Triệu Đại Vỹ nói xong nhìn Ngô Thanh Sơn và Ngụy Phương Ninh cười.
Ngụy Phương Ninh chấn động!
Ngô Thanh Sơn nghe Triệu Đại Vĩ nói vậy cũng hơi chấn động thật.
Trong vòng một tháng, biến một khách sạn lỗ vốn thành một tháng lời hơn ngàn vạn?
Trong một thành phố nhỏ hạng bốn hạng năm, nâng lợi nhuận cao nhất cả năm hơn trăm triệu?
Nếu thật sự có năng lực thế này, nói không chừng sau mấy năm Triệu Đại Vĩ thật sự có tư cách có thể ngồi ngang hàng ngang vế với nhà họ Ngụy.
Ngụy Phương Ninh hỏi Ngụy Tử Phù: “Triệu thần y nói thật à?”
Bà ta không điều tra tỉ mỉ khách sạn Trường Ca Thái Vi, cũng không rõ tình huống cụ thể lắm.
“Đúng rồi, một tháng trước, khách sạn Trường Ca Thái Vị thật sự không có lợi nhuận gì.”
“Sau khi khách sạn vào tay con và Triệu thần y, khách sạn này mới thật sự vùng dậy.” Ngụy Tử Phù nói.
Cuối cùng Ngụy Phương Ninh có thể nhìn thẳng Triệu Đại Vĩ và Ngụy Tử Phù rồi.
“Vậy cô có thể cho các con một cơ hội.”
Sau khi Ngụy Phương Ninh suy xét tỉ mỉ mới lên tiếng: “Tử Phù, tạm thời cô sẽ không nói chuyện này với cha con, nhưng cha con sớm muộn gì cũng biết thôi.”
“Nên, yêu cầu của cô rất đơn giản, chỉ cần trong vòng một năm, tăng định giá của thương hiệu khách sạn đến mức mười tỷ thì cô sẽ thay cháu nói chuyện trước mặt cha cháu!”
“Thật ư?” Ngụy Tử Phù rất vui vẻ.
Nếu chỉ tăng giá trị thương hiệu đến mức mười tỷ thì Ngụy Tử Phù cảm thấy trong một năm vẫn đủ làm.
“Đương nhiên là thật rồi.”
Ngụy Phương Ninh cũng muốn cho người trẻ tuổi một cơ hội, dù sao thì thật sự bà ta rất thích đứa cháu Ngụy Tử Phù này, không muốn để cháu gái thất vọng với mình quá.
“Cảm ơn cô!”
Ngụy Tử Phù giải quyết cô xong, vội nhìn Ngô Thanh Sơn: “Anh họ, anh thì sao?”
Ngô Thanh Sơn lắc đầu: “Trước tiên, anh có thể tạm thời không nói, nhưng anh không đồng ý cách làm của mọi người.”
“Triệu Đại Vĩ, khách sạn Trường Ca Thái Vi chính là niềm kiêu hãnh của cậu nhỉ?” Anh ta thờ ơ, coi thường: “Vậy tôi sẽ phá hủy niềm kiêu hãnh của cậu, để cậu biết rằng, niềm kiêu hãnh đó của cậu cuối cùng có không chịu nổi một đòn!”
Triệu Đại Vĩ dựa vào lưng ghế, vừa bất đắc dĩ vừa cảm thấy Ngô Thanh Sơn quá ngây thơ: “Anh muốn giết tôi trên sân nhà tôi, dũng khí đáng khen.”
“Nhưng anh có thể thử, có cách gì cứ lôi ra hết, tôi theo.”
Triệu Đại Vĩ nói xong thì tự mình ăn.
Anh biết, nguy cơ “hôn ước” lần này của Ngụy Tử Phù gần như hủy rồi, chí ít trước mắt sẽ không có vấn đề khác.
Ngụy Tử Phù nhìn Triệu Đại Vĩ với ánh mắt cảm ơn.
Về chuyện Ngô Thanh Sơn nói muốn hủy hoại khách sạn Trường Ca Thái Vi, Ngụy Tử Phù chẳng hề lo lắng.
Sau tiệc tối, Triệu Đại Vĩ ăn uống no nê, chuẩn bị tạm biệt rời khỏi đó.
“Triệu thần y, tôi tiễn anh.”
Ngụy Tử Phù đỡ Triệu Đại Vĩ tiễn đến cổng lớn.
Thấy xung quanh không có người ngoài, Ngụy tử Phù nói: “Đại Vĩ, hôm nay cảm ơn anh giúp tôi.
Vốn dĩ anh có thể thẳng thừng rời đi, nhưng anh không làm vậy, thật sự khiến tôi rất cảm động.”
“Bạn bè cùng chiến tuyến có thể giúp thì giúp.” Triệu Đại Vĩ nhìn Ngụy Tử Phù, phát hiện Triệu Tử Phù dưới ánh đèn thật sự cực kỳ xinh đẹp.
Mặc váy hồng phấn, để mái lưa thưa, tóc dài hiền thục xõa trên vai, dáng vẻ Ngụy Tử Phù lúc ngước gương mặt xinh đẹp lại đẹp đẽ, dễ thương, xinh xắn như tiên nữ!
Triệu Đại Vĩ lại nói một câu dí dỏm: “Với lại gả cô cho người khác trong lòng tôi thật sự hơi khó chịu.”
“Khụ khụ!”
Phùng Giai ho khụ khụ, ý nói câu này đừng nói ở đây, đi xe rồi nói, cẩn thận cách vách có người nghe.
Ngụy Tử Phù hơi ngạc nhiên, lại hơi ngượng ngùng: “Thật sự luyến tiếc hay là đang đùa tôi?”
Không đợi, Triệu Đại Vĩ đáp lại, Ngụy Tử Phù nắm góc váy mình, nói: “Thôi, không nói vấn đề này nữa, miễn cho anh thấy ngượng.”
“Chúng ta nói chuyện khách sạn đi.”
Ngụy Tử Phù nói: “Mở rộng khách sạn là bắt buộc.
Vốn tôi muốn làm đâu chắc đấy, làm tất cả từ từ, nhưng bây giờ không thể kịp rồi.”
Triệu Đại Vĩ nhớ chuyện Ngụy Tử Phù đồng ý trên bàn ăn trước đó, trong vòng một năm phải nâng giá trị thương hiệu khách sạn lên trên mười tỷ.
Giá trị trước mắt của khách sạn Trường Ca Thái Vi tầm một tỷ, không quá cao.
Với lại, khách sạn Trường Ca Thái Vi giới hạn bởi quy mô khách sạn, về cơ bản, lợi nhuận đã đạt đến giới hạn của khách sạn này.
Vì vậy mở rộng khách sạn, mở dây chuyền chi nhánh là mục tiêu của bước kế tiếp.
“Tử Phù, vậy cô có cách cụ thể gì.” Triệu Đại Vĩ hỏi.
Nhưng vừa hỏi vấn đề này, Triệu Đại Vĩ lại hiểu ngầm đồng thanh với Ngụy Tử Phù: “Khách sạn Thiên Duyệt.”
Triệu Đại Vĩ bất ngờ.
Sau đó anh cười ha ha, nói: “Xem ra, tôi và cô suy nghĩ giống nhau rồi.
Bây giờ tiềm lực của khách sạn ở Phong Lâm vẫn chưa đến đỉnh, nếu chúng ta thu mua khách sạn Thiên Duyệt, như vậy địa vị của chúng trong ngành khách sạn ở Phong Lâm mới thật sự gọi là không thể lay động.”
Ngụy Tử Phù gật đầu: “Đúng vậy, bây giờ khách sạn Thiên Duyệt đang chỉnh đốn cải cách, danh tiếng cũng bị tổn hại.
Bây giờ cũng xem như cơ hội tốt nhất để thu mua, tiếp nhận khách sạn vị trí thấp.”
“Ừm, chung ta đã có chung nhận thức, vậy chuyện này giao cho tôi làm.” Triệu Đại Vĩ nói.
“Không cần, để Lâm tổng làm chuyện này.
Tôi nghe nói bây giờ anh đang rất bận vì chuyện của thôn Đại Long, chút chuyện nhỏ này cứ giao cho Lâm tổng xử lý là được.”
“Với lại, nếu thu mua thành công, giám đốc khách sạn mới…” Ngụy Tử Phù nhìn Triệu Đại Vĩ.
Hia người lại đồng thanh: “Phan Diễm Hồng!”
Phì!
Ngụy Tử Phù và Triệu Đại Vĩ chưa cười, Phù Giai đã bật cười: “Được rồi, đừng ở đây hiểu ngầm nhau nữa.
Hai người như vậy, e là tổng giám đốc Ngụy và Ngô thiếu lại bắt đầu lo lắng, nhất là Ngô thiếu sẽ cực kỳ không vui.”
“Được, vậy chúng ta đi.” Triệu Đại Vĩ lái xe ba bánh về thôn Đại Long.
Trên đường, Triệu Đại Vĩ nói với Lâm Tuyết Nhã, xem có thể thu mua khách sạn Thiên Duyệt không.
Mắt Lâm Tuyết Nhã sáng lên.
“Được, cái này có thể, nhưng chỉ em vốn của chúng ta lúc này khó có thể thu mua thành công.
Nhưng, nếu thế chấp khách sạn, đến ngân hàng vay hẳn không phải vấn đề lớn.” Lâm Tuyết Nhã nói.
“Có thể, cứ làm vậy.”
Có tự tin trả, Triệu Đại Vĩ không ngại đi vay.
“Được!” Lâm Tuyết Nhã bắt đầu tìm phương án thu mua khách sạn Thiên Duyệt.
…
Ngày thứ hai.
Triệu Đại Vĩ bắt đầu tính chuyện vườn dâu.
Muốn làm vườn dâu phải tính đến đất đai trước.
Trong thôn vẫn còn ít đất để không, ngoài ra có nhiều người trong thôn bỏ hoang đất nhà mình.
Triệu Đại Vĩ lập tức phát tin, hỏi thăm có ai tình nguyện, cho thuê đất của mình không, anh có thể thuê dùng với giá năm trăm tệ một mẫu một năm.
Giá này vẫn rất tốt, đất thôn thông thường mỗi mẫu có ba trăm tệ đã có dân thôn cho thuê rồi.
“Đại Vĩ, nếu cậu muốn thuê, đất nhà tôi miễn phí cho cậu, tôi không thu tiền thuê.”
Có hộ gia đình vì Triệu Đại Vĩ phát triển du lịch ở thông Đại Long, cuối cùng giàu rồi, nên rất hào phóng bày tỏ mình không cần tiền thuê.
Triệu Đại Vĩ nói: “Cứ dựa theo lẽ thường, không thể để mọi người chịu thiệt được.”
Cứ như vậy.
Nhưng trong một buổi sáng, Triệu Đại Vĩ thuê đến hơn ba mươi mẫu đất.
Số đất này dù trồng dâu hay nho đều đủ, cũng có thể thỏa mãn nhu cầu của người thành.
Vấn đề đất được giải quyết, Triệu Đại Vĩ lên mạng mua hạt giống dâu, ngoài ra còn thông báo tuyển vài người dân thôn giúp cày bừa và xây dựng lều dâu.
Ngoài ra, vì trong thôn Đại Long, không có ai có kinh nghiệm trồng thứ này, Triệu Đại Vĩ phải tìm một chuyên gia về mặt trồng trọt.
.
ngôn tình sủng
Mà vấn đề này, Triệu Đại Vĩ cảm thấy Di Vân có thể giúp.
Triệu Đại Vĩ gọi điện cho Di Vân.
Di Vân nói: “Tôi có người bạn là chuyên gia về việc trồng trọt, nếu cậu cần giúp đỡ, tôi có thể để cô ấy đến thôn hướng dẫn giúp cậu.”
Triệu Đại Vĩ nghĩ nghĩ, nói: “Chi bằng để bạn cô ở thôn Đại Long chúng tôi luôn, tôi trả lương cho cô ấy.”
“Cũng được, tôi hỏi ý kiến cô ấy thử.” Di Vân ngắt điện thoại.
Nửa tiếng sau, Di Vân gọi đến: “Chiều cô ấy muốn đến thôn Đại Long xem thử, sau đó mới có thể quyết định có ở lại thôn Đại Long không.”
“Được.” Triệu Đại Vĩ có đủ tự tin giữ đối phương lại..