Tiểu Thời Đại

Chương 4-1




Bí mật bẩn thỉu làm nên những người bạn

Rốt cuộc tôi đã hiểu ý nghĩa của giấc mơ đó.

Trong giấc mơ tuần trước, Giản Khê mua một chiếc nhẫn bạch kim, lúc chìa tay đưa cho tôi, anh không quỳ, cũng không nói “Lấy anh nhé”, mà trưng ra bộ mặt vô cảm: “Tặng em”.

Ba tiếng trước, Cung Minh nhìn tôi, khuôn mặt trắng xanh lạnh lùng, chìa cái nhẫn, nói: “Tặng cô.”

Hai tiếng rưỡi trước, điện thoại của Giản Khê phát ra một giọng con gái điệu đà.

Sau bảy tiếng đồng hồ từ khi tôi hoảng hốt tắt máy, trời đã sáng rõ. Trong bảy tiếng ấy, tôi nằm trên giường, nhìn bầu trời biến đổi từng giây phút bên ngoài cửa sổ, không nhắm mắt.

Tôi quan sát sân vận động tối om om, mênh mông như biển, bị ánh sáng xâm lấn dần dần, cuối cùng biến thành một vùng trắng mờ mịt. Người đầu tiên tỉnh dậy, hơi thở phả khói trắng, lướt ngang tầm mắt tôi.

Trong bảy tiếng đồng hồ ấy, tôi gửi cho Giản Khê hai tin nhẳn.

Tin thứ nhất: “Anh đang ở đâu?”

Tin thứ hai: “Anh có thể gọi cho em không?”

Nhưng điện thoại của tôi kiên trì im lặng. Tôi mở điện thoại vô số lần, không có lấy một tin nhắn. Khuôn mặt trẻ trung của Giản Khê trên màn hình sáng rõ trong bóng tối như tán cây xanh biếc dưới ánh nắng hè chói chang. Thứ hào quang xanh mướt làm nhói đau tim tôi.

Bò từ giường dậy ra toilet, tôi thấy khuôn mặt mình trong gương phờ phạc, màu thâm đen ở quầng mắt sắp loang tới gò má, bọng mắt chảy sệ dễ gần tới tận cằm (...), còn đôi mắt đã đỏ quạch chẳng khác nào thây ma sống trong phim Resident Evil, cảm giác bức bối. Nhưng sự bức bối này nếu đem so với tâm trạng do Giản Khê gây ra thì thật chẳng đáng kể gì.

Tôi lập tức đánh răng rửa mặt, lấy trộm một chút tinh chất hồi phục làn da Dior trong hộc tủ của Cố Ly, quệt bừa lên mặt, rồi mở cửa ra phòng khách chuẩn bị pha cà phê.

Vừa bước ra đã thấy Đường Uyển Như chỉ mặc áo hai dây đứng đỏ. Đầu tóc bù xù như người khổng lồ xanh vừa biến hình, nó nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tiều tụy của tôi giây lát, hỏi khẽ: “Cậu đến kỳ à? Sao trông xơ xác thế?”

Tôi bực mình sẵn, xoay người vớ chiếc gối tựa trên sofa ném thẳng vào Đường Uyển Như đang đi vào toilet. Nhưng cái gối bé tẹo chỉ nẩy lên một cái trên phiến lưng to bè vâm váp của Uyển Như rồi rơi, con bé chẳng buồn bận tâm, đi tiếp vào toilet.

Tôi biết nếu không có thứ gì sắc bén thì rất khó gây tổn thất cho thân thể cơ bắp của nó, bèn chuyển sang tấn công tinh thần: “Dạo này cậu lại luyện cơ bắp à?”

Chỉ một tiếng “ư” phát ra từ cái cổ cứng đờ của nó.

Một giây trước khi nó nổi điên, tôi đã tức tốc chạy về phòng mình khóa trái cửa lại. Nam Tương ló đầu ra khỏi chăn, thấy tôi đang ra sức ép chặt lưng vào cửa, thở hổn hà hổn hển, bèn dụi dụi mắt hỏi tôi: “Thế cậu nợ xã hội đen bao nhiêu tiền đấy?”

Đã 8 giờ 15 phút. Sau khi ôm cây đợi thỏ trước cửa phòng tôi thật lâu, Đường Uyển Như đành phải đi học, buông lại một câu: “Lâm Tiêu đợi đó, tớ sẽ rút gân tay gân chân cậu cho coi.”

Tôi ngồi xuống giường.

Nam Tương bò dậy, trùm chăn đi bật máy tính, mở nhạc.

Rồi nó lại nằm xuống giường, hỏi tôi: “Sáng nay cậu có tiết học mà?”

Tôi nhìn nó, nói dối: “Hơi mệt, không muốn đi nữa.”

Nó cũng không hỏi thêm, lôi một tập tranh trên giá sách đầu giường xuống giở ra xem, đoạn ngước lên hỏi tôi có thể pha cho nó một cốc cà phê không.

Tôi ra phòng khách pha cà phê, nghĩ ngợi một chút, định kể cho Nam Tương nghe chuyện tối qua có một cô gái nghe điện thoại của Giản Khê.

Tôi vừa quay vào phòng thì cái điện thoại trên bức tường cạnh cửa ra vào chợt đổ chuông. Tôi linh cảm là Giản Khê gọi.

Những linh cảm kiểu này bắt đầu xuất hiện từ khi tôi thân thiết với Giản Khê. Chẳng hạn điện thoại báo tin nhắn, tôi sẽ đột nhiên cảm thấy đó là tin nhắn của anh, bác bảo vệ ký túc xá bảo dưới tầng có người tìm tôi, tôi sẽ cảm thấy đó là anh; hoặc bưu điện thông báo tôi có bưu phẩm, tôi cũng sẽ cảm thấy đó là quà từ anh.

Lúc nào cũng chính xác.

Lần này không phải ngoại lệ.

Tôi cầm cốc cà phê đứng ngây người hồi lâu, chỉ đến khi Nam Tương gọi “này này” mới sực tỉnh, miễn cưỡng nhấc ống nghe lên, giọng “a lô” trầm trầm, rất có âm điệu, đồng thời rất rõ ràng, mạnh mẽ đó chính xác là của Giản Khê.

Tôi còn đang chưa nghĩ ra nên đối mặt với hoàn cảnh này như thế nào, Giản Khê đã mở đường giúp, giọng trầm tĩnh lạ thường: “Lâm Tiêu, Nam Tương có đó không? Em chuyển máy đi, anh có chuyện cần nói.”

Tôi không thể không thú nhận mình đang sững sờ.

Trong điện thoại, giọng Giản Khê rất bình tĩnh, tự nhiên, như không hề cảm thấy đã làm điều gì có lỗi với tôi. Tôi áp ống nghe vào ngực, quay đầu gọi Nam Tương: “Giản Khê.” Nam Tương chẳng buồn ngẩng đầu, “ừ ừ” đáp lại. Tôi gắng bình tĩnh nói tiếp: “Tìm cậu đấy.”

Nam Tương rời mắt khỏi tập tranh, ngơ ngác nhìn tôi và cái ống nghe úp trên ngực. Nó nhỏm dậy, cầm máy.

Trong mấy phút hai người họ nói chuyện, tôi ngồi ở mép giường, cơ hồ không kìm nổi nước mắt.

Ánh mắt tôi dừng lại ở con cá Nemo Giản Khê tặng tôi, vẻ mặt nó hiền lành giống hệt anh. Nam Tương cúp máy, nhanh chóng thay quần áo. Tôi bảo nó: “Nam Tương, tớ có chuyện muốn nói với cậu.” Nam Tương không ngoái đầu lại, lạnh lùng từ chối: “Tớ có việc cần tìm Cố Ly, lát nữa nói chuyện nhé.” Tôi còn chưa kịp nói thêm câu nào, nó đã mở cửa đi rồi. Tôi chết trân đúng ba phút, rồi cũng tức tối lao ra ngoài. Có một điều tôi không biết: cùng lúc đó, Giản Khê đã bước vào cổng trường chúng tôi.

Nếu đổi sang góc nhìn của Thượng đế hoặc đứng ở một điểm cao rọi tầm mắt xuống, sẽ có thể chứng kiến một cuộc đuổi bắt cực kỳ ngoạn mục. Giản Khê phăm phăm đi vào trường tìm Nam Tương. Nam Tương tóc tai rũ rượi chạy về phía nhà A nơi Cố Ly đang học. Tôi vội đuổi theo Nam Tương, muốn hỏi cho kỳ được rốt cuộc Giản Khê nói gì với nó qua điện thoại. Chuông tan học vừa reo, Đường Uyển Như đã lao khỏi cửa lớp, nó không hề quên ý định rút gân tay gân chân của tôi ban sáng. Cố Ly trong lớp bước ra, vừa nhắn tin cho tôi, hỏi có muốn đi ăn sớm hơn một chút không. Còn Cố Nguyên từ nhà D, định đi tìm Cố Ly. Anh cảm thấy đã đến lúc phải nói mọi chuyện với Cố Ly.

Mọi điều trong cuộc sống của chúng ta có cả nghìn lẻ một cách để diễn ra, nên trong phạm vi cổng trường đại học này, trong cuộc đuổi bắt này, chuyện ai gặp ai trước tất nhiên đều có thể dẫn đến những kết cục hoàn toàn khác nhau.

Cũng như trong ván ru lét, tung quả bóng kim loại lên bàn xoay, trước khi bàn xoay ngừng, không ai có thể đoán được người nào sẽ thắng cuộc.

Tới bồn hoa dưới sân nhà A, tôi thấy Nam Tương đang đứng đợi Cố Ly đi ra. Gió thổi tóc nó rối tung. Tôi đứng sau lưng gọi, nó quay đầu lại, nét mặt nghiêm trọng mà tôi ít khi nhìn thấy.

Tôi không kìm được cảm giác tức tối và hoài nghi đầy ứ trong lòng, hét lên: “Cậu thần kinh...” Mới nói nửa câu, tôi đã sững lại. Vì tôi nhìn thấy ngay đằng kia, Giản Khê mặc áo len xám đang chạy về phía mình.

Từ xa anh đã vẫy tay với tôi và Nam Tương, đến trước mặt tôi, anh giơ tay định ôm. Nụ cười của anh vẫn ấm áp. Đúng lúc ấy, tôi giơ chân đạp mạnh vào đầu gối anh. Giản Khê quỳ sụp xuống, nhưng không kêu tiếng nào, chỉ chau mày, răng cắn chặt môi dưới, mồ hôi rịn lấm tấm trên trán. Tôi biết mình dùng sức rất mạnh, vì chính chân tôi cũng tê dại. Nam Tương há miệng nhìn tôi, ngẩn ra, rồi gào lên: “Lâm Tiêu, cậu điên rồi!” Tôi mở trừng mắt, nước mắt vẫn tuôn ròng ròng, nghiến răng nói: “Đồ mặt dày!” rồi quay đầu định đi. Nhưng Giản Khê đã vội vàng đứng dậy, tóm cánh tay kéo giật lại. Tôi tưởng anh định đánh, người co rúm lại theo bản năng. Một giây sau, khi tôi định thần lại, Giản Khê đã ôm chặt tôi trong lòng.

Cánh tay anh ghì chặt, tôi không sao nhúc nhích nổi. Cằm anh tựa vào vai tôi, lát sau, tôi nghe tiếng anh thì thào gấp gáp bên tai: “Lâm Tiêu, đừng đi... Đau quá. Anh sắp đứng không vững rồi.” Nước mắt tôi lã chã, vài giọt rơi vào mu bàn tay anh. Giản Khê xoay người áp mặt vào tai tôi: “Anh không đứng được thật rồi đấy.” Mùi thân thể anh bao bọc quanh tôi. Cái mùi thân thuộc, dịu dàng, có thể khiến tôi bình tĩnh lại rất nhanh. Tựa như mây của cả bầu trời choàng kín lấy tôi.

Anh xoay người tôi lại, thở sâu, nhịn đau hất hất hàm nói với Nam Tương: “Em nói với cô ấy đi. Nói với cô ấy đi.” Nam Tương bước tới, trừng mắt với tôi: “Tớ mà là anh ấy thì đã cho cậu hai cái tát rồi đấy.”

Tôi lại nổi cơn, gào lên: “Cậu đừng có bênh anh ta! Tối qua còn không biết anh ta ngủ với cô nào cơ!”

Nam Tương không hề sửng sốt trước thông tin ấy. Nó trợn trừng mắt lần nữa, nói: “Giản Khê không ngủ với cô nào cả,” nó ngừng giây lát rồi hít thở sâu, “là Cố Nguyên.” Tôi nghe một tiếng thở phào kéo dài của Giản Khê trên vai mình.

Tảng đá đè nặng tim tôi cũng biến mất trong khoảnh khắc.

Tôi quay đầu lại, nhìn Giản Khê đang tì cằm trên vai mình, hỏi: “Thật không?”

Giản Khê khẽ gật đầu, cái cằm trên vai tôi hơi động đậy, “Ừm, thật,” rồi còn nói thêm: “Đau chết mất.”

Tôi chợt thương Giản Khê quá, vội dìu anh ra ngồi xuống gờ bồn hoa, vừa định đứng thẳng lên, cả người bỗng cứng đờ, sực nhớ nửa cuối câu Nam Tương vừa nói, “là Cố Nguyên”.

Tôi sững sờ quay đầu lại, sững sờ như vừa bị sét đánh, nhìn Nam Tương, “Cậu vừa nói... vừa nói... Cố Nguyên? Cố Nguyên ngủ với Giản Khê?! Chết tớ rồi!”

Nam Tương mặt vô cảm như người máy, không nói một lời, giơ ngón tay cái về phía tôi. Sau ba phút nhìn nhau, tôi đột ngột hiểu ra, người ngủ với cô gái kia là Cố Nguyên!

Vừa lúc đó, tôi nghe tiếng Cố Ly phía sau, “Các cậu ở đây cả à!”

Quay đầu lại, tôi thấy Cố Ly xách túi LV, đi bốt Gucci thấp. Nó thuận tay ném cốc trà sữa mới uống một nửa vào thùng rác bên đường.

Tôi lôi Giản Khê dậy, bỏ trốn như một con bệnh thần kinh, cũng chẳng buồn bận tâm tới tiếng rên và cái chân bước khập khiễng của anh. Quả thật tôi không sao đối mặt được với tình huống đầy thử thách như thế này, đành liều phó thác nhiệm vụ gian nan kia cho Nam Tương.

Tôi tin, trong đám bạn chúng tôi, nếu còn có người có thể vào tận trong hang hổ, đạp vào mặt con hổ hai phát, thì đó nhất định chỉ có thể là Nam Tương. Đường Uyển Như không làm được như vậy, Đường Uyển Như sẽ đạp chết con hổ.

Cố Ly nhìn tôi bỏ trốn, chau mày: “Thần kinh nó có vấn đề à?”

Nam Tương bước lại cầm tay Cố Ly, nói: “Tớ có chuyện cần nói với cậu.”

Đang giờ lên lớp, ký túc xá nữ vắng tanh.

Tôi thấy bà gác cổng không ngồi ở cửa, liền dìu Giản Khê lên phòng chúng tôi, vẫn nhớ trong tủ của Uyển Như có dầu dùng xoa bóp vết bầm khi ngã.

Giản Khê ngồi ở mép giường, tôi quỳ trên sàn thoa dầu lên chỗ đầu gối sưng tấy vì bị tôi đá. Suốt quá trình đó, Giản Khê không nhúc nhích, ngoảnh nhìn ra cửa sổ, mặt mũi đỏ bừng. Còn tôi càng không dám cất tiếng, hai mắt cắm chặt xuống đất. Không khí pha chút ngượng ngùng. Bởi vì... hôm nay anh mặc quần bò ống đứng, không thể xắn quần lên trên đầu gối, đành phải cởi quần ra.

Tôi vờ thản nhiên chỉnh nhiệt độ điều hòa cao lên một chút, điềm tĩnh nói: “Để không cảm lạnh.” Anh gật gật đầu, lúng búng: “Không, lạnh.”

Kỳ thực, đây là lần đầu tiên tôi gí mặt vào phần dưới (...) của Giản Khê gần đến mức này. Trước đây, nhiều lần chúng tôi đi bơi hoặc chơi biển, anh cũng mặc quần đùi ống rộng, dài tới đầu gối. Trước đầy, mỗi lần nhìn đùi Uyển Như, tôi đều cảm thấy cơ bắp đúng là cuồn cuộn, nhưng bây giờ, khi xoa bóp chỗ đau cho Giản Khê, mới phát hiện, thì ra, chân của con trai săn chắc hơn con gái nhiều, hơn nữa còn có thứ mà mình rất khó nhìn lâu, ram ráp... ừm, nói thế nào nhỉ, lông chân...

Một hồi lâu sau, cuối cùng tôi cũng thích nghi được với cảm giác này. Tim đập đều trở lại. Cảm giác ngượng ngùng thoát dần khỏi lồng ngực. Tôi ngẩng đầu, thấy Giản Khê cũng đang cúi xuống nhìn tôi. Mắt tôi lại đỏ lên, tôi hỏi anh: “Đau không?”

“Đau.” Anh gật đầu. Những sợi tóc mai xõa xuống che khuất đôi mắt, để lại cái bóng mờ mờ dưới ánh nắng.

Tôi áp mặt vào đầu gối anh, quỳ dưới chân anh. Trong lòng thầm hận một nỗi không thể treo mình lên xà nhà, phạt cái tội ban nãy.

Nhưng cùng lúc cảm giác thương và ân hận trỗi dậy, tôi bỗng ý thức được rằng tư thế của mình đang vô cùng nhạy cảm, ánh mắt của tôi vừa khéo chiếu thẳng vào một nơi mà tôi không thể đối diện, thế là mặt tôi phút chốc nóng ran. Tôi xấu hổ, gượng gạo ngẩng mặt, nhích cao lên một chút. Liền đó, trong khóe mắt tôi, khuôn mặt của Giản Khê cũng lập tức đỏ bừng.

Tôi vẫn vờ ra vẻ từng trải, làm bộ điềm tĩnh trườn trên chân anh, cố nghĩ ngay cách làm thế nào có thể vừa tự nhiên vừa nhanh chóng thay đổi tư thế này...

Tôi còn chưa kịp nghĩ ra, Giản Khê đã không chịu nổi trước, ho khan hai tiếng, hơi rụt người về phía sau, nói với tôi: “Lâm Tiêu, em thế này, anh...”

“Anh nghĩ bậy bạ gì hả!” Mặt nóng bừng như phát sốt, tôi há to miệng cắn mạnh vào đúng cái đầu gối đang sưng.

Giản Khê kêu “ái ái” đau đớn.

Tôi chưa kịp phản ứng gì, trong chớp mắt đã xảy ra một chuyện mà đời này tôi không bao giờ muốn nhớ lại. Mức độ khủng khiếp đủ để nó được xếp ở ba thứ hạng đầu tiên trong bảng xếp hạng những sự kiện kinh khủng của đời tôi.

Đó là: nghe tiếng trước rồi thấy hình sau, cùng với tiếng hét vang: “Lâm Tiêu, tớ phải rút đứt gân tay gân chân của cậu,” Đường Uyển Như cơ bắp cuồn cuộn đẩy toang cửa bước vào.

Cảnh tượng đập vào mắt nó: Giản Khê tụt quần xuống dưới đầu gối, tôi thì đang quỳ trước mặt anh, đầu gục giữa hai đùi. Anh lại còn rên rỉ “á á”.

Tiếng hét của nó liền như chấn động đất trời, suýt nữa là gọi cảnh sát 110 tới.

Giản Khê hốt hoảng đứng dậy định kéo quần lên, động tác của tôi không được nhanh nhẹn như thế, đầu gối của anh đập mạnh vào cằm tôi, đau nổ đom đóm mắt, trời đất như quay cuồng, tôi suýt ngất đi, cảm giác như trước mắt chỉ còn một bầu trời tối sao giăng.

Giản Khê vội vàng cúi xuống đỡ tôi, kết quả là cái quần định kéo lên lại rơi soạt xuống đất.

Thế là anh đứng đối mặt chính diện với Đường Uyển Như còn chưa dứt tiếng hét.

Đường Uyển Như không thể tưởng tượng nổi, đời nó chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi đã được thưởng thức Vệ Hải không gì che đậy, tiếp đến lại được thưởng thức điểm then chốt của Giản Khê, người đàn ông đẹp trai nhất từng xuất hiện trong đời nó.

Hạnh phúc đến quá đột ngột.

May mắn thay, hôm đó Giản Khê mặc quần đùi.

Không may thay, đó là một chiếc quần đùi bó rất sát.

Uyển Như hét váng lên tận gần một phút, đến lúc tưởng như sắp đứt hơi rồi nó mới chịu dừng, khẽ đưa tay lên ôm ngực, hổn hển nói: “Tớ sợ quá.”

Giây phút ấy, tôi chỉ muốn cấu chết nó.

Ba ngày sau đó, lúc tôi và Nam Tương ngồi đọc sách trong phòng khách, nó bỗng nhiên tưng tửng nói: “Đường Uyển Như bình luận rất ngắn gọn về một bộ phận của Giản Khê, chỉ có hai chữ thôi: RẤT CĂNG.”

Tôi nhảy dựng lên như con mèo bị giẫm phải đuôi, lao về phía cửa phòng Uyển Như đập cửa ầm ầm, tôi phải thề rằng mấy gã đàn ông cơ bắp khiêng cây gỗ to phá cổng thành trong trận chiến Troy năm xưa cũng không thể dũng mãnh hơn mình lúc ấy được: “Đường Uyển Như, tớ phải rút đứt gân tay gân chân của cậu!”

Kết quả, cửa mở, Cố Ly bình tĩnh đi ra rót nước uống. Nó điềm nhiên nói: “Uyển Như đi vắng rồi.”

Đi được vài bước, nó lại quay lại săm soi tôi với ánh mắt không gì đê tiện hơn rồi buông một câu: “Nghe nói rất căng hả?” Tôi vơ cái gối tựa trên sofa ném tới: “Im mồm uống nước đi!”

Nhưng khi sự cố xảy ra, tôi chỉ hận một nỗi không thể ngất đi thật. Đúng là lỡ bước rồi thì không thể quay đầu.

Tôi thực sự không thể đối mặt với tên phản đồ loạn thần kinh Đường Uyển Như.

Vì thế tôi quyết định dùng Cố Nguyên để dịch chuyển sự chú ý của nó khỏi tôi và Giản Khê. Con người khi cần bảo vệ mình, nhất định sẽ hy sinh những thứ khác, hòng đổi lấy mạng sống.

Toàn bộ câu chuyện này, thực ra, đấy là lần đầu tiên tôi được nghe tường tận câu chuyện từ miệng Giản Khê.

Hôm qua thực ra anh đến nhà Cố Nguyên chơi game, chiều về để quên điện thoại, đến khuya mới nhớ ra. Anh gọi vào máy thì nghe thấy một giọng con gái. (“Chính là cô gái này!” Tôi không nén nổi nói chen vào). Giản Khê hỏi: “Cố Nguyên đâu?” Cô ta đáp: “Đang tắm.”

Giản Khê hỏi: “Cô là ai?” thì bên kia không trả lời, chỉ nghe cười khẩy một tiếng rồi tắt máy. Sau đó, Giản Khê lại dùng một chiếc điện thoại khác gửi tin nhắn hỏi Cố Nguyên xem chuyện gì xảy ra.

Nhưng không thấy Cố Nguyên trả lời.

“Anh không khẳng định Cố Nguyên làm trò gì xấu, nhưng lại không thể không nói cho ai trong nhóm các em được, bởi vì chuyện này cứ bất thường thế nào ấy, phải không?...” Nói đến đây, anh nhìn tôi và Đường Uyển Như, “nhưng nói cho hai em nhất định sẽ chẳng được lợi ích tốt đẹp gì, chỉ đổ dầu vào lửa, làm chuyện đã rối càng thêm rối mất. Nên anh mới gọi điện bàn với Nam Tương.”

Tôi ngẩng nhìn Giản Khê, ánh mắt vừa hối lỗi vừa hổ thẹn day dứt. Anh cúi đầu nhìn lại tôi, ánh mắt toát lên vẻ oán hận và bất lực, hơi nhún nhún vai rồi thè lưỡi, như một cậu bé mười bảy tuổi.

Tôi chợt lo lắng, hỏi Giản Khê: “Bây giờ làm thế nào?”

Giản Khê xoa đầu tôi, nói: “Chắc hai người bọn họ sẽ nói chuyện với nhau. Thế nào chẳng có cách. Đừng lo. Cố Nguyên rất yêu Cố Ly, cái này thì anh biết.”

Tôi gật đầu.

Phía sau vọng tới tiếng hít thở sâu của Uyển Như.

Tôi quay đầu lại, thấy nó đang áp chặt tay vào ngực, trông như Lâm Đại Ngọc, yếu ớt thều thào: “Tớ sợ quá.”

Tôi tức tối: “Rồi sẽ có ngày cậu dính chưởng thôi!”

Nam Tương và Cố Ly ngồi bên bồn hoa.

Xung quanh bọn họ sinh viên đang lục tục vào tiết hoặc tan học bước ra. Có vài cặp tình tứ khoác tay nhau đi qua, có vài sinh viên nữ đợi bạn trai, chốc chốc lại rút cái gương con ra soi, nhân tiện chuốt lại hàng mi rậm càng thêm dày rậm. Số đông còn lại đi một mình, đeo kính độ cận nặng, như người xả thân kiến thiết bốn hiện đại hóa cho tổ quốc, vai đeo ba lô, ngời ngời khí thế bước trên con đường học tập thênh thang, lộ ra đôi tất ni lông bên dưới cái quần ngắn mấy phân.

Tương lai chan hòa ánh sáng chờ đón họ.

Còn Cố Ly không biết tương lai gì đang chờ mình phía trước.

Nam Tương đưa tay ra, đặt lên mu bàn tay Cố Ly, nói: “Các cậu nhất định phải nói chuyện rõ ràng.”

Cố Ly mỉm cười: “Ừ. Yên tâm. Không sao.”

Nam Tương nhìn Cố Ly vẫn đang điềm tĩnh trước mặt mình, không nói gì.

Bao nhiêu năm nay, nó luôn như thế. Điềm tĩnh, thản nhiên, mặt không biến sắc, luôn có kế hoạch, có quy hoạch, có nguyên tắc.

Thậm chí có lúc có thể dùng các từ như lạnh lùng, thế tục, khắc nghiệt, không cảm thông với kẻ yếu, theo chủ nghĩa sùng bái kim tiền, cứng rắn khốc liệt v.v... để hình dung nó cũng chẳng sai.

Nó giống tổng thống Mỹ, dù xảy ra bất cứ chuyện gì, dù tòa tháp đôi trung tâm thương mại thế giới đổ sập, vẫn điềm tĩnh lạnh lùng, không sầu bi thương cảm, sẽ chỉ suy tính xem khống chế tổn thất như thế nào.

Cố Ly đứng dậy, nói: “Chắc chắn Cố Nguyên sẽ đi tìm tớ. Chúng ta chỉ đợi là được rồi.”

Lại một mùa đông xám mờ mịt dài lê thê.

Những yêu, những hận, những cảm động, những đau thương của chúng tôi.

Quá khứ của chúng tôi, hiện tại của chúng tôi, tương lai xa tắp vô hạn của chúng tôi.

Thời đại hoa cỏ gọi bạn kết bè của chúng tôi, những đêm dài ôm gối tâm sự của chúng tôi.

Đều được ghi lại trong những đoạn phim có độ dài cố định. Theo sự xoay chuyển của đầu đọc, hình phóng chiếu lên tấm màn trong bóng tối. Các diễn viên chính bi hoan ly hợp trên màn ảnh, người xem ngồi trong bóng tối rơi lệ hòa chung tâm trạng với diễn viên.

Chúng tôi chỉ là những mảnh vụn nhỏ bé của cái thời vĩ đại này, dẫu cho có bao nhiêu tình tiết cao trào xảy ra với mình cũng vẫn chỉ có thế. Chúng tôi hội tụ, quay vòng, cắt rời, tái hợp, tạo thành một quả cầu thủy tinh khổng lồ lung linh ánh sáng.

Sự tồn tại mong manh nhỏ bé của chúng tôi, khúc xạ ra những tia khát khao cũng như bất cam chịu trong lòng mỗi người.

Ngồi ăn sáng ở khu nhà ăn thứ năm mới mở trong trường, tôi và Nam Tương vẫn còn chưa tỉnh hẳn. Điều duy nhất còn sót lại mơ hồ trong ký ức là chúng tôi đang cuộn trong ổ chăn ấm áp, điều hòa rì rì thổi ra làn gió ấm, thì sau đó Cố Ly xồng xộc đẩy cửa bước vào, cao giọng tuyên bố: “Các cậu phải đi cùng tớ đến thử cái nhà ăn mới mở ngay, cuối cùng cũng có thể ăn sáng kiểu Tây ở trường rồi!” Gương mặt trang điểm kỹ và chiếc váy liền thân mùa đông A.P.C của nó thêm nổi bật trên cái nền có hai mụ đầu bù tóc rối, pyjama ngủ kẻ sọc xộc xệch, nằm rúc trong chăn là tôi với Nam Tương.

Ở khoảnh khắc tiếp đó, tôi và Nam Tương đã ngồi trong nhà ăn số năm thưa thớt người, Cố Ly vẫn tỏa hào quang rực rỡ, hai đứa tôi thì vẫn lôi thôi, có khác chăng chỉ là bọn tôi đã mặc nịt ngực trong áo ngủ - nhưng nhìn bên ngoài không thấy có gì thay đổi cả.

Còn quá sớm, đến cả công nhân vệ sinh cũng vẫn đang say ngủ, đó là một lý do tại sao người thưa thớt.

Một lý do khác là tấm bảng “Bữa sáng buffet, 68 tệ/suất” ở trước cửa.

Tôi và Nam Tương vừa nhìn thấy, lập tức quay đi, nghe thấy Cố Ly thốt lên: “Tớ mời,” hai đứa lại lập tức bước vào ngồi luôn xuống bàn.