Tiểu Thời Đại

Chương 16-2




Sau khi biết chuyện đó, bầu không khí bỗng chốc nhẹ nhõm hẳn, nhưng đám chúng tôi đều thuộc dạng được đằng chân lân đầng đầu, chẳng hạn nếu cho Đường Uyển Như một chữ ký của Tạ Đình Phong, nó sẽ tưởng tượng ngay rằng mình có thể lên giường với Beckham. Vì vậy, buổi sinh nhật lập tức trở nên hơi xuê xoa quá.

Khi Đường Uyển Như nâng chiếc ly chân cao uống sâm banh, mặt mũi rầu rầu nói “đây là nước nho ngâm hả”, Cố Ly liền cư xử tự nhiên như đang ở nhà, thò tay véo vào eo nó (lớp thịt thừa bên ngoài), Đường Uyển Như liền kêu thét lên, ly champagne đổ xuống mặt vải chiếc sofa kiểu châu u cổ điển nhà Cung Minh.

Tôi và Sùng Quang cùng lúc hít một hơi thở lạnh.

Cố Ly điềm tĩnh cầm một chiếc gối tựa lên, che chỗ bị ướt đi. Sau đó nắm tay Sùng Quang một cách thân thiết, nói: “Đều là người mình mà, đừng bảo với Cung Minh, nhé.”

Sùng Quang bối rối nói: “Anh ấy là anh trai tôi...”

Buổi chiều mặt trời xuất hiện, tuyết đọng trong vườn hoa phản chiếu ánh sáng chói mắt, quang cảnh trời đất thật tuyệt vời.

Chúng tôi kê một chiếc bàn ra sân, mặt bàn phủ khăn màu trắng, sau đó, champagne, rượu vang đỏ, thịt nướng được bày hết ra. Chúng tôi cuộn mình trong những tấm chăn đắt tiền, ngồi dưới mái hiên tán chuyện, sau đó, cả đám Cố Nguyên, Neil, Lam Quyết và Sùng Quang chạy ra chơi trò đánh trận ném tuyết như lũ học sinh cấp Ba.

Tôi và Kitty ngồi dưới mái hiên, không ngừng hét gọi Sùng Quang: “Sùng Quang, bác sĩ nói anh không được vận động mạnh đâu!” “No! Anh tránh xa chỗ bày champagne ngay!” “Không được, anh không được ăn thịt nướng đâu, đừng có quên là dạ dày anh vừa bị cắt mất hai phần năm đấy!” “Cố Nguyên! Anh mà còn đụng vào anh ấy lần nữa thì tôi sẽ bứt trụi tóc Cố Ly đấy!”

Tất nhiên, hét hò cùng chúng tôi còn có Cố Ly, nhưng nguyên nhân nó hét lên lại hoàn toàn khác, mỗi lần Cố Nguyên bị đạn tuyết ném trúng, nó đều kéo giật tai (tất nhiên là tai tôi) hét toáng lên: “Cố Nguyên! Anh đang mặc đồ Prada đấy!” Sau đó tôi nghe thấy Cung Minh ở đằng sau lẩm bẩm một mình: “Ở đây ai chẳng mặc đồ Prada.” Rất rõ ràng, Cố Ly cũng nghe thấy, bởi vì câu tiếp theo của nó phát ra là: “Cố Nguyên! Ném Sùng Quang! Ném vào đầu anh ta!”

“Biến ngay mụ này! Làm cái gì đấy hả!” Tôi bị chọc tức, quay đầu hét về phía bọn họ: “Neil, nghe lời chị em tốt đây, em giúp Sùng Quang ném Cố Nguyên đi!” Neil vừa nghe thấy, lập tức gia nhập trận tuyến của Cố Nguyên, cùng tấn công Sùng Quang. (...)

Lúc tôi đang há hốc mồm ngạc nhiên, thì nghe thấy Sùng Quang vừa tránh đạn tuyết, vừa nói với tôi: “Lâm Tiêu, ngậm mồm ngay! Anh hận em!”

Tôi và Cung Minh cùng lúc ôm đầu, hai tay day day huyệt thái dương, nét mặt vô cùng rầu rĩ.

Tất nhiên, Đường Uyển Như tuyệt đối không bỏ qua một cơ hội la hét tốt đến như vậy. Chỉ là, nó la hét cách chúng tôi một quãng xa, nói chính xác hơn thì là, nó cũng ở trong sân, mỗi lần bị Cố Nguyên, Lam Quyết và Sùng Quang ném đạn tuyết tập thể trúng vào phần ngực, nó đều phát ra tiếng hét không biết là tức giận hay sung sướng nữa.

Sau khi la hét vài lần, Cố Ly không chịu nổi nữa, thế là nó quả quyết tham gia cùng bọn kia (...). Nhưng vừa mới bước chân vào chiến trường, một trận mưa đạn tuyết lập ào đến, đập vào mái tóc nó đã mất cả một tiếng đồng hồ buổi sáng chải kiểu. Nó thè lưỡi liếm liếm tuyết dính trên mặt, cuối cùng đã nổi giận.

Ba phút sau, Neil quỳ ở chân tường xin tha mạng, nói chính xác là, nếu không phải vẫn còn nhìn thấy chiếc giày Dior của hắn lộ ra khỏi đống tuyết, thì tôi sẽ không thể biết người bị Cố Ly chôn trong đống tuyết kia là ai. Cố Ly ngạo nghễ bước đến bên cạnh Cố Nguyên, đắc ý rũ rũ mái tóc của nó (ấy là một mớ rối bù, như một bà điên vừa bị một con chim đậu trên đầu cào bới hồi lâu).

Cố Nguyên buồn bã nhìn nó, Cố Ly thấy nét mặt ấy thì không nhịn nổi nói: “Ê! Ê! Em biết là ăn hiếp con gái thì không đúng, nhưng đó là do nó ra tay trước chứ!”

Tất nhiên, vụ náo nhiệt hôm đó đạt tới trạng thái thăng hoa khi Cung Minh cũng tham gia trận chiến. Hoặc có thể nói là, đã diễn biến thành một trận quyết đấu mất kiểm soát giữa hai kẻ hoàn mỹ chủ nghĩa.

Tôi, Cố Nguyên, Neil, Kitty, Lam Quyết, thậm chí cả Đường Uyển Như cũng phải tránh dạt sang một bên, run lập cập, hoảng hốt nhìn hai kẻ nóng hừng hực tới cực điểm đang ném đạn tuyết vào nhau. Động tác của họ thật nhanh nhẹn, tay vung đạn rơi, kèm theo vô số những câu công kích bằng cả tiếng Anh lẫn tiếng Trung.

Chúng tôi đứng xếp hàng bên cạnh dõi theo, day day lên thái dương với nét mặt đau khổ.

Lúc hai người họ ngừng lại, chúng tôi nhìn thấy Cung Minh chui ra từ trong tuyết như một kẻ tị nạn, bộ vest Gucci màu đen của anh ta bị rách toạc vai, còn Cố Ly phía đối diện thì vẻ mặt như nữ thần tự do trên đảo Manhattan, nhưng chiếc váy của nó cũng nhàu nhĩ như vừa lôi từ máy giặt ra, bên trên lốm đốm vệt tuyết, có lẽ cũng có thể nói là nó vừa được lôi từ máy bào tuyết ra.

“Kitty! Đi rót cho tôi một ly champagne! Nghỉ giữa hiệp!” Cung Minh nghiến răng nhìn Cố Ly, nói với Kitty mà không thèm quay đầu lại. Kitty bối rối dợm bước trên đôi giày cao gót tới chỗ để champagne.

“Lam Quyết! Bỏ thuốc độc vào champagne của anh ta!” Cố Ly mặt mũi lạnh băng nhìn trừng trừng Cung Minh, nói không thèm ngoái lại. Lam Quyết nỗ lực mỉm cười, phóng nhanh đến chỗ bày champagne. (…)

Tôi chỉ có thể nói, hai người họ đều là những trợ lý đẳng cấp đỉnh cao.

“Tôi không thể không nhắc cô, nếu việc thôn tính thành công, thì tôi sẽ là cổ đông lớn của công ty các cô, cô mà dám hạ độc tôi, tôi sẽ cho tất cả mọi người trong công ty cô chết đói.” Cung Minh dương dương đắc ý, trưng khuôn mặt lạnh lùng cười giả tạo nói với Cố Ly.

“Ái chà, tôi sợ quá!” Cố Ly phản công (lúc này, tôi và Đường Uyển Như cùng lúc ngẩng lên, muốn xem Cố Ly có giơ tay ôm ngực không), “Anh đừng quên rằng, tiền đề cho việc chuyển nhượng thành công, là anh đồng ý để tôi làm giám đốc tài chính mới. Hừ, anh dám cho người công ty tôi chết đói, tôi sẽ trộm sạch tiền của công ty các anh, khiến các anh cũng không có cái mà ăn đâu!”

Vậy rồi, hai người họ lại tiếp tục một đợt tấn công mưa tuyết điên cuồng nữa.

Những người xung quanh xem, biết rằng cuộc chiến này khó lòng tránh khỏi, vậy là liền lục tục chọn chiến tuyến một cách đau khổ. Sau tiếng hét xung trận, tôi vốn định chạy về phía Cố Ly, nhưng kết quả bị Sùng Quang lôi mạnh về bên Cung Minh, “Tại gia tòng phụ xuất giá tòng phu em nhé!”

Đôi bên lực lượng khá cân bằng, nhưng sức chiến đấu của Đường Uyển Như quả thực quá mạnh, chúng tôi dần dần rơi vào thế yếu.

Lúc tạm ngừng giữa trận, tôi, Cung Minh, Sùng Quang và Kitty đứng đối diện với năm người Cố Nguyên, Cố Ly, Đường Uyển Như, Neil, Lam Quyết, chúng tôi gào to ấm ức: “Thế này không công bằng! Chúng tôi chỉ có bốn người!” Cố Ly ưỡn thẳng người bước lên, nắm tay Neil và Đường Uyển Như, nói: “Nhưng bên chúng tôi có những ba người là nữ!”

“Ô hô Cố Ly! Chúc chị bị ném đến mức mẹ chị cũng không nhận ra chị nữa!” Neil nổi giận đùng đùng, mặt sưng lên như quả bóng.

Cố Ly mỉm cười một cách kỳ quái, nói với hắn: “Cưng à, em nói gì vậy, mẹ chị vốn có nhận ra chị đâu, chính chị còn không biết mẹ đẻ mình là ai, ha ha.”

Tôi đứng bên đối diện, cặp mắt sắp rơi tròng ra ngoài.

Neil tức tối rút khỏi trận chiến, Lam Quyết cũng giơ tay đầu hàng, Kitty cũng khập khiễng lùi ra, giờ thì hay rồi, còn lại Cố Ly, Cố Nguyên, Đường Uyển Như và Sùng Quang, Cung Minh, tôi, chúng tôi vẫn nhìn nhau trừng trừng.

Bóng hoàng hôn mênh mang phủ trên mặt sân, nhìn tựa như một bối cảnh được tạo dựng công phu, đẹp đến mức phi thực. Lam Quyết mở nhạc, một bản nhạc Giáng sinh tuyệt vời, giọng ca nam ấm áp đang hát lên giai điệu ca ngợi Giáng sinh và tình yêu, tiếng dương cầm hòa quyện cùng tiếng kèn Scotland.

Những vạt tuyết mềm mịn trang điểm cho vườn hoa mọc đầy loài thủy san, khiến người ta có cảm giác như ông già Noel cưỡi trên xe trượt tuyết sẽ phóng ra bất kỳ lúc nào, phân phát các loại hộp quà.

Ánh sáng hoàng hôn phủ lên mặt chúng tôi, khiến mỗi người trông như trẻ lại rất nhiều. Những bông tuyết rơi tựa như những chiếc ghim bằng bạch kim xinh đẹp gài lên mái tóc.

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy nhiều người như vậy cùng tươi cười rạng rỡ đến thế.

Tôi đứng một bên, trong lòng ngọt ngào như vừa được rót đầy mật ngọt ấm nóng. Quang cảnh trước mắt như được quay chậm trong ánh sáng dịu dàng, hiện trước mặt tôi. Tôi ngắm nhìn họ vui đùa, đấu khẩu, đánh đấm lẫn nhau (...), họ uống champagne đỏ hồng mặt, say ngây ngất cười giễu trêu chọc nhau, tôi thực lòng muốn thời gian dừng lại ở đây mãi mãi.

Ấy là khu biệt thự đẳng cấp đỉnh cao cách trung tâm Thượng Hải rất xa.

Những người có thể bước vào nơi này rất rất ít, nhưng ở đây không lạnh lẽo một chút nào.

Tôi nghĩ, bây giờ ở trung tâm thành phố cách xa chỗ chúng tôi chắc chắn cũng là cảnh tượng ngập tràn hạnh phúc.

Bởi vì vào thời khắc này mỗi năm, Thượng Hải cũng vào mùa đẹp nhất, thậm chí còn đẹp hơn cả dịp Tết. Mọi ngọn đèn đều được bật sáng, tất cả các tòa nhà chọc trời đều lấp lánh phát sáng dưới bầu trời bay đầy bông tuyết. Xe trên phố đều đi rất chậm, bởi vì luôn có những em bé ngoại quốc đầu đội mũ Noel đỏ chạy lăng xăng qua đường. Nhưng những người tài xế đều cười rất tươi, họ còn hạ kính cửa xe xuống để tung kẹo cho một em bé đáng yêu.

Tất cả các trung tâm mua sắm đều hạ giá, ngay cả trên khuôn mặt các nhân viên bán hàng ở Hermès và LV trước giờ chưa bao giờ giảm giá cũng đầy ắp nụ cười ngọt ngào xét ở một mức độ nào đó, đây cũng có thể coi là quà khuyến mãi tặng thêm.

Các nhà hàng đông chật người, hơi nóng từ các ô cửa sổ tỏa ra ngoài đường. Rất nhiều cặp tình nhân nắm tay nhau đi trên đường, như trong bài hát của Vương Phi, họ bước chậm rãi ngắm dòng xe qua lại, hoặc vượt qua bao nhiêu đụn tuyết. Bất kể là nhóm sinh viên trẻ trung mặc quần jean, nhuộm tóc vàng hoe, hay những quý tộc mặc đồ Gucci, tất cả đều xuống khỏi xe, dạo bộ trên đường phố vui vẻ, cả thành phố lung linh phát sáng như được rắc một lớp bột nhũ kim.

Tiếng chuông Giáng sinh chốc chốc lại ngân lên ở phố Bund, lan tỏa trên mặt sông nhấp nhô sóng.

Thời khắc đẹp đẽ nhất mỗi một năm. Thời khắc ấm nhất mỗi một năm.

Trong bếp, Lam Quyết lấy một chiếc bánh ga tô lớn trong hộp ra, rồi cắm từng ngọn nến sinh nhật lên trên.

Lúc Neil đi vào rót nước uống, hắn hỏi: “Có cần giúp không?”

Lam Quyết quay đầu lại, mỉm cười nói: “Không cần đâu.”

Neil cầm cốc nước, dựa vào bàn ăn, nói: “Tên anh nghe phức tạp nhỉ.”

Lam Quyết nghĩ một lát, đúng là với một người lớn lên ở Mỹ như Neil thì hơi phức tạp thật, anh ta nói: “Cậu có thể gọi tôi là Jack.”

“I am Neil.” Neil giơ tay ra, tự giới thiệu mình.

Neil nhìn Lam Quyết đang mặc áo vest Dior ôm sát người, bên trong thấp thoáng chiếc khăn tơ tằm màu tím Hermès, ngửi mùi nước hoa Dolce & Gabbana tỏa ra từ anh ta (cùng là loại nước hoa Neil hay dùng), trong lòng lấy làm thích thú.

Hắn nhếch mép, cười thoáng chút ma mãnh: “Jack, may I ask you a question?”

Lam Quyết quay đầu lại, đưa tay lên miệng thè lưỡi liếm giọt dâu vừa lỡ dính vào mu bàn tay, sau đó nhìn gã con lai đẹp trai đứng trước mặt, nghiêng đầu, cười ngọt ngào: “Sure.”

Neil xoay người đóng cửa bếp lại.

Vào lúc cảm thấy đây là thời khắc hạnh phúc nhất trong một năm, thì tôi lại nhận được một cuộc điện thoại khiến tôi càng thêm hạnh phúc. Khi thấy số máy của Nam Tương hiện lên trên màn hình điện thoại, tôi xúc động phát khóc lên được. Tôi nghe máy, nghe thấy nó nói trong điện thoại: “Giáng sinh vui vẻ... Lâm Tiêu, tớ rất nhớ cậu.” Tiếng nói của nó trong điện thoại vẫn rất ngọt ngào êm ái, tuy hơi khàn một chút, nhưng là đúng giọng nói mà tôi nhớ nhung.

Tôi bảo Cố Ly và Sùng Quang là tôi ra ngoài một chút, rồi quay lại ngay. Bọn họ đều rất tò mò, tôi đành bảo mình có một người bạn tỉnh ngoài, vừa đi qua Thượng Hải, đang ở nhà ga phía Nam Thượng Hải, cách đây không xa lắm, tôi qua đó lấy đồ rồi quay về.

Tôi vội vã rời trang viên Dư Sơn, nóng lòng gặp Nam Tương quá rồi. Có lẽ do đã mất Giản Khê, nên tôi không muốn tiếp tục có thêm một người bạn ra khỏi cuộc đời mình.

Lúc tôi ra đến cổng, Sùng Quang gọi sau lưng tôi, bảo anh sẽ lái xe đưa tôi đi. Tôi nói: “Không cần đâu, bên ngoài lạnh lắm, anh mau vào đi, trước bữa tối em sẽ quay lại.” Anh đứng ở cổng nở nụ cười, khẽ gật đầu, đặt tay lên tóc tôi xoa vài cái, phủi tuyết bám trên người tôi. Anh gỡ chiếc khăn quàng to ở cổ ra, suýt nữa bọc trọn cơ thể tôi trong đó. Tôi kéo chỗ khăn bịt chặt mũi xuống, nói: “Thưa ngài, bây giờ tôi chưa có ý định vào nằm trong Kim tự tháp đâu, cho nên đừng quấn tôi như xác ướp nhé.”

Nói xong, tôi ôm chặt anh một lúc, rồi quay người bước đi. Anh đứng sau lưng tôi, mỉm cười dịu dàng, nhìn bóng tôi dừng ở chỗ bắt xe taxi, sau đó mới quay vào trong.

Tôi tìm thấy Nam Tương ở cổng ga.

Tôi không hỏi nó quãng ngày qua đã đi đâu, cũng không hỏi nó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ ôm chặt lấy nó.

Nó gầy đi, tóc dài ra nhiều, xõa dịu dàng trên vai. Nó nhìn tôi, mắt đỏ lên, nói “xin lỗi” với tôi. Tôi kéo bàn tay lạnh ngắt của nó, liên tục lắc đầu.

Tôi sung sướng đến phát khóc.

Nam Tương đứng trước mặt tôi, không nói gì, nó túm chặt cái túi to tướng nặng trĩu trên tay.

Tôi nhìn biểu hiện kỳ quặc của nó, hỏi: “Cậu vừa đi đâu về thế, hay là định đi đâu?”

Nam Tương không trả lời, người nó bỗng từ từ run rẩy, cuối cùng nó ngồi thụp xuống bậc thềm. Nó cúi đầu, tóc rũ xuống che kín mặt, nhưng tôi biết nó đang khóc.

Xung quanh người qua lại tấp nập, rất nhiều người nơi khác đến cũng ngồi xổm dưới đất, vậy nên trông chúng tôi không có gì nổi bật. Tuy tôi đang mặc váy dạ hội màu đen, nhưng trong mắt những người xa lạ, đó chỉ là một chiếc váy dài bình thường mà thôi, huống hồ trên người tôi còn khoác thêm chiếc áo nhung của Sùng Quang nữa.

Nam Tương ngẩng đầu lên, mặt nó bị ánh đèn đường chiếu vào trắng bệch, nắm tay tôi mà cứ run rẩy mãi, tay nó dường như dùng sức quá nhiều, cũng trắng bệch ra. Tôi bị nó nắm chặt đến nỗi đau cả tay, nhưng không nói gì, chỉ ôm đầu nó, hỏi: “Cậu kể tớ nghe đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Nó nhìn tôi, nước mắt như vòi nước vừa được vặn ra, chảy ầng ậc. Nó chậm chạp mở cái túi, tôi cúi đầu nhòm vào, thấy từng xấp tiền nhân dân tệ màu đỏ tươi, xếp ngay ngắn, sạch sẽ.

Trên bàn đầy nến trắng, dưới ánh nến, những chân nến cao cấp nhìn như đồ cổ. Mấy đầu bếp bận rộn chuẩn bị bữa tối, Lam Quyết cũng giúp bày sắp đồ uống. Cố Ly và Đường Uyển Như vẫn đấu khẩu trong phòng khách, cục diện khá cân bằng, không phải vì Đường Uyển Như tiến bộ thần tốc, mà bởi nó hoàn toàn không hiểu những ý nghĩa sâu xa sắc sảo cay độc trong các câu nói của Cố Ly, vì thế mà không bị sát thương mấy. Neil đưa một chai rượu cho Lam Quyết, nhếch môi hỏi: “Open it now?”

Lam Quyết quay đầu lại, xua xua tay, cắn môi cười nói: “No.”

Sùng Quang đứng bên cửa sổ, mắt nhìn cổng ra vào, đợi tôi trở về.

Trong cả ngôi nhà này đều là những người thân thiết nhất trong đời tôi, họ đang chờ tôi. Nhưng, họ hoàn toàn không ý thức được rằng, vào một ngày như vậy, vào thời khắc này, họ sẽ mất tôi, sẽ không bao giờ liên lạc được với tôi nữa.

Lúc tuyết rơi, Sùng Quang chạy tới bên chiếc chuông cổ trong sân nhà anh gióng chuông lên. Tiếng chuông trầm lặng mà ngân vang, anh nhắm mắt, mỉm cười thầm ước một điều.

Sau khi bóng chiều buông, Thượng Hải giăng đầy mưa tuyết.

Tôi ngồi trên tàu, Nam Tương ngồi đối diện. Chúng tôi đều không biết sẽ đi đâu, chỉ tiện tay mua vé tàu rời khỏi Thượng Hải. Chúng tôi muốn nhanh chóng trốn chạy khỏi nơi này.

Lúc tàu hỏa khởi hành, tôi rút chiếc điện thoại đã tắt máy ra, tháo SIM vứt ra ngoài cửa sổ. Tôi nắm bàn tay run rẩy của Nam Tương, an ủi nó: “Không sao, không có ai tìm được chúng mình đâu.”

Tiếng còi tàu trong đêm tối nghe như tiếng la thất thanh.

Chúng tôi càng lúc càng rời xa Thượng Hải. Đèn đuốc ngoài cửa sổ tàu sáng rực, tôi biết cả Thượng Hải vào thời khắc này đều đang chia sẻ niềm vui Giáng sinh.

Lúc đoàn tàu tăng tốc, chúng tôi đã không thể nào quay đầu lại được nữa.

Bấy giờ, Nam Tương ngồi trước mặt tôi ngẩng đầu lên, khuôn mặt nó vừa đúng chìm trong một mảng tối, tôi không thể nhìn rõ đường nét ấy.

Giữa những âm thanh ồn ào xung quanh, nó chậm rãi nói với tôi: “Lâm Tiêu, Cố Ly lên giường với Tịch Thành, là bởi vì Tịch Thành đã bỏ thuốc vào đồ uống của Cố Ly.”

Trong thoáng chốc, màng nhĩ của tôi như bị tiếng còi hơi đột ngột ập vào đau nhức, tôi hoang mang nhìn Nam Tương đang ngồi trước mặt và kể cho tôi nghe về một Nam Tương bí mật và bẩn thỉu.

Tôi há miệng, nhưng không biết nên nói gì, lúc ấy, nó nói thêm: “Là vì tớ bảo Tịch Thành làm.”

Chúng ta đều biết, trong phim luôn có những cảnh khiến người ta phải kinh ngạc. Nhưng, khi chúng ta tay cầm Coca và bỏng ngô ngồi trong rạp, tất cả đều biết rằng dù cho có nguy hiểm kinh dị đến đâu, Người Nhện chắc chắn sẽ chiến thắng Tiến sĩ Bạch tuộc; dù cho lắt léo ngang trái đến đâu, cuối cùng hoàng tử vẫn sẽ kết duyên cùng cô bé Lọ Lem.

Vậy nhưng cuộc sống lại không như vậy, trước khi khẽ khàng đặt vào lòng bàn tay ta một trái lựu đạn, nó đã dán một tấm bùa vào lưng ta từ lâu rồi.

Cũng như hiện giờ, chúng ta cuối cùng đã biết, cái gì mới là bí mật bẩn thỉu thực sự.

Tựa như một người chết, mất đi tri giác, tôi nhìn Nam Tương trầm lặng phía trước. Cả con người nó ngồi dưới ánh đèn màu vàng ấm của tàu hỏa, song khuôn mặt lại vừa đúng bị che phủ bởi một mảng tối không biết từ đâu tới. Toàn bộ vẻ mặt của nó tôi đều không nhìn thấy. Cả khuôn mặt như một cái động sâu tối đen.

Tôi đối mặt với cái động sâu ấy.

Vào lúc ấy, tôi nhìn thấy bên cạnh cái động tối xuất hiện một gương mặt tôi vĩnh viễn không thể quên, đang khẽ cười chào tôi, “Ê, Lâm Tiêu.”

Bên cạnh động tối, là khuôn mặt Tịch Thành.

Đầu tôi như bị nứt ra, tôi phảng phất nghe thấy từ dưới đáy động tối đen vọng ra tiếng cười sắc nhọn như tiếng hồn ma.

Còi tàu réo vang, thẳng tiến vào một vùng tuyết mênh mông.