Tiểu Thời Đại

Chương 13-2




Cố Ly một bên, hai chàng đẹp trai một bên.

Sau mười phút trầm mặc, Cố Ly lại tươi tỉnh long lanh lên lần nữa. Lần này, nó không kích động, mà đổi sang dáng vẻ vừa bần tiện vừa tao nhã vốn rất quen thuộc với chúng tôi, nói chậm rãi: “Hoặc là, hoặc là, chúng ta có thể đi đêm tìm một người trong nội bộ của Cung Minh, hỏi rõ xem offer gã ta định trả cho ban lãnh đạo Thịnh Cổ là bao nhiêu, sau đó, chúng ta sẽ dùng giá đó lập tức ra tay mua lại hết cổ phần phân tán bên ngoài. Bởi vì, dù sao bây giờ ngoại trừ sổ cố phần trong tay Cung Minh và số cổ phần nhà chúng ta nắm giữ ra, cổ phần phân tán riêng lẻ không nhiều, do đó, số tiền đó cũng sẽ không quá lớn, chúng ta có thể dùng số cổ phần của tôi và mẹ tôi làm thế chấp, đi vay tiền ngân hàng, sau đó hoàn trả hết một lần.” Cố Ly nói đến đây, ngừng lại nhấp một ngụm trà, đưa ánh mắt toan tính về phía hai chàng đẹp trai: “How about that?”

Cố Nguyên lập tức tập trung tinh thần, tươi tỉnh gia nhập trận tuyến của Cố Ly, lại còn giả vờ ra vẻ nghi hoặc: “Ôi chao, chúng ta tìm đâu ra một người hiểu về Cung Minh giống như Kitty, hằng ngày hằng giờ tiếp xúc với Cung Minh đây?”

Cố Ly liền nhập vai tấu hài cùng anh, đắc ý nói: “Ôi chao, tôi cảm thấy người đó đang ở trong nhà chúng ta.” Lời nó vừa dứt, Đường Uyển Như từ nãy vẫn ở trong trạng thái giả chết đột ngột tỉnh lại: “Cố Ly, cậu không nhầm chứ? Người cậu nói chắc không phải tớ chứ? Cậu muốn tớ đi đối phó với Cung Minh à?” Lúc nó đưa tay ôm ngực, nét mặt pha trộn giữa nụ cười dâm đãng và vẻ mếu máo đau khổ, không biết nó đang sợ hãi hay hào hứng - nhưng ít ra nhìn có vẻ giống vế sau hơn.

Cố Ly duyên dáng xua tay: “Honey, hẳn nhiên không phải nói cậu, đợi ngày nào tớ muốn giết hắn ta, lúc đó sẽ tìm cậu.”

Đường Uyển Như sững người, hiển nhiên là chưa hiểu ra.

Cố Nguyên và Neil đều ôm mặt cố nhịn cười.

Đúng lúc Cố Ly đang đắc ý, Neil đột nhiên nhớ ra điều gì đó, ngẩng đầu hỏi: “À đúng rồi, lỡ may số 20% cổ phần mất tăm tích kia lại rơi vào tay Cung Minh thì sao? Vậy thì phải làm thế nào?”

Cố Ly trừng mắt nói: “Đúng thế, nếu vậy thì quá đen đủi rồi, người tình của cha tôi, mẹ đẻ của tôi, lại chính là Cung Minh, thế này thì biết làm thế nào!”

Neil rõ ràng đã bị chẹn họng, một lát sau, hắn nói: “I hate you.”

“Me too.” Cố Ly duỗi thẳng lưng dựa vào sofa.

Cuối cùng, sau khi chỉ còn mình tôi ngồi lại, tôi lập tức đối mặt vời một tình cảnh tồi tệ khiến đầu óc quay cuồng.

Trước tiên, Cố Ly nhẹ nhàng sáp đến ngồi xuống cạnh tôi, cầm bình trà rót cho tôi một tách hồng trà đầy ắp, sau đó nó thì thầm: “Lâm Tiêu, tớ cảm thấy da cậu ngày càng đẹp hơn đấy, rất đàn hồi. Mà này, trên người cậu có một hương thơm...” Tôi ngẩng đầu cắt đứt đoạn văn trữ tình mê li của nó: “Cố Tiểu Ly, bạn trai tôi đang ở đây, làm ơn đeo kính vào rồi hãy lần mò có được không hả.” Nói xong, tôi giật lấy tách hồng trà trên tay nó.

Cố Ly trợn mắt, thua cuộc rút lui, ngay sau đó đổi cho Neil bước lại gần tôi, ngồi xuống, đưa tay quàng vai tôi: “Tối nay bọn mình cùng ngủ đi, có bao nhiêu tâm sự muốn nói cùng chị, chị yêu ơi.” Nói xong hắn ta đưa cặp mắt sâu thẳm của dòng máu lai nhìn hút vào tôi (tôi có thể nghe thấy rõ ràng tiếng “ối trời” phát ra từ miệng Giản Khê ngồi đằng sau). Tôi cũng trả lời Neil một cách thân tình: “Nếu tối nay Giản Khê không ở lại đây, thì mình sẽ chuyện trò đêm, chia nhau ánh nến.”

Neil quay đầu nhìn về phía Cố Ly hỏi: “Ý câu ấy là gì? Chia nhau ánh nến là cái gì? Tiếng lóng của các chị à? Như thế là từ chối hay là đồng ý?”

Cố Nguyên chán nản lôi tuột Neil trở lại, rồi anh bước đến ngồi xuống cạnh tôi, còn chưa đợi anh mở miệng gợi lại ân tình cũ, tôi đã cắt ngang luôn, Cố Ly và Neil ngồi phía sau cùng lúc cất tiếng cười chế giễu. Trên mặt Cố Nguyên viết rõ ràng hai chữ “thất bại”.

Tôi đứng dậy, tay chống nạnh (về sau tôi mới ý thức được động tác này trông chẳng mỹ quan chút nào, nhưng khi Giản Khê buột ra tiếng thở dài sau lưng, tôi không hề chú ý đến điểm đó), liếc mắt nhìn ba người bọn họ: “Nói đi, các cậu cần gì? Ngoại trừ thân thể của tôi ra, tôi có thể cho các cậu hết.”

Cố Ly khe khẽ bước tới, nắm lấy tay tôi, nói: “Lâm Tiêu, việc này, thực ra cũng rất đơn giản...”

Ba phút sau, tôi giương khuôn mặt khổ sở, nhìn ba con sói đuôi dài ăn mặc chỉnh tề trước mặt mình, nói với chúng: “Tôi giao nộp thân thể có được không?”

“Nếu cậu không đồng ý,” Cố Ly cười tủm tỉm nói, “tớ sẽ kể với thầy giáo bài luận văn phân tích văn học cổ điển châu u đó là do tớ giúp cậu mua của một sinh viên khóa trước, ngoài ra, tớ sẽ giết Đường Uyển Như nữa.”

Cả một đêm ác mộng.

Trong giấc mơ, tôi bị ba con chồn hôi lôi vào một cái hang ở phía sau một quả đồi nhỏ, đầu tiên, chúng lần lượt khen ngợi thân hình tôi, khuôn mặt tôi, mái tóc tôi, đúng vào lúc tôi đang dương dương đắc ý thì chúng lần lượt thay nhau cưỡng hiếp tôi.

Ba đứa bọn chúng còn chụp ảnh tôi lõa thể, đe dọa tôi, bắt tôi đi ăn trộm củi nhà hàng xóm, đồng thời dọa nếu tôi không đi chúng sẽ cắn chết con vật cưng của tôi, con chim cút tên là “Như Như”. Nhưng, có cắn chết Như Như tôi cũng không đau lòng lắm, điều tôi lo sợ là nếu những bức ảnh khỏa thân bị lan truyền ra ngoài, tôi sẽ không biết giấu mặt vào đâu được.

Thế là, cả một đêm tôi vô cùng buồn bã.

Sáng hôm sau, tôi vác đôi mắt thâm quầng vì ác mộng đến trước bàn ăn, cùng ăn sáng với bọn họ.

Tôi nhìn Cố Ly, Cố Nguyên âu yếm nhau trước bàn ăn, chàng bón cho nàng một miếng bánh mì yến mạch, nàng đưa cốc cho chàng uống ngụm sữa, vậy là chỗ cơm tối hôm qua chỉ chực ọe ra khỏi họng. Tôi đá chân Cố Ly dưới gầm bàn, hỏi nó: “Hai bọn cậu sao lại dàn hòa rồi? Trước đây thì làm ầm ĩ long trời lở đất, hận nhau chỉ muốn nhét đứa kia xuống máy nện nền đường hoặc đẩy ngã từ trên nóc Kim Mậu xuống, bây giờ sao bỗng nhiên lại tốt đẹp như trong truyện cổ Andersen vậy?”

Cố Ly cười bí hiểm với tôi: “Lâm Tiêu, cậu muốn biết vì sao không? Bởi vì Cố Nguyên đồng ý...”

Cố Ly chưa kịp nói hết, Cố Nguyên đã lập tức bịt mồm nó lại: “Oh, shut up!” Nhưng dù có đang bị bịt mồm, Cố Ly vẫn sung sướng đánh mắt ra hiệu cho tôi.

“Ôi chao! Cố Nguyên, không phải anh đã đồng ý...” Tôi đưa hai tay ôm lấy mắt thốt lên.

“Oh, shut up bitches!” Cố Nguyên sa sầm mặt mũi.

Nhưng sự sung sướng của tôi chỉ duy trì được một hai phút, sau đó đã bị nỗi lo lắng kéo đến thay thế.

Tôi đang nghĩ sau vài tiếng đồng hồ nữa, mình liệu có bị bảo vệ của tạp chí M.E bắn chết tại chỗ không?

“Nếu sau giờ làm việc tớ không quay về, cũng không gọi điện thoại, thì hãy nhớ xem ngăn kéo của tớ, trong đó có bản di chúc, trên đó ghi rất rõ ràng: Nếu tôi chết, hung thủ là Cố Ly. PS. Tôi yêu Giản Khê.” Trước khi ra khỏi cửa, tôi nghiến răng nói lại với bọn họ.

Lúc vừa cắn bánh mì vừa đẩy cửa mở ra, tôi còn hằn học nói với mấy đứa đang ngồi quanh bàn ăn: “Tạm biệt! Lũ chồn hôi!”

Cố Ly, Cố Nguyên và Neil đều không ngẩng đầu lên, cũng không ai đáp lại, lát sau, Cố Ly vẫn cúi đầu, nói với Đường Uyển Như: “Lâm Tiêu bảo cậu đấy.”

Đường Uyển Như vụt ngẩng đầu, khuôn mặt lộ vẻ kinh hãi.

Tôi thất bại hoàn toàn, đóng cửa bỏ đi.

Tâm trạng đó đeo đẳng tới tận lúc tôi lên taxi, người tài xế hỏi tôi: “Cô không định cướp taxi đấy chứ?”

Tâm trạng lo lắng bồn chồn đó vẫn đeo đẳng tới tận khi tôi giúp Cung Minh khuấy ly cà phê có sắc xanh lục kỳ dị mà anh ta vừa mang về từ Nhật Bản. Tôi cảm thấy trong lồng ngực mình có một con chuột bạch đang chạy đi chạy lại, tất nhiên, con chuột bạch này họ Cố, lại còn có cái đuôi gắn mác Gucci, hàm răng nhọn và móng vuốt của nó khiến tôi vô cùng mệt mỏi.

Tôi run rẩy bưng tách cà phê, thần sắc hoảng hốt và căng thẳng mở cánh cửa lớn phòng làm việc của Cung Minh, kết quả là bên trong có một khuôn mặt tươi cười rất đẹp trai và xa lạ tôi chưa từng gặp bao giờ, quay lại nhìn tôi nói: “Xin chào.”

Tôi vội vã liên tục nói xin lỗi mình nhầm phòng rồi đóng cửa đi ra. Thần kinh đã loạn cả lên đến mức khiến tôi vào nhầm phòng, cứ để thế này thì không được, sau khi dằn vặt một hồi, tôi định sẽ đi thẳng tới trước mặt Cung Minh, bảo anh ta để tôi lau dọn bàn làm việc một lúc.

Lúc tôi đóng cửa định đi ra chỗ khác, chợt nhìn lên thấy Kitty đứng đối diện đang nhìn tôi đầy vẻ nghi ngại, tôi quay đầu lại ngước nhìn thấy rõ ràng hai chữ “Cung Minh” trên cửa.

Tôi giật thót mình.

Khi tôi run rẩy mở cửa ra một lần nữa, ngồi sau bàn làm việc vẫn là khuôn mặt tươi tắn đẹp đến mức tựa như ảo giác, Cung Minh hơi nhếch khóe môi, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp như trong quảng cáo, tươi cười với tôi, bên khóe miệng còn có một lúm đồng tiền xinh xinh. Cặp mắt dài của anh ta hơi nheo lại, hàng lông mi dài lấp lánh ánh nắng vàng rọi từ ngoài cửa sổ vào, anh ta cất giọng nói ấm áp như ánh dương buổi chiều mùa thu: “Hôm nay trông khí sắc cô có vẻ rất tốt nhỉ?”

Tôi đặt cà phê xuống, không nói năng gì quay người đi ra.

Tôi vừa day huyệt thái dương, vừa hỏi Kitty: “Chị có thuốc không? Em thấy ốm quá.”

Kitty đứng dậy, cầm một tập hồ sơ đi vào phòng Cung Minh, lúc ngang qua bàn làm việc của tôi, liền vứt cho một lọ thuốc, tôi cầm lên xem, vitamin C. Tôi cảm ơn chị ta. Cung Minh vừa thấy Kitty bước vào, sắc mặt đầy vẻ bực bội trách móc.

“Tôi thực sự phải làm thế này sao? Nịnh bợ trợ lý của mình? ‘Hôm nay trông khí sắc cô có vẻ rất tốt nhỉ’, Thank God! Nhìn tôi còn hiền hòa thân thiện hơn cả nhân viên cửa hàng gà nướng KFC.” Lúc Cung Minh bắt chước giọng điệu ngọt ngào dịu dàng như ánh tịch dương ban nãy, anh ta không nhịn nổi cảm giác buồn nôn, “Acid dạ dày tôi sắp dâng đầy lên đây này.”

“Anh vất vả quá!” Kitty lộ vẻ mặt khổ sở đồng cảm, cúi người hai tay đưa đến một cốc nước màu đen, “Đây là thuốc dạ dày anh bảo em chuẩn bị ạ.”

Cung Minh không buồn liếc mắt, đón lấy, chau mày uống liền một hơi.

“Mong anh tiếp tục cố gắng ạ.” Kitty vẫn khom lưng cúi đầu.

Cung Minh tiện tay đặt cái cốc rỗng lên mặt bàn, hít một hơi sâu, trợn mắt, đi ra phía cửa, trước khi đẩy cửa, anh đưa tay lên ngực làm dấu thánh giá.

Vậy là, trong cả ngày đó, thế giới này đã thực sự điên đảo lộn tùng phèo.

Lần thứ nhất, Cung Minh ra khỏi phòng làm việc, tôi cười ngọt ngào, một tay anh ta đút trong túi quần, một tay cầm tách cà phê, vừa dịu dàng vừa anh tuấn, anh nói với tôi: “Mệt rồi thì nghỉ một chút đi. Sofa trong phòng tôi có thể dùng đấy.” Hàng lông mày đen rậm của anh ta như hai lưỡi dao nhỏ, trông thật điển trai.

Lần thứ hai, Cung Minh đi ra, xem xong bản sắp xếp công việc cho tháng sau của anh ta mà Kitty vừa nộp, liền vỗ nhẹ lên vai tôi, sau đó đặt một tách cà phê xuống trước mặt tôi, “Đây là loại tôi mang từ Nhật về đấy, nghe nói mùi vị rất đặc biệt. Thử dùng xem.” Tôi ngẩng đầu nhìn lúm đồng tiền của anh ta khảm trên khuôn mặt thanh tú không tì vết.



Đến lúc anh ta bước ra lần thứ bảy, hỏi tôi có muốn cùng đi ăn tối không, tôi thực không thể nhẫn nhịn thêm nữa. Tôi ôm trán, nói với Cung Minh: “Ngài Cung Minh, ngài muốn tôi làm gì, thì cứ nói, tôi nhất định sẽ làm được.”

Khi tôi nói dứt câu đó, cả thế giới liền khôi phục lại vẻ bình thường trong chớp mắt.

Khuôn mặt của Cung Minh lập tức được phủ lên một lớp băng của Bắc Cực, anh ta lạnh lùng xoay người nói với Kitty: “Nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành, tiếp sau phải làm gì thì cô bảo cô ta đi.” Sau đó anh ta đi thẳng vào phòng riêng không một lần ngoái đầu lại. Ba giây sau, anh đẩy cửa, chau mày nói với Kitty một cách khổ sở: “Pha cho tôi một cốc thuốc dạ dày nữa.”

Và mười phút sau, tôi ngồi trên ghế của mình, đờ đẫn nhìn chằm chằm vào chiếc kéo trước mặt. Giờ đây, tôi phải đứng trước hai sự lựa chọn: một là giúp Cung Minh đánh vào nội bộ đội ngũ của Cố Ly, làm một tên phản gián; còn lựa chọn kia là, nắm lấy mũi kéo này mà đâm vào họng cho xong.

Sau khi hết giờ làm, nhân viên M.E lục tục ra về, tôi ngồi trước bàn, vừa thu dọn đồ đạc, vừa cố nghĩ một cách tuyệt vọng xem mình nên dứt khoát thế nào. Uống thuốc ngủ thì thường quá, nhỡ đâu bị cứu sống lại, thì sẽ phải chịu giày vò lần thứ hai. Nhảy lầu chết thì không được đẹp cho lắm, tay chân bị gãy lìa, mình đã sống cuộc đời thất bại thế này, chí ít chết phải được toàn thây chứ! Cắt cổ tay cũng không được, cứ nhìn thấy máu là lại buồn nôn, chết giữa một đống nôn ọe trông càng xấu xí, lại còn bốc mùi nữa chứ. Mở khí ga rất dễ khiến cả Cố Ly, Đường Uyển Như và Neil cùng chết chung, tôi không muốn xuống dưới đó rồi vẫn bị mấy con chồn hôi đó ăn hiếp.

Nghĩ ngợi mãi, cuối cùng tôi vẫn tuyệt vọng, thấy chỉ còn cách quay về cầu cứu Đường Uyển Như, xem nó có thể ra tay cho một nhát dao, hạ xuống đúng chỗ động mạch cảnh ở cổ, để tôi lập tức đi đời.

Lúc tôi nhét di động vào túi xách, đẩy ghế chuẩn bị đứng lên, liền nhìn thấy Sùng Quang mặc một bộ quần áo gió mỏng màu xám bước vào phòng làm việc, gương mặt tiều tụy dường như bao phủ một lớp mây đen nặng trĩu.

Tôi rất kinh ngạc, sao lại gặp anh ta ở đây nhỉ, nói thực là trước đây tháng nào chúng tôi cũng chỉ muốn lôi cổ bằng được anh ta ra đây, hôm nay đúng là ôm cây mà đợi được thỏ thật, thực khó mà chấp nhận nổi. Mặc dù vậy, do đã trải qua một ngày cả thế giới điên đảo, tôi như thể đã nhìn thấu cõi hồng trần, cảm ngộ được rằng dù bất kỳ sự việc nào có xảy đến cũng đều không có gì kỳ lạ cả. Dẫu Sùng Quang có bước đến trao cho tôi một tờ thiếp cưới, nói rằng anh ta sắp cưới Đường Uyển Như, tôi cũng sẽ không lấy gì làm ngạc nhiên.

Nhưng, hiển nhiên tôi đánh giá quá cao khả năng chịu đựng của mình.

Sùng Quang sa sầm mặt, bước đến phía trước tôi hỏi: “Cung Minh đâu?”

Tôi giơ tay chỉ chỉ về phía phòng làm việc của Cung Minh.

Sùng Quang ôm lấy chồng sách cùng đống giấy photo chất cao ngất trên bàn của tôi, sau đó bước về phía cửa phòng Cung Minh, anh càng bước càng nhanh, lúc đến trước cửa thì giơ chân đạp mạnh làm cửa mở toang, cùng lúc tôi hoảng hồn hét lên, anh vung tay quăng mạnh chồng sách và đám giấy photo đập thẳng vào người Cung Minh. “Mày không phải là người! Đ. mẹ mày!”

Giấy tờ bay loẹt xoẹt rơi lả tả khắp nơi.

Dưới ống kính máy quay, căn phòng làm việc bỗng như cảnh một đám tang màu trắng với tiền giấy bay ngập lối.

Kitty đứng một bên, không biết nên nói gì, cô thận trọng bước lên hai bước, định giữ Sùng Quang lại, kết quả bị Sùng Quang quay lại tóm lấy cổ áo ném thẳng ra cửa, “Cút!”

Tôi nhìn Kitty sợ hãi đến mức sắp bất tỉnh đến nơi, đầu óc trong thoáng chốc cũng như bị ngừng lại.

Trong phòng làm việc, Sùng Quang quay người, lại giơ chân lên đạp mạnh đóng sập cửa.

Tôi và Kitty bị cách ly bên ngoài, bối rối không biết làm gì, bên kia bức tường im lặng như một ngôi mộ, nhưng chúng tôi đều biết, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ ra một tiếng bom rung trời, khiến tất cả tan xương nát thịt.

Tôi tóm chặt tay Kitty, toàn thân không chịu nổi khẽ run lên.

Cố Ly đỗ xe trước cửa ngõ, đi vào bên trong tìm hồi lâu mới thấy nhà Nam Tương.

Nói thực, từ sau khi nhà Nam Tương chuyển về chỗ này cách đây chừng một năm rưỡi, nó chưa từng ghé thăm. Bởi vì hầu như ngày nào cũng gặp nhau ở trường, nên không có cơ hội đến tận nhà Nam Tương.

Nhưng nói vậy thì cũng không chính xác lắm. Kỳ thực, xét về mặt tâm lý, Cố Ly và Nam Tương khá gắn bó. Đối với Nam Tương, Cố Ly luôn có một cảm giác ngưỡng mộ và thương xót, nó khâm phục tài năng xuất sắc của Nam Tương, nhưng đồng thời cũng thở than cho cuộc sống đầy vết thương của bạn.

Sau buổi lễ sinh nhật hỗn loạn kinh khủng ấy, Nam Tương mất tăm mất dạng. Cố Ly chờ khá lâu, rốt cuộc quyết định hôm nay sẽ đến nhà tìm nó.

Cố Ly đẩy cửa nhà, thấy đang bỏ ngỏ. Nó do dự một lát, sau rốt cũng bước vào.

Trong nhà tối tăm, tay nó lần mò trên tường khá lâu, cuối cùng rờ thấy một sợi dây điện, nó kéo giật xuống bật đèn.

Ánh đèn soi sáng quá nửa căn nhà. Chiếc giường nơi góc nhà vẫn chìm một nửa trong bóng tối.

Cố Ly đợi cho mắt mình quen với ánh sáng, mới phát hiện ra trên giường có một người đang nằm, không nhúc nhích.

Nó định gọi người đó dậy, “Nam Tương? Nam Tương?”

Gọi hai, ba lượt, người đó vẫn không động đậy. Lòng Cố Ly trỗi lên một cảm giác lạnh lẽo, tê dại, nó muốn bước đến nhưng đôi chân không sao nhấc lên được.

Khi Cố Ly run rẩy đến gần bên giường, nó đột nhiên hét lên, thân hình lùi lại phía sau làm đổ cả chiếc bàn, bát trà trên mặt bàn lật úp. Cố Ly ngồi trên nền đất, sau đó gập người bắt đầu nôn ọe.

Trong bóng tối trên giường, người đó vẫn mở mắt không nhúc nhích, nhìn đăm đăm.

Tôi run rẩy bưng cốc nước nóng, mặt trắng bệch, không cần soi gương cũng biết hiện giờ trông mình giống một con ma, bởi vì, rất đơn giản, Kitty trước mặt tôi chính là một chiếc gương sống, chỉ cần nhìn cô thảm hại thế nào, là sẽ biết mình thảm hại thế đó, à không, trông còn thê thảm hơn nhiều.

Tôi và Kitty chờ trong phòng uống trà của công ty, co ro trên chiếc sofa nhỏ, cứ nhìn nhau, không dám bỏ đi. Không ai biết hiện giờ sẽ ra sao, rất có thể khi chúng tôi bước ra cửa, bên ngoài không biết chừng đã la liệt đầy hố thiên thạch.

Sau khi nghe Kitty kể về kế hoạch của Cung Minh, một hồi lâu tôi vẫn không nói được lời nào.

Trong kế hoạch của Cung Minh, bệnh ung thư của Sùng Quang đã trở thành một kho báu, và đối với kho báu này. Cung Minh sẽ tiến hành một loạt các hành động khai quật. Mở đầu bằng tổ chức họp báo, tiếp đó sẽ liên tục đăng tải trên tạp chí M.E “Nhật ký đồng hồ đếm ngược”, và liên kết với quỹ từ thiện bệnh ung thư cùng tổ chức bán đấu giá từ thiện, cuối cùng sẽ xuất bản thành sách “Nhật ký cái chết”, coi đó như là tác phẩm cuối cùng của Sùng Quang.

Tôi vừa nghe kế hoạch đó từ miệng Kitty, vừa cảm thấy lòng mình hụt hẫng, trôi tuột xuống dốc, như thể trên bề mặt Bắc Cực đột nhiên nứt ra một khe sâu hút nhìn không thấy đáy, và tôi cứ thế rơi thẳng vào bóng tối lạnh lẽo nơi sâu nhất. Mặc dù tôi biết rằng, đối với một người kinh doanh, kế hoạch của Cung Minh cực kỳ có giá trị và có ý nghĩa đối với thương hiệu, nhưng bên trong thâm tâm tôi vẫn bị nỗi thất vọng và đau buồn vây hãm, tâm trạng ấy cuối cùng biến thành nỗi sợ hãi lạnh buốt như mạt băng nén chặt vào tim. Tôi như bị mất đi tri giác, còn không biết hai giọt nước mắt của mình đã lăn xuống, cho đến khi Kitty đưa tay giúp tôi lau khô.

Tôi nhắm mắt lại, hoàn toàn không cảm nhận thấy Cung Minh, bấy giờ chỉ cách tôi chưa đầy mười chín mét. Thực ra có rất nhiều lúc tôi đã nghĩ, có lẽ anh ta chưa bao giờ tồn tại trên thế giới này. Anh ta không có tình cảm, không có nhược điểm, không có bạn bè, và Sùng Quang là người thân duy nhất của anh ta mà tôi biết. Tôi không cảm nhận được anh ta. Anh ta giống như cái hang tối đen, rộng lớn mà lạnh lẽo.

Nhưng tôi lại có thể cảm nhận thấy Sùng Quang cách tôi mười mấy mét, anh tựa hồ một đốm lửa yếu ớt xa xôi trong màn tối đen kịt, vẫn cháy lên một cách đáng thương, và sắp tắt. Ngọn lửa lúc cao lúc thấp, trông như hơi thở đau đớn của anh.

Trong vũ trụ đen tối khổng lồ mà dàn trải, tiếng gió vi vút khóc cho nỗi đau của anh.

Mãi tới khi Cố Ly ngừng nôn ọe, móc điện thoại ra định gọi cho cảnh sát, người trên giường bỗng cất tiếng.

Trái tim co thắt bởi nỗi khiếp hãi của Cố Ly bỗng được thả lỏng, nó không kìm được ý muốn lên tiếng chửi mắng. Nó bước lại gần, nhìn rõ, người nằm trên giường chính là mẹ của Nam Tương.

“Cô tìm Nam Tương à,” giọng mẹ Nam Tương trầm đục nặng nề, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc, lạnh lùng nói với Cố Ly, “nó không có nhà.”

Cố Ly quay người bỏ đi.

Lúc ra đến cửa, nó bị gọi giật lại. Mẹ Nam Tương chậm chạp khó nhọc ngồi dậy, khuôn mặt bà gầy teo tóp đến nỗi trông như phim âm bản, không một chút sắc máu. Bà hỏi Cố Ly: “Cô có tiền không? Hai ngày nay tôi chưa ăn cơm…” Cố Ly mở ví tiền, rút ra một xấp một trăm nhân dân tệ đặt lên mặt bàn, rồi quay người đi ra. Nó bước rất nhanh trên đôi giày cao gót trong con ngõ âm u. Lúc ra tới chỗ đậu xe, nó lấy trong xe ra một chai nước khoáng, hớp một ngụm lớn, súc miệng rất lâu mới nhổ ra vệ đường. Cố Ly cũng không rõ, vị tanh tởm lợm dội lên từ lồng ngực và cổ họng là từ đâu tới. Nó bóp trán, mở cửa xe ngồi vào. Xe lăn bánh.

Lúc tôi khoác túi bước khỏi tòa nhà văn phòng, thì bắt gặp Sùng Quang đang ngồi trên chiếc ghế sắt màu đen uốn hình hoa bên lề đường. Anh đã kéo mũ của chiếc áo khoác gió lên trùm kín đầu, để những người đi ngang qua khỏi nhận ra đòi xin chữ ký, cả góc đường này sẽ ngay lập tức biến thành một buổi gặp mặt người hâm mộ sách cỡ nhỏ.

Tôi bước tới đứng trước mặt anh. Mặt trời không biết đã hoàn toàn biến mất từ khi nào, chỉ để lại một vệt đỏ thê lương nơi chân trời. Tôi dang tay ôm lấy đầu anh, ôm chặt anh vào lòng. Khi áp người vào gần Sùng Quang, tôi mới nghe thấy những tiếng khóc nấc chậm rãi nhưng liên tục, khẽ phát ra trong cổ họng anh. Mái tóc đen óng của anh che phủ khuôn mặt trẻ trung đẹp như tượng thần, cũng che giấu luôn cả nỗi thất vọng to lớn của anh với thế giới này.

Tại một góc khuất cách chỗ chúng tôi ba ngọn đèn đường, Giản Khê xách chiếc túi đựng loại táo tôi thích ăn vừa mua. Anh đứng dưới ngọn đèn, nhìn tôi và Sùng Quang. Một lát sau, anh ném túi táo vào thùng rác bên cạnh, chầm chậm quay người bước đi. Ánh đèn nhấp nháy vài cái, như thể sắp tắt, nhưng mấy giây sau, nó lại sáng bình thường. Cả con phố lớn sáng rực ánh đèn, sự phồn hoa làm con người ta cảm thấy hạnh phúc.

Bạn biết không, cuộc sống của chúng tôi là vậy đấy, cứ từng hồi từng hồi, một vở kịch vĩnh viễn không ngừng nghỉ. Cho đến một ngày, chúng tôi sẽ biến thành tro bụi, sau tiếng nổ cuối cùng.