Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh

Chương 187: 187: Linh Thủy




"Cha, xin cha đừng nói nữa, đây là ông chủ của con!" Di Vân nói: "Con đã chính thức làm việc cho tổng giám đốc Triệu!"

"Là ông chủ sao?"

Cha của Di Vân hơi lúng túng, trong lòng thầm nói mình vậy mà đoán sai rồi.



Bây giờ ông ta rất thất vọng.



Hiện giờ Di Vân đã hơn hai mươi tuổi rồi, vài năm nữa sẽ ba mươi tuổi, vậy mà mỗi ngày đều phớt lờ, không thèm để ý tới đàn ông, thậm chí còn không cho sắc mặt tốt.



Cứ theo đà này, lúc nào Di Vân mới có thể tìm được bến đỗ để trở về đây?

"Xin lỗi, bác hiểu lầm rồi." Cha của Tô Vân mới vừa nói xin lỗi thì phát hiện ra một vấn đề: "Chờ một chút, nếu là ông chủ, tại sao phải nói tới chuyện cưới vợ với lập gia đình?"

Triệu Đại Vĩ và Di Vân lại lúng túng.



Di Vân không thể làm gì khác ngoài việc đứng dậy kéo ông ta qua một bên: "Cha, cho con chút mặt mũi được không? Tổng giám đốc Triệu là ân nhân cứu mạng của con, trị hết bệnh cho con, bây giờ anh ấy lại đầu tư vào nghiên cứu của con, hiện giờ là ông chủ của con, cha nói như vậy khiến cho con rất khó xử!"

Cha Di Vân nhìn bộ dạng này của Di Vân, hiểu ra được một chút.



Sau đó, ông ta lộ ra bộ dáng đã hiểu, vui tươi hớn hở nói: "Được, cha không nói! Vậy cha mang cơm về nhé?"

"Để lại đi, chập tối đói bụng con sẽ ăn!"

Di Vân nhận lấy hộp cơm trong tay cha mình, sau đó vẫy tay chào tạm biệt ông ta.



Cha Di Vân trên đường trở về, cười nói: "Còn không thừa nhận! Đứa nhỏ này, không nói là thích thằng nhóc kia, nhưng ít nhất cũng có cảm tình, nếu không sẽ không có thái độ này."

"Được rồi, để cho hai đứa từ từ phát triển, cha nhắc một câu, chắc trong lòng thằng nhóc kia cũng có ý, vậy là đủ rồi!"

Có lúc, tình cảm giữa hai người, chỉ cần hơi nảy mầm cũng đủ để nhanh chóng sinh sôi nảy nở.



Cho nên cha của Di Vân không quan tâm đến chuyện này nữa.



Di Vân trở lại bàn ăn, nói xin lỗi với Triệu Đại Vĩ.





Triệu Đại Vĩ nói: "Không sao, tôi cảm thấy lời cha cô nói, thật ra cũng không phải là vô lý."

Mặt của Di Vân đỏ rần, liếc mắt, xẵng giọng: "Tổng giám đốc Triệu, nghiêm túc chút đi, anh không sợ chọc giận tôi, tôi nghiên cứu qua loa cho anh à?"

"Cô không phải là người như vậy."

Triệu Đại Vĩ lắc đầu.



Triệu Đại Vĩ nhanh chóng ăn cơm xong, đem tới một cái bình lớn, mở nắp ra, nói với Di Vân: "Bên trong cái bình này chứa một loại nước rất đặc biệt, xem như là tôi tự nghiên cứu."



"Cô chỉ cần lấy nước tưới ở bộ rễ của thực vật, thực vật sẽ nhanh chóng lớn lên, như vậy có thể rút ngắn rất nhiều thời gian cho chu kỳ nghiên cứu của cô."

Di Vân vô cùng kinh ngạc: "Không thể nào, trên thế giới lại có thứ như vậy..."

Di Vân nói: "Thế chẳng phải rất quý giá sao?"

"Nếu đúng như vậy, chỉ cần bán loại nước này, tổng giám đốc Triệu, đủ để cho anh lên như diều gặp gió, hiển hách hơn so với bây giờ mấy chục lần! Thậm chí là nổi tiếng khắp thế giới!"

“Đúng vậy, nếu tuyên bố thứ này ra bên ngoài, có lẽ sẽ dẫn tới chấn động rất lớn."

Triệu Đại Vĩ nói: "Thứ nhất, số lượng của nước này vô cùng ít, thực tế sản xuất không được nhiều."

"Thứ hai, giá trị thực sự của nó cũng không cao như cô tưởng tượng."

"Thứ ba, tôi không muốn kiếm tiền dựa vào nó."

Triệu Đại Vĩ nói nửa thật nửa giả.



Nhưng thật ra điều quan trọng nhất là anh sợ sau khi linh thủy được công khai, bí mật của mình sẽ bị phát hiện.




Dẫu sao, tuyệt đối không thể cho người khác biết làm sao để chế tạo được linh thủy.



Vì vậy, Triệu Đại Vĩ muốn tận lực giữ bí mật về sự tồn tại của linh thủy.



Nghe thấy Triệu Đại Vĩ giải thích, Di Vân lựa chọn tôn trọng quyết định của Triệu Đại Vĩ.



"Nếu đó là quyết định của anh, vậy tôi sẽ tôn trọng anh.



Hơn nữa loại nước này rất ít, có phải tôi không nên dùng quá nhiều đúng không?"

Nếu lập tức dùng hết, sau đó không còn nữa, tình huống đó khá tệ hại.



Triệu Đại Vĩ giải thích một chút, loại nước này có lượng ít, nhưng vẫn chưa tới mức hiếm hoi.



Như vậy Di Vân an tâm hơn nhiều.



Giải thích xong, Triệu Đại Vĩ nhìn thời gian, đã hai giờ chiều.



Triệu Đại Vĩ nói: "Thời gian không còn sớm nữa, chuyên gia Di Vân tiến hành nghiên cứu đi, lần sau tôi quay lại thăm cô."

"Được, tổng giám đốc Triệu đi thong thả."

Di Vân nhìn Triệu Đại Vĩ rời đi.



Chờ bóng người của Triệu Đại Vĩ hoàn toàn biến mất ở trước mắt, cô ấy mới chậm rãi quay trở về.



...!

Thế ngoại sơn trang!

Triệu Đại Vĩ gọi điện thoại cho Phùng Giai, nói rằng mình sẽ lập tức đến thế ngoại sơn trang.





"Triệu thần y, có muốn tôi đi đón cậu không?"

"Không cần."

"Vậy tôi sẽ chờ cậu ở cửa." Trong lòng Phùng Gia biết cuộc gặp mặt hôm nay vô cùng quan trọng, cho nên thật ra cô ấy muốn tự mình đi tiếp Triệu Đại Vĩ, như vậy mới có vẻ trang trọng.



Hơn nữa, bình thường Triệu Đại Vĩ tới sơn trang cũng khá tùy tiện.



Cho nên Phùng Giai muốn đưa cho Triệu Đại Vĩ một bộ quần áo được đặt may.



Như thế Triệu Đại Vĩ đi tới thế ngoại mới không bị cô của Ngụy Tử Phù khinh thường.



Bịp bịp!

Ở đằng xa, Triệu Đại Vĩ bấm còi.



Suy nghĩ của Phùng Giai bị thức tỉnh, vội vàng nhìn về hướng phát ra tiếng còi.



Triệu Đại Vĩ suýt chút nữa ngã xuống khỏi xe khi nhìn thấy Phùng Giai.



Có thể nói hôm nay Phùng Giai ăn mặc trang trọng hơn nhiều so với trước kia.



Cơ thể nhỏ bé mặc lên bộ âu phục, mái tóc dài cũng buộc lên.



Cô ấy đứng thẳng tắp, ưỡn ngực kiêu hãnh, mỗi một đường cong trên người đều vô cùng đều đặn, mị lực của phụ nữ được phô diễn hết mức.



Cộng thêm Phùng Giai cũng coi như là người phụ nữ trưởng thành, tướng mạo tuyệt đỉnh, lối ăn mặc như vậy cung nghênh anh đến, Triệu Đại Vĩ nói không rung động tuyệt đối là nói láo!

Phùng Giai vẫy tay.



Triệu Đại Vĩ lái xe ba bánh tới, nói: "Chị Giai."

Phùng Giai nói: "Triệu thần y, lẽ ra là tôi đi đón cậu, kết quả lại để cho cậu tự đi tới."

"Không sao cả, bây giờ đi gặp cô và anh họ của Tử Phù luôn sao?" Triệu Đại Vĩ quan tâm chuyện này hơn.



"Hay là đợi một chút, tôi đưa cậu đến một chỗ trước."

Phùng Giai để cho bảo vệ đậu xe ba bánh của Triệu Đại Vĩ xong, sau đó dẫn Triệu Đại Vĩ tới phòng của mình.





"Chị Giai, bây giờ chúng ta đi đâu?"

"Đi tới chỗ tôi ở."

"Hả?" Triệu Đại Vĩ cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng không nghĩ ngợi quá nhiều.



Một lúc sau, Triệu Đại Vĩ đã vào trong thế ngoại sơn trang, chỗ ở của Phùng Giai.



Thật ra Phùng Giai cùng Ngụy Tử Phù cũng không sống cùng một dãy lầu, nhưng đôi lúc Ngụy Tử Phù sẽ cảm thấy rất chán, cô ấy mới ở đây.



Lúc này nhà của Phùng Giai cũng có ích.



Phùng Giai kéo Triệu Đại Vĩ vào phòng, vội vàng nói: "Triệu thần y cởi quần áo đi."

Triệu Đại Vĩ: "..."

Phải nói dáng dấp của Phùng Giai rất đẹp mắt, vóc người cực đẹp vóc người cực đẹp, trên người có ý vị thành thục, cùng với năng lực làm cho người ta có thể cảm nhận được, đều khiến người khác say đắm.



Nhưng mà, đây không phải là lý do để anh làm Phùng Giai ở trên địa bàn của Ngụy Tử Phù.



Triệu Đại Vĩ kinh ngạc: "Chị Giai, chị kêu tôi cởi quần áo?"

"Đúng vậy!"

Phùng Giai nói:"Cậu muốn gặp người nhà của Tử Phù thì không thể mặc cái này được, thật sự quá tùy tiện, cho nên tôi đã chuẩn bị xong quần áo cho cậu, chờ để cho cậu thay."

Xì!

Triệu Đại Vĩ trợn trắng mắt.



"Vậy mà lại là ý đó!"

Đột nhiên Phùng Giai cũng phản ứng kịp, không nhịn được cười nói: "Triệu thần y, nghĩ gì vậy, đừng nói là cậu nghĩ rằng tôi muốn cùng cậu ở đây làm chuyện bậy bạ đấy chứ?".