Tiểu Thời Đại

Chương 8-1




Bí mật bẩn thỉu làm nên những người bạn

Trong không khí căng thẳng khiến người ta nín thở ấy, cùng với việc Cung Minh quay đầu đi không nhìn tôi và Kitty nữa, hai chúng tôi không hẹn mà cùng len lén thở phào nhẹ nhõm.

Giọng nói trầm lắng mà ưu nhã của Cung Minh thông qua micro và hệ thống âm thanh đẳng cấp cao vang lên trong hội trường được sắp đặt mang đầy cảm giác về thiết kế công nghiệp. Nói thực lòng, tôi vẫn cứ khó chấp nhận kiểu thiết kế hậu công nghiệp này, dàn ống để lộ trên đỉnh đầu, mặt sàn xi măng màu đen, các trang trí sọc thẳng nhọn hoắt, cảm giác chỗ này giống như một lò mổ hắc ám.

Cung Minh ung dung dùng các từ ngữ trang nhã mà xác đáng, đôi lúc kèm thêm nụ cười đẹp đến mức gần như siêu thực (Nói thật lòng, hàm răng của anh ta trắng như làm bằng sứ, tôi có cảm giác cả bộ răng của anh ta đã được trồng lại bằng răng sứ, nhưng tôi không có đủ can đảm hỏi Kitty, càng không dám hỏi Cung Minh - việc này chẳng khác gì tự sát), anh ta tựa hồ nhân vật nam chính mang phong cách cổ điển châu u lãng mạn trong tiểu thuyết của Charlotte Bronte, lúc nào cũng như đang dắt con bạch mã với khí phách phi phàm. Thêm nữa, sau khi đọc xong bài phát biểu bằng tiếng Trung, anh ta còn nói thêm vài câu cảm ơn ngắn gọn bằng tiếng Anh. Tôi quay đầu lại nhìn Kitty, thực tâm bái phục bài phát biểu cô viết, cực kỳ trang nhã - tuy phần tiếng Anh tôi không hiểu cho lắm...

Nhưng tôi không hề thấy vẻ vui sướng đắc ý hoặc dáng vẻ vừa trút được gánh nặng trên gương mặt Kitty như đã dự đoán.

Mặt cô trắng bệch, cặp môi mím chặt cơ hồ chuyển thành màu tím, giống như sắp ngất xỉu đến nơi. Tôi bất giác nắm lấy cánh tay cô hỏi: “Chị làm sao thế? Đừng có dọa em.”

Không biết Kitty đang giận dữ hay sợ hãi, cô nghiến răng hỏi tôi: “Bài này do cô đưa cho Cung Minh hả?”

Tôi gật gật đầu: “Sao thế?”

Kitty nói: “Cái anh ta vừa đọc, không có một câu nào của tôi viết.”

Tôi bỗng không thể thở nổi, cảm giác người phải ngất đi nên là mình mới đúng.

Trong tiếng vỗ tay vang dội, tôi và Kitty mặt xám như xác chết đứng ở góc phòng, mắt trân trối nhìn Cung Minh mang bộ mặt lạnh như núi băng bước lại gần, cảm giác ấy còn đáng sợ hơn nhiều so với hồi còn học trung học xem tivi thấy Sadako[7] xuất hiện.

Cung Minh bước đến trước mặt chúng tôi, phe phẩy bài phát biểu trong tay, nói với tôi: “Thanks for your help.” Sau đó quay người vứt tờ giấy đánh xoẹt một tiếng vào lòng Kitty: “Tôi cần bài phát biểu, chứ không phải giới thiệu bản thân cô.”

Nói dứt, Cung Minh xoay người bỏ đi.

Tôi quay mặt, lúc thấy tờ giấy mở rộng trên tay Kitty, tôi tưởng chừng như cổ họng mình bị người ta bóp nghẹt. Dòng chữ to đậm màu đen “Kitty is a bitch” cơ hồ như một lưỡi dao găm bất ngờ đâm thẳng vào huyệt thái dương.

“Đây là thứ cô đưa cho Cung Minh?” Kitty quay đầu lại nhìn tôi, nước trong mắt cô sắp tuôn ra, nhưng trên khuôn mặt vẫn không thể hiện chút cảm xúc. Tôi đứng im tại chỗ, không biết nên nói gì.

Kitty không nhìn tôi, cũng không nói thêm câu nào nữa. Cô im lìm lướt qua tôi bỏ đi. Lúc bước ra cửa ngoài đến trước mặt Cung Minh, cô đưa tờ giấy đó cho anh ta, rồi nói gì đó.

Tôi cách xa quá, không nghe tiếng, song cũng không đọc được thông tin gì từ ánh mắt của Cung Minh lúc anh ta quay đầu ra nhìn tôi. Ánh mắt anh ta lý trí, lạnh lùng, như của đấng bề trên nhìn xuống, khiến người ta có cảm giác vĩnh viễn không dám gần gũi. Cặp mắt anh ta như bị ngăn cách bởi một lớp sương mù dày đặc mà buốt giá của mùa đông, ẩn náu xa xăm ở một khoảng trắng mênh mông. Kitty đứng bên cạnh anh ta, cô cũng quay đầu lại nhìn tôi. Bọn họ đều mặc đồ đen, chiếc Cadillac màu đen đỗ bên cạnh làm nền khiến họ nổi bật như một đôi người mẫu trên tạp chí thời trang.

Tôi đứng cách bọn họ rất xa, dưới chân là đôi giày cao gót Cung Minh tặng.

Đây là đôi giày cao gót đầu tiên trong đời tôi.

Anh ta nhìn tôi một lát, sau đó xoay người mở cửa xe. Kitty cũng ngồi vào trong, chiếc xe lăn bánh.

Tôi hoang mang đứng trong hội trường, không biết nên làm gì.

Điện thoại trong túi rung lên, là tin nhắn của Kitty.

“Lát nữa cô thu dọn các thứ rồi có thể về.”

Tôi vội vàng gửi tin trả lời, nói: “Vâng ạ.”

Lúc gấp điện thoại vào, nước mắt tôi rơi độp xuống.

Khi quay người bước vào hậu trường, tôi thấy một cô gái trông rất quen. Nghĩ một lúc mới nhớ ra, đấy là trợ lý cũ của Cung Minh mà hôm qua Kitty có nhắc đến. Cô ta mỉm cười chào tôi: “Cô là trợ lý mới của Cung Minh hả, lúc nãy vừa thấy cô và Kitty ngồi cùng nhau. Tôi là Doris.”

Tôi gượng cười hơi ngại ngùng. Bởi vì ai cũng có thể nhận ra khuôn mặt vừa khóc xong của tôi.

Doris nhìn tôi, thở dài một tiếng. Cô ta hỏi: “Có phải làm hỏng việc không?”

Tôi gật gật đầu, kể cho cô ta chuyện nhầm bài phát biểu, nhưng không nhắc đến câu nói bẩn thỉu trên tờ giấy kia, chỉ nói sơ qua là nhầm lẫn bài phát biểu. Kỳ thực tôi cũng không hiểu nổi, cái túi Kitty đặt ở khu vực nội bộ của nhân viên tạp chí M.E chúng tôi, lại do tôi đích thân cầm ra, chưa hề mở ra lần nào, làm sao sai được.

Doris nhìn tôi, như muốn nói gì rồi lại thôi. Tôi tuy rất tò mò về thái độ ấy, nhưng cũng không gặng hỏi gì. Một lúc sau, cô ta nhìn tôi bằng ánh mắt cảm thông, thấp giọng nói: “Cô làm sao đấu lại Kitty. Hồi xưa, tôi cũng bị cô ta đuổi đi khỏi M.E như thế đấy. Cô ta rắc vỏ dưa lên khắp tấm thảm của Cung Minh, sau đó giả vờ nhặt nhạnh cả một đêm.”

Trong giây lát, tôi nắm chặt lấy gấu váy.

Cô ta nhìn tôi, khẽ thở dài một tiếng, sau đó vỗ vỗ vào vai tôi rồi bỏ đi. Trước lúc đi cô ta còn với lại một câu: “Cái chỗ này không hợp với cô đâu. Những người tỏa sáng trong cái vòng tròn ấy đều giẫm trên xác chết và mũi dao để tiến lên, bọn họ không có cảm giác đau, không biết dằn vặt, thậm chí không có cả linh hồn, cứ điên cuồng chạy mãi. Cô không chịu nổi đâu.”

Buổi trình diễn thời trang rất thành công. Trong tiếng huyên náo chúc tụng bàn tán bằng đủ thứ ngôn ngữ, đám đông lục tục ra về. Tôi ngồi khoanh chân trên sân khấu hình chữ T trống trải, giày cao gót tháo ra đặt sang một bên. Trên đỉnh đầu là cái đèn lớn màu vàng, dưới mặt sàn phủ đầy vụn giấy nhiều màu sắc, còn cả các loại dây điện bị gỡ ra thả trên nền nhà.

Xung quanh không có một ai, tĩnh lặng đến mức đáng sợ.

Tôi hồi tưởng lại trong đầu khuôn mặt trang điểm tinh xảo của Kitty, làn da được lớp phấn nền thoa lên trông hoàn mỹ không tì vết và cặp mắt phủ lớp phấn màu khói mờ, cô luôn luôn ăn mặc hợp lý và giao tiếp nhã nhặn. Tôi khó có thể hình dung dáng vẻ cô rải vỏ hạt dưa trên tấm thảm của Cung Minh, hoặc nhét một tờ giấy ghi chính mình là con điếm vào túi.

Tôi bỗng nhận ra mình chỉ như một đứa trẻ đang học trường mẫu giáo, đứng giữa một đám thầy phù thủy đều đeo mặt nạ.

Tôi rút điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Giản Khê: “Em buồn lắm. Em muốn thôi việc.” Một lúc sau, tôi lại gửi nhắn này cho Cố Ly.

Lại một lúc nữa, chiếc điện thoại rung lên trong căn phòng trống rỗng (trong giờ làm việc, tất cả nhân viên chúng tôi đều bị buộc phải để điện thoại trong chế độ Silent).

Mở điện thoại ra, Cố Ly gọi tới. Tôi nghe máy, mới nói “a lô” nước mắt đã không kìm nổi rơi xuống.

Tôi gửi tin nhắn cho Kitty, nói: “Em muốn thôi việc.” Ba giây sau, Kitty gửi tin trả lời, chỉ có hai chữ cái tiếng Anh cộc lốc: OK.

Tôi ngây người nhìn màn hình một lúc. Giản Khê chưa trả lời tin nhẳn, tôi đứng dậy chuẩn bị ra về. Vừa ra đến cửa thì gặp Doris, cô ta vỗ vỗ vai tôi, nói tạm biệt.

Tôi bước ra khỏi sảnh triển lãm tối om, ngoài cửa sổ là không khí phồn hoa ngập trời của đường Nam Kinh. Vô số xe hơi cao cấp chạy qua trước mặt. Những khung cửa kính hất ra ánh sáng hào quang vật chất, cơ hồ muốn chọc mù mắt người ta. Đây là nơi đẳng cấp nhất Thượng Hải, cũng là nơi lạnh lẽo nhất Thượng Hải. Trong nội tâm những người ở đây đều ôm ấp bao nỗi đố kỵ và thù hận mãnh liệt, những mối thâm thù trơ cứng ấy tựa như những trái lựu đạn mà Thượng đế ném xuống khu phồn hoa bậc nhất này, không có ai có thể may mắn thoát được, tất cả đều thịt nát xương tan, hồn phiêu phách tán trong tiếng nổ ầm ầm liên tục.

Doris đi về phòng làm việc của mình, kéo ngăn bàn, lấy ra một tờ giấy màu xám loại đặc biệt, mở ra, nhìn một lúc những lời cảm ơn trang nhã và tinh tế in trên đó, cười khẩy, rồi tiện tay quăng vào máy hủy giấy, ấn nút khởi động.

Xoẹt xoẹt xoẹt. Vô số vụn giấy rơi xuống chiếc thùng bên dưới.

Lúc tôi về đến công ty, đã sắp 8 giờ tối. Tôi nặng nề lê bước khỏi thang máy, trong lòng chợt dâng lên cảm giác “rốt cuộc đã được giải thoát rồi”. Có lẽ ngay từ khi bắt đầu tôi đã không thích hợp để bước vào cái thế giới hào quang chói lọi mà lại gai góc vô song ấy. Từ đầu đến cuối, tôi luôn là kẻ bàng quan, xem bọn họ biểu diễn điên cuồng trong một tòa cung điện thủy tinh.

Lúc tôi bước vào cửa tạp chí M.E, thì vừa hay gặp Kitty đang đi từ phòng trà nước ra. Trên tay cô là một ly cà phê đang bốc khói. Cô uống một hớp, và trong lúc tôi chưa kịp mở miệng nói gì, đã bảo tôi: “Trước khi cô xin từ chức, tôi buộc phải yêu cầu cô làm rõ ràng những chuyện này.”

Dưới sự chỉ đạo của Kitty, tôi đón lấy số điện thoại của Doris, gọi cho cô ta, sau khi kết nối, tôi ấn nút loa ngoài, rồi nói từng câu từng chữ theo đúng những gì Kitty dạy. Sau một hồi diễn kịch khóc than chuyện thôi việc, tôi hờ hững bảo Doris: “Chị nói Kitty sao lại ra tay ác đến thế, dám tự mắng chửi mình như vậy nhỉ?” Quả nhiên, câu trả lời của Doris giống hệt Kitty dự đoán: “Bởi vì bản thân cô ta chính là một con điếm mà, cô ta khẳng định mình chính là bitch!” Tôi lập tức nói cắt ngang: “Ồ? Tôi còn chưa bảo chị trên tờ giấy viết cái gì mà, sao chị lại biết?”

Quả nhiên, phía đầu dây bên kia, đối phương bỗng như bị trúng một phát đạn, không cất tiếng gì. Vài giây sau, cô ta gác luôn máy.

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Kitty bình tĩnh uống cà phê, tựa như đã sớm biết trước tất cả rồi.

Tôi hơi hổ thẹn, chỉ muốn tự ném mình vào máy hủy giấy rồi bấm nút.

Tôi vừa định mở miệng, Kitty đã phẩy phẩy tay, ngăn lại những lời “sám hối cũ rích” của tôi. Cô nói: “Được rồi, về đi. Tôi không nói với Cung Minh rằng cô muốn thôi việc đâu, nên đừng có lo. Tôi còn bận đây này, nếu không giải thích rõ ràng sự kiện ‘Tự giới thiệu’ này, không khéo có khi người thôi việc là tôi đấy.”

Cô xoay người đi, không để ý đến tôi nữa, bắt đầu cắm cúi trước máy tính.

Tôi ngó về phía phòng làm việc của Cung Minh, anh ta đang bước chân trần đi đi lại lại trong phòng. Không biết đang nghĩ gì.

Tôi nói nhỏ một câu “bye bye”, sau rồi lặng lẽ rời khỏi M.E.

Tôi tin từ tận đáy lòng rằng Kitty sẽ không hại tôi. Điều này không hề liên quan đến lương thiện hay thủ đoạn, chỉ thuần túy là vấn đề chỉ số thông minh. Tôi cảm thấy đối với người có chỉ số thông minh như tôi, Kitty căn bản không cần phải tự ra tay động thủ làm gì, nếu như có một ngày nào đó tôi uy hiếp đến sự tồn tại của cô, cô muốn làm gì tôi chắc chắn chỉ cần đến mấy phút thôi - vả lại tôi cảm thấy, với sự tu hành và đạo hành của cô, tôi vĩnh viễn không bao giờ có thể đe dọa đến cô. Chúng tôi luôn ở hai đẳng cấp khác nhau. Đẳng cấp của tôi chỉ có thể đe dọa được đến Đường Uyển Như là cùng.

Khi MSN trên máy tính của Cố Ly bất ngờ nhảy ra một cửa sổ, đồng thời nháy rung liên tục ba lần, nó đang nửa ngồi nửa nằm trên giường, vừa thưởng thức loại mặt nạ trắng da mới mua đang đắp trên mặt (giá của mỗi tấm mặt nạ gần bằng một bữa ăn đã đời của tôi và Nam Tương - điều an ủi là số tiền ấy chỉ đủ một bữa no nê ở căng tin nhà trường), vừa lật soàn soạt tờ VOGUE số tháng Sáu với tốc độ trung bình hai giây một trang.

Cố Ly liếc nhìn màn hình, bước lại, đọc lướt qua, rồi ấn vào nút chấp nhận lời mời xem webcam đối phương vừa gửi đến. Mấy giây sau, một tiếng hét kinh thiên động địa phát ra từ loa máy tính: “Hey! Lily! I am coming back from New York! See you soon honey!” Cố Ly nhìn chàng trai tóc vàng, mắt sâu trên màn hình, cúi xuống bất động, không thẳng lưng lên nữa. Một lát sau, cái mặt nạ của nó rời khỏi mặt rơi bộp xuống bàn phím.

Cố Ly giơ chân đạp cánh cửa phòng mẹ nó mở bật ra, mẹ nó đang xem phim tình cảm Hàn Quốc, giật thót mình trên sofa, phản ứng mau lẹ như quân du kích leo đường ray xe lửa, miệng hét lên: “Ai cha, con nhóc chết giẫm này?”

Cố Ly mặt lạnh như băng nhìn mẹ, nhìn đủ ba phút đồng hồ, nếu nói ánh mắt có thể giết người chắc hẳn mẹ nó sớm đã luân hồi không biết bao phen qua đủ mấy cõi thiên địa nhân quỷ súc sinh yêu ma.

Mẹ Cố Ly nhìn bộ dạng ấy của nó, đưa tay ôm lấy ngực (trông hơi giống Đường Uyển Như), hỏi nhỏ: “Có phải con mang bầu rồi không?”

Cố Ly nghiến răng, gằn từng chữ: “Con thà mang bầu!” ngưng một lúc, nó lạnh lùng nói: “Neil ở Mỹ về rồi.”

Sau đó, mẹ Cố Ly khẽ khàng rơi phịch từ trên sofa xuống đất.

Vốn định sáng sớm thứ Hai mới quay lại trường vậy mà Cố Ly không nói không rằng, ngay trong đêm ấy đã thay quần áo, xách theo cái túi LV của nó, rồi gọi điện thoại cho tài xế, tức tốc đến trường ngay. Nó nhất định phải trốn vào trường trước khi Neil từ Mỹ về đến Thượng Hải, để hắn không tìm thấy nó.

Nó không muốn ở nhà thêm một phút nào nữa - dù gì thì Neil vẫn còn ở Mỹ, cho dù hắn có thể kiếm được cánh cửa thần kỳ của Doraemon, thì chắc vẫn cần phải chuẩn bị chút hành lý rồi mới về đây được.

Cố Ly lao vào cửa phòng ký túc xá như một cơn gió lốc, lúc cái túi xách của nó rơi bịch xuống sofa, tôi và Nam Tương đang xem phim truyền hình trên tivi, bị nó làm cho giật bắn mình.

Nhìn sắc mặt của Cố Ly, tôi và Nam Tương đoán chắc là tài xế xe taxi lại không đưa biên lai hoặc là nó không đặt được chỗ ở một nhà hàng nào đó. Đối với nó, những việc này rất nghiêm trọng.

Cố Ly nhìn tôi và Nam Tương, nói gằn từng chữ: “Neil sắp về Thượng Hải rồi.”

“Thật không?” Tôi và Nam Tương lập tức nhảy dựng lên trên sofa, mắt sáng rực, nhưng lại ý thức được ngay rằng, phản ứng tỏ vẻ hết sức mong chờ này của chúng tôi rất dễ khiến hai đứa bị Cố Ly bắn chết ngay tại chỗ. Cho nên, chúng tôi lập tức ôm lấy ngực (...), đồng thanh kêu: “Thật quá tồi tệ!”

Nếu bảo trên thế giới này vẫn còn có người trị được Cố Ly, thì đó chắc chắn là Neil rồi. Hắn là em họ Cố Ly, chỉ kém nó nửa tuổi, sống cùng nó từ nhỏ đến lớn, trong cả tuổi thơ của Cố Ly, hắn là hình ảnh tượng trưng cho thiên sứ.

Khuôn mặt tuấn tú đặc biệt do dòng máu lai tạo ra, thêm vào gia thế môn đăng hộ đối, thậm chí còn hơn một bậc so với nhà Cố Ly, cùng với câu gọi ngọt ngào “chị ơi, chị ơi” lúc nào cũng quấn quýt quanh người, tất cả những thứ ấy khiến Cố Ly không ngừng trút biết bao yêu thương vào hắn. Kết quả là, khi gã thiên sứ này vào học cấp Hai, trải qua thời kỳ dậy thì hoóc môn tăng trưởng mạnh mẽ, thiên sứ thuận lợi trở thành ác ma, còn Cố Ly thì thuận lợi thăng cấp thành cô bảo mẫu giúp hắn giải quyết mọi rắc rối.

Thí dụ như hồi cấp Hai, Neil cùng lúc yêu tới bốn cô, mọi sự rối tung lên, hắn trốn ở nhà Cố Ly sống chết không chịu ra ngoài, bốn cô kia làm ầm lên cả một ngày ở khu nhà cũ của Cố Ly, còn Neil thì yên tâm đổ người trên sofa xem DVD - nếu là bây giờ, chỉ cần tiếng chửi mắng vừa cất lên, có khi sẽ bị đội bảo an khu phố thượng hạng còng tay lôi đi rồi.

Rồi ví như trong kỳ thi lên cấp Ba, trước hôm thi một ngày Neil uống say khướt, mới sáng sớm đã gọi điện cho Cố Ly, bảo Cố Ly đi đón, “Em không biết chỗ này là chỗ nào, em đang ở ngoài đường, trong túi không có tiền, điện thoại cũng sắp hết pin rồi, chị mau cứu em với, em phải đi thi nữa!” - cuối cùng Cố Ly và hắn về đến trường thi khi giờ thi tiếng Anh đã bắt đầu được hai mươi ba phút, phần thi nghe đầu tiên đã trôi qua. Song điều khiến Cố Ly tức tối nhất là môn Anh văn của Neil, ngoại trừ phần thi nghe, đã đạt điểm gần như tuyệt đối - dĩ nhiên, ở nhà hắn toàn nói chuyện với ông bố người Mỹ bằng tiếng Anh.

Lại thí dụ như hồi năm lớp Mười, hắn lỡ làm cho một cô bạn gái to bụng. Cố Ly và tôi run rẩy đưa cô bé đi phá thai. Chúng tôi sợ muốn chết, cứ tim đập chân run, kết quả là sau bữa đó một ngày, cô bé không sợ chết đó đã đi bơi với Neil rồi.

Thí dụ như ngày đầu tiên bước vào đại học năm thứ nhất, trong khi chưa có bằng lái, Neil đã mưu đồ lái một con xe hơi mui trần vào trường, cãi nhau với bảo vệ một trận cam go trước cổng trường, từ đó mà trở nên nổi tiếng.

Những chuyện này, đều là phần nổi của tảng băng chìm trong lịch sử trưởng thành của Neil.

Song Neil luôn ga lăng với các cô gái quanh mình. Tôi và Nam Tương làm bạn của Cố Ly, cũng hưởng không ít lợi lộc. Lần nào hắn cũng ân cần trả tiền cho chúng tôi, lại thường tặng chúng tôi các món quà nhỏ, giúp chúng tôi đánh nhau, khi đi đường hắn sẽ đi bên gần lòng đường, giúp chúng tôi mua cà phê... Những điều này cũng là một phần nổi trên tảng băng chìm phong độ ga lăng của hắn.

Vả lại, mỗi lần nhìn khuôn mặt lai Tây của hắn, tôi và Nam Tương sẽ thất thần mất một hồi lâu, hồi phim “Chúa nhẫn” đang đình đám, mỗi lần nhìn thấy hoàng tử bộ tộc Tinh Linh trên màn ảnh, chúng tôi đều gào loạn “Neil! Neil!”, có đến mấy bận Cố Ly không chịu nổi phải bỏ đi.

Vả lại, xét về phương diện chất lượng cuộc sống và sự nghênh ngang ngạo mạn, nếu coi Neil là sư tổ thì Cố Ly mới là đệ tử trà nước vừa nhập môn. Vào cái thời chúng tôi chưa biết LV là cái gì, Neil đã cầm cái ví LV mà bố hắn mang từ Mỹ về, đến trường mua Coca Cola. Lúc giày thể thao Nike xuất hiện dưới chân Neil, chúng tôi đều chưa biết Nike tượng trưng cho cái gì, thời đó Cố Ly đi đôi giày da Thượng Hải sản xuất là đã cảm thấy mình trên hết. Lúc Cố Ly và chúng tôi vẫn đang ăn kem rẻ tiền ven đường. Neil đã xách túi kem Haagen-Dazs bốc hơi lạnh đến lớp, đồng thời hào phóng chia cho chúng tôi ăn chung. Khi Cố Ly và chúng tôi phải nài nỉ xin xỏ nhân viên phục vụ cho vào một quán ăn đêm mới khai trương khách đông tấp nập, Neil đã biết cách quăng năm tờ một trăm tệ vào mặt kẻ giữ cửa, sau đó dẫn mấy đứa chúng tôi nghênh ngang bước vào trong.

Tôi và Nam Tương cứ hưởng cái phúc ấy, song Cố Ly thì lại bao phen khổ sở vì nó.

Tình trạng ấy cứ tiếp diễn tới khi năm thứ nhất kết thúc, Neil đi Mỹ học, mới được cải thiện. Song chỉ trong vòng một năm ấy, dường như tất cả mọi người trong trường đều biết đến Neil. Tên tiếng Trung và tên tiếng Anh của hắn nghe rất giống nhau, hơn nữa còn như để tả thực con người hắn, hắn tên là Lý Ngạo.

Ngày đầu tiên nhập học, lúc tự giới thiệu bản thân, hắn nói bằng giọng tiếng Trung hơi lơ lớ: “Tôi tên là Lý Ngạo.” Thầy giáo nghe thành Lê Ngao[8], tưởng hắn đang làm trò cười, bèn nói “Tôi còn tên là Ba Kim cơ,” kết quả, Neil mở to đôi mắt sâu, lông mi dài phủ rợp, ngây thơ đáp: “Xin chào thầy Ba Kim ạ.” - chúng tôi đều rất hiểu, hắn từ bé đều chỉ đọc sách tiếng Anh nên đâu biết Ba Kim là thần thánh phương nào, nhưng thầy giáo thì đã thực sự bị chọc giận.

Song, sau khi Neil vừa đi Mỹ được hai hôm, kẻ mồm miệng ghê gớm mà bụng dạ yếu mềm là Cố Ly đã không nhịn được lòng từ mẫu, hằng ngày đều gọi điện đường dài quốc tế tâm sự hàn huyên, kết quả, bị những lời than thở nũng nịu của Neil khiến cho tâm thần bất an, “chị ơi, em chẳng có người thân nào ở đây”, “chị ơi, các bạn học không thèm chơi với em”, “chị ơi, đồ ăn bên này khó ăn lắm”... Kết quả, tuần lễ thứ hai, Cố Ly đã bay sang Mỹ thăm hắn. Nhưng, khi vừa đặt chân đến đó, đã nhìn thấy Neil đang quàng vai bá cổ với hai cô bạn gái xinh đẹp tóc vàng mắt xanh, tán chuyện đi xem phim. Cố Ly hận nỗi không thể cầm dao gọt hoa quả chém chết hắn ta! Neil quá đỗi vui sướng giơ hai cánh tay dài ra quàng vào vai Cố Ly, chẳng buồn để ý đến vẻ mặt lạnh ngắt có thể đông thành đá băng của nó.

- Không phải em nói là hết sức vô vị, hết sức buồn bã sao?

- Vâng ạ! Hôm nào cũng phải học bài, fucking boring!

- …

Giữa năm thứ hai đại học, Neil có về một lần, vừa đến nhà Cố Ly, khi biết cô giúp việc nhà nó tên là Lucy, hắn đã đọc to một bài văn tiếng Anh từ hồi cấp Hai: “Lucy and Lily are best friends.”… Bởi vì tên tiếng Anh của Cố Ly là Lily...

Vì thế, tôi và Nam Tương hết sức thông cảm cho tâm trạng sợ hãi của Cố Ly.