Cố Ly nhanh chóng cầm thực đơn gọi vài món, sau đó chuyển thực đơn cho chúng tôi, rất có phong cách người nhà họ Cố. Nó và Cố Nguyên đều giống nhau như đúc, lúc đi ăn nhà hàng, luôn chỉ gọi món cho mình, từ chối để người khác gọi món hộ, đồng thời cũng tuyệt đối không gọi món giúp người khác. Mấy phút trước, Cố Nguyên đã hoàn thành các động tác giống hệt như vậy.
Neil nhìn ngắm Cố Nguyên thích thú, dường như hắn rất hào hứng, một lát sau, hắn huých nhẹ vai Cố Nguyên, nói: “Này, sao anh và chị tôi lại chia tay đấy?”
Trước khi Cố Nguyên kịp mở miệng, Cố Ly đã tiếp lời luôn: “Mẹ anh ta cảm thấy bây giờ anh ta cần một vú em, chứ không phải bạn gái. Bởi vì trong mắt bà ấy, anh ta vẫn chỉ là một đứa bé còn đang bú sữa, tất cả phải nghe lời mẹ, con ngoan ạ.”
Cố Nguyên ngẩng đầu nhìn Cố Ly: “Tôi không cần vú em bón sữa, cũng không cần bà ấy đét đít nói cho tôi biết tôi làm sai cái gì. Tôi hai mươi ba tuổi rồi, không ấu trĩ như cô tưởng đâu.”
Cố Ly làm ra vẻ không nghe thấy, cúi đầu nhìn vào màn hình điện thoại di động. Cố Nguyên nhìn chằm chằm nó một lúc, rồi cau mày ngoảnh mặt đi.
Neil vòng hai tay ra sau gáy, “I wanna have a nanny! It sounds so exciting what the nanny does!”
“I can be your nanny!” Tôi và Nam Tương đồng thanh cất tiếng.
“Đồ tiện nhân.” Cố Ly ngồi bên cạnh vừa nhấp nước vừa cười khẩy khinh miệt chúng tôi.
“Dâm phụ!” Tôi và Nam Tương trả đũa.
“Đồ gái lẳng lơ.” Cố Ly trừng mắt, vô cùng bình tĩnh.
“Đồ ca kỹ!” Tôi và Nam Tương không cam nhận yếu thế.
“Con điếm.” Cố Ly hết sức ung dung.
“...” Tôi và Nam Tương nhất thời không tìm ra từ nào, đành chịu thất bại, Cố Ly lộ vẻ mặt đắc ý, khiến người ta nhìn chỉ muốn nhổ cho một bãi nước bọt.
“Hàng họ!” Cố Nguyên phía đối diện đang uống nước đột ngột buông một câu lạnh lùng, Cố Ly hiển nhiên không kịp trở tay, há hốc miệng, không đối đáp được gì.
“Oh yeah!” Tôi và Nam Tương hò reo. Cố Nguyên ngẩng đầu nhún vai, vẻ mặt vô tội làm như không biết chuyện gì đã xảy ra.
Sau khi giành được thắng lợi mang tính giai đoạn, tôi và Nam Tương bắt đầu chia sẻ những chuyện thú vị xảy ra trong ngày. Tất nhiên, tôi chỉ chọn mấy chuyện vặt vãnh để kể, không thể chia sẻ với nó rằng “mấy năm trước tớ và Cố Ly đã khiến một con bé nhảy lầu, còn bây giờ em song sinh của con bé ấy đang quyến rũ ông xã của tớ”, điều này thực tình quá giống bộ phim truyền hình dài tập mẹ tôi xem tối qua. Chỉ có điều khi tôi tán đến đoạn dạo này tôi và Giản Khê liên lạc ít đi, Cố Nguyên ngồi đối diện định nói gì lại thôi. Tuy tôi cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng anh không nói, tôi cũng không gặng hỏi thêm.
So với tôi, chuyện của Nam Tương thú vị hơn rất nhiều. Bọn nó vừa kết thúc giờ học tranh sơn dầu, bài tập là vẽ một người mẫu nam khỏa thân trẻ tuổi đẹp trai, có điều không phải hoàn toàn khỏa thân mà là mặc một bộ quần áo bó sát màu trắng. Song vấn đề ở chỗ, ông thầy biến thái lại yêu cầu tụi nó phải vận dụng trí tưởng tượng để vẽ “chỗ đó” của người mẫu ra. Kết quả, Nam Tương vừa định nói “Như vậy rất không chuyên nghiệp”, còn chưa kịp mở miệng, lão thầy biến thái đó đã nói: “Hả, xấu hổ à? Chưa từng nhìn thấy cái đó sao?”
Nam Tương bắt chước giọng xà tinh trong phim hoạt hình “Anh em Hồ lô” giận dữ nói với lão: “Phì, lão nương đây có cái gì chưa từng nhìn thấy, năm đó lão nương còn sắp đẻ con trai cơ.”
Đám con trai trong lớp lập tức đỏ gay mặt.
Trong lòng tôi thở một tiếng dài cảm thán, cùng là câu nói ấy, do một mỹ nhân như Nam Tương nói ra có thể khiến cho người ta lập tức liên tưởng miên man, đỏ cả mang tai, song nếu như là Đường Uyển Như nói thì…
Còn đang nghĩ ngợi, cửa phòng ăn đột nhiên bật mở đánh rầm, tôi không cần ngoái đầu cũng biết Đường Uyển Như đến rồi. Ngoài nó ra, chắc chỉ có máy ủi đất mới có thể gây ra tiếng động như vậy.
Nó như một đám mây tích mưa căng đầy, cực lớn, trầm tĩnh và chậm rãi bay tới chỗ ngồi, âm u, như một con ma.
Hành vi kỳ cục của nó tức khắc khiến Cố Ly tò mò. “Cậu lại bị đánh à?” Cố Ly hỏi đầy vẻ quan tâm.
Đường Uyển Như hoàn toàn không để ý đến Cố Ly, hai mắt nó sưng đỏ lên, đích thực giống như bị người ta cho hai cái tát vào mắt. Nó khẽ xoa trán, buồn bã nói: “Đau lòng quá, tớ vừa đọc một cuốn tiểu thuyết thương tâm vô cùng.”
“Tên là gì?” Nam Tương nghe thấy hai chữ “tiểu thuyết” thì đặc biệt mẫn cảm, chẳng khác gì phản ứng của Cố Ly khi nghe thấy cụm từ “bảng báo cáo tài chính” cả.
“Nhật ký tớ viết hồi cấp Hai.” Đường Uyển Như thở dài một tiếng não nuột.
Tôi khẽ vỗ vai Cố Ly đang thở gấp, an ủi: “Thôi đừng ra tay với nó.”
“Lâm Tiêu,” Uyển Như ngẩng đầu lên, nắm lấy tay tôi, “Cậu có thể mang quyển nhật ký này đến cho Cung Minh xem, tớ cảm thấy hoàn toàn có thể đăng trên tạp chí M.E đấy.”
“Đường Uyển Như, cậu quá tàn nhẫn đó!” Nam Tương ngứa ngáy khó chịu nhìn tôi tội nghiệp.
“Tuổi trẻ ai mà không tàn nhẫn đây, tuổi thanh xuân là một bài thơ hoa lệ mà tàn nhẫn.” Đường Uyển Như ra vẻ ưu tư nói.
“Nếu Lâm Tiêu muốn bỏ việc, chắc có thể sử dụng nhật ký của cậu như là đơn thôi việc, đưa thẳng cho Cung Minh xem.” Cố Ly liếc mắt nhìn Đường Uyển Như.
Đường Uyển Như nghiêng đầu, dường như đang tiêu hóa câu nói của Cố Ly. Cố Ly nhìn vẻ nghi hoặc của nó, hơi hối hận vì đã nói ra một câu quá cao siêu vượt quá chỉ số thông minh của Đường Uyển Như, nên không đạt được hiệu quả sỉ nhục trực tiếp.
Quả nhiên, Đường Uyển Như lắc đầu, từ bỏ ý định lý giải câu nói của Cố Ly. Nó quay đầu lại, nói với Nam Tương: “Hay là, cậu cảm thấy tớ nên gửi bản thảo cho tạp chí khác?”
“Gửi đến Top Novel đi, chắc chắn được đăng,” Nam Tương nắm tay nó một cách thân thiết, “bọn họ có một chuyên mục gọi là ‘Lớp học viết văn’.”
“Thật không?” Đường Uyển Như hiển nhiên rất kích động.
“Ai da, còn đọc cả Top Novel nữa à, năm năm trước cậu đã thổi tắt 17 cây nến rồi mà!” Cố Ly vẫn chưa quên thất bại vừa rồi, lập tức đả kích Nam Tương.
“Vậy thì cậu chưa hiểu gì về Quách Kính Minh rồi, đã phải lòng gã yêu tinh đó, từ mười bốn tuổi cho đến bốn mươi tuổi đều sẽ không thoát.” Nam Tương dửng dưng nói.
“Đúng là tớ không hiểu nổi,” Cố Ly nhún vai xua tay “hiểu biết duy nhất của tớ đối với gã ta là có một lần tớ rất thích một chiếc sơ mi nam của Dior, kết quả nhân viên bán hàng nói không bán, bảo Quách Kinh Minh đã đặt rồi, chiếc này là để chuẩn bị cho anh ta, về sau lại không nhập khẩu thêm dáng áo ấy nữa. Đúng là một gã tồi.”
“Sao cậu lại mua áo sơ mi nam?” Trong cơn đau khổ Đường Uyển Như ngẩng đầu lên, trên mặt là nỗi nghi hoặc rất thành thật.
Sắc mặt Cố Ly lạnh như thép xanh, tôi thấy ngọn lửa trong mắt nó cơ hồ có thể đốt cháy Đường Uyển Như thành tro bụi, còn Cố Nguyên ngồi đối diện thì hơi bối rối, cúi đầu đọc báo. Ai cũng biết Cố Ly mua áo sơ mi nam để tặng Cố Nguyên, trong bụng đều hiểu rõ mười mươi, chỉ lẳng lặng cúi đầu, duy chỉ có Đường Uyển Như không sợ chết, mới hỏi ra mồm.
Bầu không khí bỗng chốc trở nên ngượng ngùng, Nam Tương hắng giọng, chuẩn bị gây cười để làm dịu lại. Bộ dạng hệt như trong mấy cái phim chiếu lúc 8 giờ tối, giả bộ cười ha ha vài tiếng rồi nói: “Cố Ly, cậu đừng làm nhục tạp chí của các thiếu nữ 17 tuổi, tớ còn chưa có hành động gì sỉ nhục cái tờ Đương nguyệt thời kinh mà phụ nữ già bốn mươi tuổi mới đọc của cậu cơ mà. Ha ha…” Vừa cười được hai tiếng, mặt nó đột nhiên đờ ra.
Cố Nguyên ngồi trước mặt nó ngẩng đầu lên, sắc mặt lạnh băng, trên tay anh đang giở một quyển Đương nguyệt thời kinh.
Tôi giơ tay che mặt.
Trong lúc đó, nhân viên phục vụ bưng thức ăn lên.
Đường Uyển Như giọng sang sảng hỏi người ta: “Đây là gà hả?” Nhưng ngữ điệu của nó lại quá mức khẳng định, làm cho dấu hỏi biến luôn thành một dấu chấm câu.
Cậu nhân viên phục vụ trẻ lập tức đỏ mặt tía tai lắp ba lắp bắp, suýt nữa thì không cầm vững cái đĩa nữa...
Cả bọn ngồi xung quanh không hẹn mà cùng hướng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ. Ôi, chúng tôi đều không quen nó đâu, nó chẳng qua là một người ngồi cho đủ bàn thôi.
Chúng tôi bắt đầu ăn chưa được bao lâu, điện thoại của Cố Ly và Cố Nguyên đồng thanh đổ chuông. Vậy là bọn tôi được chiêm ngưỡng cùng lúc hai người máy, cùng sử dụng một phần mềm thiết kế giống hệt nhau biểu diễn một màn đều tăm tắp.
“OK”, “không vấn đề gì”, “mười phút nữa tôi đến”.
Hai người nói ba câu y hệt nhau trong cùng một thời gian như nhau, quả thật khiến người ta hoài nghi phải chăng họ đã hẹn trước thế.
“Tớ phải tới khoa một lát, trưởng khoa tìm tớ,” Cố Ly lấy khăn ăn lau miệng, đứng dậy khỏi ghế.
“Anh cũng thế.” Cố Nguyên đủng đỉnh đứng lên, đưa tay cầm chiếc túi Gucci màu trắng to tướng đặt cạnh anh lên. Cái túi to đến mức tôi lấy làm ngờ vực liệu có phải anh đã nhét cả một cái xe đạp bên trong không.
Neil cắm đầu ăn, đồng thời rút chìa khóa xe trong túi áo ra, “đi bộ ra đó chắc mất hơn mười phút nhỉ, lái xe của em mà đi.” Cố Ly nghĩ cũng phải, quay người giơ tay định bắt lấy chìa khóa, kết quả, Neil lại nhẹ nhàng ném chìa khóa về phía Cố Nguyên.
Cố Ly đương nhiên không chịu thiệt. Xe vừa dừng trước khoa Kinh tế, nó liền tức tốc mở cửa cao ngạo đi ra, bỏ lại Cố Nguyên sắc mặt tối sầm đi tìm chỗ đỗ. Bao giờ cũng có một người phải đóng vai lái xe, mà người đó thường lại nắm “chìa khóa” then chốt.
Lúc Cố Nguyên đỗ xe xong, vội vã chạy lên văn phòng khoa trên tầng chín, trưởng khoa thân thiết nói: “Ô, sao anh chàng này lại chậm chạp hơn cô gái bé nhỏ kia nhỉ? Ha ha.” Cố Nguyên bối rối gật đầu tỏ vẻ xin lỗi, đồng thời nghiến răng nghiến lợi lườm Cố Ly một cái.
Trường khoa vẩy vẩy xấp tài liệu trong tay, nói: “Chủ biên của tờ Đương nguyệt thời kinh, nhà kinh tế học nổi tiếng Lại Quang Tín sẽ đến khoa chúng ta giảng bài, cô cậu đã biết tin chưa, tôi muốn cô cậu tiến cử một người thích hợp trong khoa để làm một cuộc phỏng vấn trực tiếp với ông ấy.”
“Em có thể làm việc này.” Cố Nguyên và Cố Ly đồng thanh đáp, hơn nữa, cả hai đều trưng ra một bộ mặt cực kỳ bình tĩnh lạnh lùng, vô cùng giống giao diện của hệ điều hành Windows.
Hiển nhiên, trưởng khoa bị làm khó, ông nghĩ một lát, rồi với trí tuệ của một vị trưởng khoa Kinh tế, ông đã đưa ra một quyết định vĩ đại: “Chúng ta rút thăm.”
Cố Nguyên và Cố Ly cùng lúc khẽ trợn mắt lên.
“Thầy trưởng khoa, thầy không cảm thấy hình thức rút thăm không được chuyên nghiệp lắm sao…” Bộ dạng của Cố Ly trông hệt như Bạch xà tinh Bạch Tố Trinh.
Rất rõ ràng, thầy trưởng khoa đang chìm đắm trong thú vui làm lá thăm. Cố Nguyên đứng bên cạnh cầm cốc giấy uống nước, nhìn Cố Ly với ánh mắt thú vị. Tất nhiên anh biết, nếu vì rút thăm mà Cố Ly không giành được cơ hội này, thì nhất định nó sẽ bị đẩy đến bước điên cuồng lao về đánh nhau với Đường Uyển Như. Khuôn mặt Cố Ly nhanh chóng tối sầm lại.
“Nếu đã vậy,” Cố Ly tức tốc thay đổi nét mặt, chẳng khác nào biểu diễn Xuyên kịch[11], “thầy trưởng khoa, tuy em cảm thấy ngài Lại Quang Tín chắc chắn sẽ rất vui vẻ chia sẻ tâm tình với một cô gái xinh đẹp, có người đàn ông nào lại đồng ý thổ lộ nỗi lòng với một gã đàn ông khác chứ? Song, em thấy hay là cứ để bạn Cố Nguyên đi vậy, có khi ngài Lại không thích nói chuyện với con gái xinh đẹp cũng nên. Chỉ có điều, phiền bạn Cố Nguyên giúp mình một chuyện, trong lúc phỏng vấn, nhất định phải hỏi ông ấy về chuyên đề nhấn mạnh rằng Thượng Hải càng có ưu thế hơn so với Bắc Kinh để trở thành trung tâm tài chính quốc tế hàng đầu vừa đăng trên tạp chí của họ, nhưng bọn họ phải giải thích thế nào với việc Bắc Kinh có một lượng thông tin khổng lồ có thể coi là ưu thế đặc biệt? Ở Thượng Hải không có cách nào lấy được ‘bản báo cáo thứ ba’, và trong tình trạng chỉ có một công năng sàn giao dịch thứ yếu nhất trong ba đại công năng của chứng khoán, Thượng Hải cũng không có ưu thế hoàn toàn nhỉ? Hơn nữa, năm 2006, tạp chí của họ đã nhấn mạnh vị thế của trung tâm tài chính phố Bund, vậy mà hiện nay chính quyền Thượng Hải đã cải tạo phố Bund trở thành khu mua sắm xa xỉ phẩm bậc nhất, một quyết định hoàn toàn trái ngược, kết quả như vậy là do tòa soạn phán đoán sai lầm hay do chính quyền có dự định khác? Đây là câu hỏi cá nhân của riêng em. À, by the way, chỗ em có ghi chép và các bài báo cắt rời từ năm 2004 đến năm 2008, nếu Cố Nguyên có nhu cầu, em đều có thể cung cấp cho bạn ấy.”
Cố Ly giống như một phát thanh viên mục thời sự nhìn máy nhắc chữ dưới ống kính camera, lưu loát tuôn ra một tràng, sau đó đủng đỉnh đứng thẳng người, ra rót một cốc nước, duyên dáng đưa lên miệng.
Trưởng khoa ngẩng đầu nhìn Cố Ly, mỉm cười nói: “Nào, Cố Ly, em rút một lá đi.”
Cố Ly tiện tay rút một lá thăm trong tay trưởng khoa.
“Dài hay ngắn?” Trưởng khoa hỏi.
“Ngắn ạ.” Cố Ly đáp lòi một cách có tính toán.
“Ngắn thì tốt, ngắn được đi phỏng vấn. Quyết định như thế nhé.” Trưởng khoa nheo mắt, cười như một con lừa từ bi.
Cố Nguyên ngồi bên cạnh, lấy làm bực bội.
Lúc ra khỏi tòa nhà văn phòng, Cố Nguyên hằn học nói với Cố Ly: “Cô học môn kế toán của cô, còn đua đòi gì ở bên tài chính tiền tệ.”
Cố Ly đi thẳng tới chỗ đậu xe, ngoảnh đầu lại nói với Cố Nguyên: “Vô cùng bất hạnh là trong vòng bốn năm tôi đã học xong hai bằng đấy, càng không may là, chuyên ngành kia của tôi là tài chính quốc tế, bất hạnh nhất nhất là môn địa lý tài chính, thành tích của tôi là A++.” Nó dừng một lát, rồi nói tiếp: “Lái xe đi, anh đờ đẫn cái gì.”
Cố Nguyên sa sầm mặt mày, mở cửa xe ngồi vào, cấm cảu nói: “Các bài báo cắt ra từ năm 2004 đến 2005 đều là tôi cắt hộ cô đấy!”
Cố Ly trả lời anh: “Đưa tôi ra cổng sau.”
Cố Nguyên hiển nhiên bị sự điềm tĩnh của cô đánh bại, anh hít một hơi dài, “Bitch!”
“Whore!” Cố Ly rút từ trong túi ra cặp kính đen, lạnh lùng đánh trả.
Cố Nguyên giậm mạnh chân ga, đồng thời cùng lúc chiếc xe lao vút đi, đầu Cố Ly và bộp mạnh vào lưng tựa của ghế sau.
Vậy mà mấy ngày sau, khi Lại Quang Tín chính thức xuất hiện ở trường chúng tôi, Cố Ly lại hoàn toàn mất đi lý trí và sự bình tĩnh. Lúc chờ lên sân khấu phỏng vấn, nó đứng ngồi không yên, đi đi lại lại, liên tục vào toilet, liên tục uống nước, cứ một lúc lại tóm lấy tay tôi, một lúc lại rứt tóc Nam Tương, chỉ thiếu nước lột quần áo ra trồng cây chuối trên ghế kêu toáng lên. Vào phút cuối cùng trước khi bắt đầu, tôi và Nam Tương lo rằng với tình trạng hiện tại của nó, lát nữa không cẩn thận nó sẽ đại tiểu tiện mất kiểm soát, hoặc lôi áo ngực ra che lên mắt. Vì thế, Nam Tương tiến lên trước, nắm chặt lấy tay nó, ân cần chăm chút nói: “Cố Ly, Hartwell, nhà kinh tế vĩ đại nhất của phương Tây từng nói, ‘khi bạn nhìn thấy bình minh phía xa trên đầu mũi dao, đó là một lần quằn quại vươn mình trước khi sâu hóa bướm…!’ Vì vậy hãy dũng cảm tiến lên!”
Cố Ly xúc động quay đầu lại, hai mắt lóe sáng: “Nam Tương! Cậu nói đúng quá! Nghệ thuật gia đúng là khác biệt!” Nói dứt lời, nó xúc động bước lên sân khấu. Không biết vì sao, tôi có cảm giác khi nói câu: “Nghệ thuật gia đúng là khác biệt”, nó đã liếc nhìn tôi một cách rất khinh thị.
Tôi chua xót nhìn Nam Tương đang đắc ý, hỏi nó: “Hartwell là ai? Quằn quại vươn mình là cái quái gì?”
“Tớ làm sao biết được. Cứ thuận mồm nói thế thôi, nó thích nghe kiểu đó mà.” Nam Tương trợn mắt nhìn tôi.
Tôi phát cáu, nhanh chóng tìm được Đường Uyển Như trong đám đông, bước về phía nó.