Thiên Duyệt chính thức khai trương rồi.” Anh nhắc nhở.



“Tôi biết điều này, bây giờ gần như tin tức khách sạn Thiên Duyệt khai trương truyền khắp đường lớn ngỏ nhỏ ở Phong Lâm rồi.”

Phan Diễm Hồng nghẹn họng trân trối: “Thực lực về vốn của Thiên Duyệt lần này tương đối mạnh, tiền tiêu ở mặt tuyên truyền chắc chắn không rẻ!”

Triệu Đại Vĩ không đến thành phố xem thử, nhưng không ngờ, Ngô Thanh Sơn lại trực tieps dùng chiến thuật quảng cáo để đối khác với anh.



Nhưng Triệu Đại Vĩ không sợ!

Vì bây giờ át chủ bài trên tay anh thật sự quá nhiều, đủ để đánh sập khách sạn Thiên Duyệt trong thời gian ngắn!

Triệu Đại Vĩ nói: “Chị Diễm Hồng, đợi tôi đến khách sạn Vân Hà một chuyến, trong thời gian ngắn chỉ đạo đầu bếp trong khách sạn.



Hoặc cũng có thể điều một đầu bếp trong khách sạn chúng ta đến khách sạn Vân Hà, như vậy có thể đảm bảo chắc chắn chất lượng món ăn của khách sạn.”

“Được, Triệu tổng, vậy cậu mau qua đây đi.” Phan Diễm Hồng cảm thấy chuyện này cũng nhiệm vụ cấp bách hiện nay.



Triệu Đại Vĩ lái xe đến khách sạn Vân Hà.



Đến khách sạn, Triệu Đại Vĩ hỏi thẳng: “Văn phòng giám đốc của mọi người ở đâu?”

“Cậu tìm giám đốc làm gì?” Bảo vệ ở cổng hỏi.





Triệu Đại Vĩ đang định nói, lại thấy một cô gái xinh đẹp mặc sườn xám đỏ rượu từ trên tầng đi xuống, đi về phía anh.



Cô gái nói: “Tôi là giám đốc ở đây, Diệp Thanh Thu, xin hỏi cậu tìm tôi có chuyện gì?”

Triệu Đại Vĩ lộ ra biểu cảm hơi ngạc nhiên, lúc này ánh mắt cũng lướt qua người Diệp Thanh Thu, xem xét một lượt.



Ánh mắt xem xét này khiến Diệp Thanh Thu cảm thấy không hài lòng lắm.



Tuy làm việc trong ngành khách sạn, nhưng cô ấy không thích đàn ông nhìn bậy bạ trên người cô ấy, nhất là Triệu Đại Vĩ mặc đồ bình thường, trông vẫn rất trẻ đang nhìn loạn cô ấy.



Diệp Thanh Thu thu chân trắng nõn lộ ra dưới sườn xám, biểu cảm nghiêm túc, lạnh lùng.



Triệu Đại Vĩ không để ý biểu cảm của Diệp Thanh Thu, chỉ hơi trầm ngâm: “Diệp Thanh Thu…”

Sau đó anh nói thẳng: “Xin chào Diệp tổng, tôi là Triệu Đại Vĩ! Vốn dĩ tôi đến tìm Phan tổng Phan Diễm Hồng, nhưng Diệp tổng đã ở đây thì tìm chị cũng được.”

Diệp Thanh Thu: “...”

Cô ấy nói thầm trong lòng, cô ấy thật sự hơi nghi ngờ, có phải Triệu Đại Vĩ đang giả mạo không.”

Nhưng quan sát tỉ mỉ khí chất của Triệu Đại Vĩ, cô ấy cũng miễn cưỡng tin tưởng.




“Cậu là Triệu tổng?” Diệp Thanh Thu nói: “Triệu tổng, Phan tổng không có nói với tới rằng cậu sẽ đến, với lại Phan tổng vừa mới có việc ra ngoài một chuyến.”

“Không sao, không cần chị ấy ở đây.” Triệu Đại Vĩ tiện thể đi về trước, chỉ: “Dẫn tôi đến nhà bếp đi, tôi phải xem thử tay nghề của đầu bếp khách sạn mọi người, sau đó chỉ đạo cho bọn họ một chút.”

“Được!” Diệp Thanh Thu càu nhàu trong lòng.



Cô ấy vừa đi sau Triệu Đại Vĩ vừa gửi tin cho Phan Diễm Hồng, hỏi xem có phải hôm nay Triệu Đại Vĩ đến khách sạn không.





Phan Diễm Hồng nhận được tin vội gọi điện cho Diệp Thanh Thu.



Reng reng reng!

“Xin lỗi, Triệu tổng, tôi nghe điện thoại.” Diệp Thanh Thu bước sang một bên, nghe máy của Phan Diễm Hồng.



Phan Diễm Hồng nói: “Quả thật hôm nay Triệu tổng muốn đến khách sạn!”

“Có phải Triệu tổng rất trẻ, với lại ăn mặc bình thường?” Diệp Thanh Thu hỏi.



“Đúng rồi, Triệu tổng rất trẻ, cũng thích mặc đồ giản dị!”

Nghe lời Phan Diễm Hồng, Diệp Thanh Thu hơi ngượng ngùng.



Vừa nãy cô ấy vẫn xem Triệu là mấy tên cà lơ phất phơ giả mạo Triệu Đại Vĩ, không ngờ Triệu Đại Vĩ trước mắt lại là ông chủ của khách sạn Trường Ca Thái Vi hàng thật giá thật!

Cúp máy.



Nét cười trên mặt Diệp Thanh Thu cũng đậm hơn.



Nhưng Triệu Đại Vĩ trẻ quá, trong lòng Diệp Thanh Thu cũng không khỏi có chút không phục.



Đến nhà bếp.



Diệp Thanh Thu giới thiệu với các đầu bếp: “Đây là Triệu tổng của chúng ta, là Triệu tổng đến từ khách sạn Trường Ca Thái Vi! Có thể nói khách sạn Trường Ca Thái Vi có thể nổi lên trong một đêm chính là công lao của Triệu tổng! Mọi người chào đón!”

Cô ấy nói như vậy thật sự chỉ là khách sáo.



Sau đó các đầu bếp vỗ tay hoan nghênh.



Có người tôn sùng, có người nghi ngờ, có người kính sợ.



Tóm lại mấy ánh mắt nhìn Triệu Đại Vĩ thì loại ánh mắt nào cũng có.





Triệu Đại Vĩ không quan tâm đến mấy ánh mắt này, vào thẳng vấn đề: “Lần này tôi đến đây vì nguyên nhân gì chắc mọi người đều đã biết, khách sạn Vân Hà bây giờ đã là khách sạn nhánh của khách sạn Trường Ca Thái Vi.”

“Để đảm bảo khẩu vị khách sạn ở đây không kém hơn khách sạn Trường Ca Thái Vi, tôi đặc biệt đến đây để chỉ đạo kỹ năng nấu ăn cho mọi người.”

Triệu Đại Vĩ tiếp tục nói: “Khách sạn Trường Ca Thái Vi có tám món chính nổi tiếng nhất, đây là tất cả tinh túy của khách sạn Trường Ca Thái Vi chúng tôi.



Sau đó là nấm dại và cá thôn Đại Long, đây cũng là nguyên liệu tương đối hiếm, sau này cũng sẽ cung cấp cho bên đây.”

“Bây giờ tôi muốn nói là tôi hy vọng mọi người có thể học cách làm tám món chính của khách sạn Trường Ca Thái Vi.”

“Đương nhiên, trước đó mọi người phải ký thỏa thuận bảo mật.”

Triệu Đại Vĩ nói thẳng.



Các đầu bếp có suy nghĩ khác nhau nhưng có thể học tám món chính của khách sạn Trường Ca Thái Vi quả thật là chuyện tốt.



Thế là, trên cơ bản mọi người đều đồng ý.



Sau khi ký xong thỏa thuận bảo mật, Triệu Đại Vĩ bắt đầu dạy mọi người làm tám món chính thế nào.



Với lại, lần này anh đã đích thân thị phạm!

Vút vút vút!

Tất cả kỹ năng nấu nướng và dùng dao bậc nhất đều khiến các đầu bếp sững sờ, chấn động.



“Thật lợi hại!”

“Không ngờ Triệu tổng là một cao thủ nấu nướng!”

Đến cả Diệp Thanh Thu đứng một bên cũng hơi thất thần.



Cô ấy phát hiện, Triệu Đại Vĩ được nhiều người tôn kính đều có lý do cả.



Triệu Đại Vĩ thật sự có năng lực!.