Tiểu Thời Đại

Chương 10-2




Khi Đường Uyển Như nhìn rõ được bóng người cao to trong bóng tối đó là Vệ Hải, trong nháy mắt tiếng kêu điên cuồng như lợn bị chọc tiết chợt biến thành tiếng rên điệu đà như chuông bạc leng keng, đồng thời nó ôm lấy ngực, hai chân chụm lại thành tư thế “kawaii”[13] của các thiếu nữ Nhật Bản, cất giọng yếu ớt tựa Lâm Đại Ngọc: “Đằng kia có con ma nữ, thật đáng sợ, làm người ta chết khiếp lên được!”

Trước sự biến hóa đột ngột của Đường Uyển Như, Vệ Hải có vẻ không kịp phản ứng ngay, như kiểu đột ngột bị người khác giáng vào mặt một cú thôi sơn vậy. Anh còn đang nghĩ xem nên trả lời ra sao, thì “ma nữ” trong góc phòng đột nhiên cất tiếng: “Nói vớ vẩn cái gì! Cả nhà cô là ma nữ thì có! Đồng hồ của tôi có dạ quang, tôi chỉ muốn xem giờ một chút thôi!”

Vệ Hải quay đầu nhìn, thì ra là một thành viên trong đội dự bị của trường.

“Bạn cũng bị nhốt trong này à?” Anh hỏi.

Cô gái kia gật đầu, đồng thời lườm Đường Uyển Như đầy ác ý.

Vệ Hải quay đầu lại nhìn, Đường Uyển Như vẫn giữ một tư thế quái dị mà người bình thường trong bất kỳ tình huống nào cũng không thể tạo ra được, cảm giác giống như bà cô thứ hai của Marilyn Monroe sau khi uống say, làm động tác chổng ngược trồng cây chuối kiểu Hip-Hop.

“Tớ sợ quá.” Đường Uyển Như nói yếu ớt.

Cả một buổi tối, trong đầu Đường Uyển Như lặp đi lặp lại chỉ mỗi một câu: “Trong tivi chẳng phải thường xuyên diễn cảnh nam nữ cô đơn bị nhốt trong phòng kín, lửa gần rơm sẽ bén còn gì? Cái con ma nữ chết tiệt kia thì có đáng gì? Đáng gì chứ?!” Song nó hoàn toàn quên mất rằng dù cho không có con ma nữ kia, muốn làm Vệ Hải bén lửa, cũng phải cần đôi chút công phu. Thứ nhất, đối với Vệ Hải thân làm rơm củi, cái gã có người yêu này đã được quết một lớp sơn phòng cháy rồi, hơn nữa bên trong lớp sơn không khéo còn là một thanh sắt cũng nên; thứ hai, ngọn lửa Đường Uyển Như này có vẻ quá khao khát, gọi nó là liệt hỏa e rằng còn nhẹ, đốt cả một dàn hỏa táng có khi cũng đủ, thanh củi nào nhìn thấy cũng liền lập tức vắt chân chạy chí chết ngay.

Vì thế, cả một buổi tối, ba người cứ im lặng ngồi trong khu nghỉ ngơi của phòng thay quần áo.

Mặc dù, giữa chừng Đường Uyển Như vẫn rất thận trọng nhích từng chút một về phía Vệ Hải đang ngồi trên sofa trong bóng tối, nhưng mỗi lần nhích lại, Vệ Hải đều lịch sự dịch sang bên cạnh một chút, “Ồ, xin lỗi, để tớ dịch sang bên này. Bạn nằm xuống ngủ đi.” Hơi thở nóng hổi của Vệ Hải trong bóng tối như bám chặt vào da thịt Đường Uyển Như.

Nó cảm thấy tim mình sắp nhảy khỏi lồng ngực. Làn hơi hừng hực tỏa ra từ làn da đàn ông sau khi tắm đã khiến nó hoàn toàn biến thái.

Sáng ngày hôm sau, lúc Đường Uyển Như tỉnh giấc, nó mở mắt ra, thứ đầu tiên đập vào mắt là cảnh “ma nữ” nằm trên ghế sofa đối diện, ngủ há cả mồm, nước dãi rớt ra ngoài, sau đó, nó mới mơ hồ phát hiện đầu mình đang gối lên đùi Vệ Hải, còn Vệ Hải thì ngồi, lưng dựa vào ghế. Đường Uyển Như ngửa mặt nhìn, dưới ánh sáng của buổi sớm mai, khuôn mặt say giấc của Vệ Hải tựa như một cậu bé lớn ngọt ngào.

Thế nhưng, khi Đường Uyển Như khẽ xoay đầu một chút, giấc mơ thiếu nữ về “cậu bé lớn” lập tức vỡ tan tành. “Cái gì thế này!”

Tiếng hét lần thứ hai làm rúng động không gian.

Sau tiếng hét ấy, sự việc biến chuyển theo hướng khó lòng khống chế nổi.

Vệ Hải và cô ma nữ kia tỉnh giấc, đều rất kinh hãi. Tiếp sau đó, Vệ Hải bỗng chốc đỏ bừng mặt. Đường Uyển Như nhảy choi choi như một con hải ly, chỉ đũng quần thể thao của Vệ Hải, kêu lên: “Kia là cái gì! Kia là cái gì!”

Vệ Hải cúi xuống, lắp bắp, không biết giải thích thế nào, nói ngắt quãng từng chữ: “... Cái này, là hiện tượng sinh lý... con trai... buổi sáng đều có... tớ đâu có.. tớ không phải... ý đó...”

Trong nháy mắt Đường Uyển Như im bặt như vừa bị bấm nút điều khiển, nó sững lại ở một tư thế rất nhạy cảm, nghiêng đầu nghĩ ngợi, sau đó giận dữ bật ra: “Ý cậu là tôi không quyến rũ? Cậu đang sỉ nhục tôi hả!”

Vệ Hải hít mạnh một hơi, cơ hồ sắp bật khóc.

Buổi sáng tỉnh dậy, đã hơn 9 giờ.

Tôi bước ra phòng khách, thấy chỉ có Cố Ly ngồi một mình uống cà phê trên sofa. Ánh nắng sớm chiếu lên mái tóc vừa nhuộm màu đỏ sậm của nó, ánh lên màu của rượu nho, làm nó trông rất giống những quý phụ trong tranh sơn dầu - nếu như thứ trên tay nó không phải cà phê mà là một ly rượu vang đỏ, vậy sẽ càng giống hơn.

“Nam Tương cả đêm không về.” Tôi ngồi xuống ghế sofa, sáp lại gần Cố Ly, co người lại.

“Đường Uyển Như đêm qua cũng không về.” Cố Ly không ngẩng đầu, tiếp tục đọc tờ báo tài chính, “Chắc hai đứa đấy không đi thuê nhà nghỉ đấy chứ?”

“Trí tưởng tượng của cậu đủ khiến cho tất cả tác giả Trung Quốc tìm đến cái chết. Cậu nên viết tiểu thuyết đi.” Tôi yếu ớt đáp lại.

“Tớ chỉ có thể viết ra một cuốn sổ ghi nợ.”

Tôi co chân lên, rúc đầu vào vai Cố Ly, tóc tôi phủ lên xương quai xanh của nó. Tôi động đậy cánh tay, lấy cùi tay huých nhẹ vào nó, “Cố Ly.”

“Sao thế?” Nó bỏ tờ báo xuống, cúi đầu nhìn tôi.

Tôi thò vào túi móc điện thoại ra, mở bức ảnh đó, rồi đưa cho Cố Ly.

Sau một đêm ngừng khóc, nước mắt tôi lại lăn xuống. Cố Ly nhìn điện thoại không nói gì, một hồi lâu sau, nó dang tay ôm chặt lấy tôi.

“Mùa hè sắp qua rồi nhỉ?” Trong gian phòng im ắng, đột nhiên nó cất tiếng hỏi khẽ một câu. Nói xong, nó đưa ngón tay gạt nhẹ nước mắt trên má tôi.

Vì bật điều hòa, ô cửa sổ kính đọng một lớp hơi sương màu trắng.

Nhìn ra, cảm giác bên ngoài cửa sổ giống như tuyết mùa đông, một màu trắng hư vô.

Tôi và Cố Ly nằm bất động, cho đến khi tiếng chuông cửa reo đến lần thứ ba. Cố Ly chán nản hỏi một câu: “Ai đấy?”, bên ngoài không có tiếng trả lời, nó nhẹ nhàng đỡ tôi dậy, rồi nhỏm người đi ra.

Mãi mà không thấy Cố Ly quay lại, tôi nghi hoặc bước về phía cửa ra vào, kết quả nhìn thấy Tịch Thành đứng ngoài cửa, trên đầu gã toàn máu. Trước ngực áo sơ mi trắng cũng là máu.

Gã ngẩng đầu, nhìn Cố Ly với ánh mắt lạnh lẽo đến mức khiến người ta cảm thấy hãi hùng, hỏi nó: “Nam Tương đâu, bảo nó ra đây.”

Trên đường về ký túc xá, Vệ Hải cứ buồn bã cúi đầu. Trong lòng anh hết sức chán chường, bởi vì, để con gái nhìn thấy mình như vậy quả thực là một chuyện rất đáng xấu hổ. Thậm chí bạn gái anh cũng chưa bao giờ gần gũi đến mức như vậy.

Trong giây đầu tiên sau khi nhân viên quản lý mở cửa anh đã nhanh chóng chạy trốn. Anh thực sự không thể ở trong hoàn cảnh đó thêm một phút nào nữa.

Về đến cổng ký túc xá, anh gặp Cố Nguyên mặc bộ đồ thể thao quần soóc, lưng đeo túi vợt tennis đi xuống cầu thang. Cố Nguyên vứt cái túi vào ghế sau chiếc Mecerdes đỗ ở cổng, trên xe đã có một người nước ngoài tóc vàng đeo kính đen, xem ra rất giống Beckham năm 18 tuổi.

Cố Nguyên vẫy chào Vệ Hải, Vệ Hải đáp lại bằng một nụ cười khổ sở, sau đó vẫy tay lại, “Đi đánh bóng đi, lúc về tôi sẽ kể cho cậu nghe chuyện tôi xúi quẩy thế nào.”

Neil ngồi trên xe cũng nói “Bye bye” với Vệ Hải, rồi đạp chân ga phóng đi.

Vệ Hải quay đầu nhìn theo, phát hiện ra hai chiếc túi để sau xe giống hệt nhau. Tuy không thể đọc chính xác tên nhãn hiệu, nhưng đó chắc chắn là loại túi phiên bản hạn chế chỉ mua được ở Hồng Kông mà anh từng thấy trên tạp chí thời trang của Cố Nguyên.

“Lũ phá gia chi tử.” Vệ Hải cười khổ sở, quay người đi lên cầu thang.

Vừa đến trước cửa phòng, đã nhìn thấy bạn gái mình đang ngồi trên nền nhà. “Diêu Diêu, em làm sao ngồi dưới đất, mau đứng lên.” Vệ Hải xót ruột kéo cô gái dậy.

Đồng Diêu đứng dậy, mắt đỏ mọng, hỏi anh: “Em nghe người ta bảo anh và một đứa tên là Đường Uyển Như, làm loạn với nhau cả đêm trong phòng thay đồ, có đúng không?”

Tịch Thành đứng ở cửa, Cố Ly cũng đứng ở cửa, nhìn nhau chằm chằm. Cái vẻ thâm trầm đáng sợ tỏa ra từ cơ thể Tịch Thành khiến tôi đứng không vững. Gã tiến lên một bước, dòm sát vào mặt Cố Ly, đưa tay chỉ vào mũi Cố Ly, nghiến răng nói: “Họ Cố kia, nói cho cô biết, đừng có chọc vào chuyện của tôi và Nam Tương nữa, tôi chịu đựng cô đủ rồi. Biết điều thì gọi Nam Tương ra đây.”

Cố Ly hoàn toàn không biểu hiện gì, nó lạnh lùng nhìn Tịch Thành, gạt bàn tay gã ra: “Tôi nói cho anh biết, Tịch Thành, anh mau biến thật xa cho tôi, anh hại Nam Tương còn chưa đủ sao? Hãy xem lại liêm sỉ của mình đi!”

Tôi đứng sau lưng bọn họ, bất giác run rẩy. Tôi thậm chí còn nghĩ nhỡ may Tịch Thành ra tay, hai đứa tôi đánh một không biết có thắng nổi không? Giá mà Đường Uyển Như ở đây thì tốt, có khi tôi còn dám xông lên tát Tịch Thành một cái, chỉ cần Đường Uyển Như tay chống hông, có thêm ba gã đàn ông nữa cũng không phải là đối thủ.

Đang lúc tôi suy nghĩ xem làm cách nào tách bọn họ ra, không để nổ ra trận chiến, thì Tịch Thành đã khinh miệt vung tay tóm cằm Cố Ly, quăng mạnh sang một bên, đầu Cố Ly đập bộp một tiếng vào cửa.

Gã nói: “Mẹ kiếp, mày còn vờ vĩnh gì ở đây, giả bộ làm thánh nữ hả? Cái bộ dạng hư hỏng nằm dưới người thằng này rên rỉ la hét hồi trước, mẹ kiếp, tao nên cầm máy quay ghi lại, rồi mở ra cho mày coi mới đúng!”

Đầu óc tôi như bị quá tải dòng điện, trong nháy mắt thành một khoảng trống rỗng.

Thậm chí tôi còn không có khả năng hiểu câu nói ấy nghĩa là gì ngay lập tức, mặc dù trong đầu đã bùng nổ một loạt hình ảnh bẩn thỉu. Tôi chỉ hoang mang nhìn Cố Ly đang ôm mặt ngồi trên sàn, không nhúc nhích, tóc rũ xuống, tôi hoàn toàn không nhìn thấy vẻ mặt lúc này của nó.

Dưới ánh nắng gay gắt, một cơn đau nhói đột ngột làm Cố Nguyên vứt vợt ngồi vào bóng râm bên cạnh sân tennis.

Neil bước tới, ngồi xuống cạnh anh, “Sao thế?”

Cố Nguyên bóp bóp trán, “Không biết, có thể là cảm nắng.” Anh cười nhẹ, khuôn mặt trắng bợt như hình một người mẫu in trên giấy.

Cố Nguyên nhắm mắt, anh cũng không hiểu vì sao bỗng nhiên lại có một cơn đau nhói ở ngực. Tựa như ở đường chân trời xa lắc, có một quả bom vừa nổ, mà giữa quả bom ấy và trái tim anh lại được nối bằng một sợi dây dẫn dài tít tắp. Mấy giây sau khi quả bom nổ, sức hủy diệt khiến mọi thứ vỡ vụn ấy đã truyền tới nơi sâu thẳm nhất trong tim anh.

Xa xôi, mơ hồ, một tiếng nổ cực lớn.

Mũi ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, Cố Nguyên mở mắt, trước mặt anh là chiếc khăn bông Hermès màu trắng của Neil đưa cho. Anh cầm lấy lau mồ hôi trên vai, vừa lau được mấy cái liền bật cười ném trả Neil, “Đồ dùng rồi còn đưa anh dùng, dính mồ hôi của em, ghê quá đi mất!”

Neil bắt lấy chiếc khăn, bĩu môi, “Không dùng thì thôi.”

Cố Nguyên nhìn bóng dáng cao lớn của Neil dưới ánh mặt trời, ánh nắng chiếu trên cái sống mũi cao cao, trông rất giống những tay quý tộc trẻ trong phim Hollywood. Yết hầu của anh lên xuống một lúc, nói: “Em chuẩn bị... lúc nào nói với Cố Ly?”

Neil lắc lắc đầu, “Em cũng chưa nghĩ ra... anh nói xem?”

Cố Nguyên quay mặt đi, mắt anh lọt vào một vùng bóng tối u ám, “Đừng hỏi anh.”

Phòng ký túc lặng im như chết.

Tịch Thành xông vào, sau khi không tìm thấy Nam Tương, gã liền bỏ đi chẳng nói chẳng rằng.

Chỉ còn lại mình tôi và Cố Ly.

Tôi ngồi xuống ghế sofa, nhìn Cố Ly đang ngồi dưới đất, tựa người vào cửa, không động đậy, không biết nó đang nghĩ gì. Nhìn dáng nó trông có vẻ rất bình tĩnh, như thể đang ngủ vậy. Nhưng tôi không dám bước lại gần nó.

Dường như tôi đang nhìn thấy một Cố Ly mà xưa nay mình chưa từng quen biết, dưới lớp vỏ bề ngoài mạnh mẽ lạnh lùng như người máy kia, có ẩn chứa những dục vọng và thói xấu cơ bản nhất của loài người.

Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, khi tôi dần dần khôi phục lại sức lực, bước đến gần nó quỳ xuống, tôi nhìn thấy khuôn mặt của nó. Bình thản, không nhăn nhó, không có nước mắt. Chỉ có đôi môi bị răng cắn chặt thành một vệt bầm màu mờ mờ, máu vẫn còn dính bên khóe miệng.

Nó chậm rãi đưa mắt nhìn tôi, nói: “Lâm Tiêu, đừng hỏi tớ gì cả, có được không?”

Tôi chưa bao giờ nhìn thấy Cố Ly suy sụp như thế, trông nó tựa một chiếc lá rụng bị quăng quật trong gió bão. Tôi ôm lấy vai nó, nước mắt lăn xuống, “Ừ, tớ không hỏi đâu.”

Hai đứa tôi ôm nhau khóc lóc như chị em gái trong các bộ phim truyền hình lúc 8 giờ tối, sau đó phờ phạc đỡ nhau dậy. Tôi lau sạch nước mắt cho nó, nó thì giúp tôi kẹp gọn lại mái tóc. Nó lại dần khôi phục lại hình ảnh một cô công chúa nhỏ ngang ngược. Tôi nhìn Cố Ly lại tỏa sáng rực rỡ trước mặt mình, cảm thấy năng lượng trong cơ thể cũng dần dần trở lại. Chúng tôi hứa với nhau, coi chuyện này bí mật như Lâm Thinh nhảy lầu ngày xưa, vĩnh viễn chôn giấu kín trong lòng. Ngày xưa chúng tôi đã từng cùng đứng trên một trận tuyến tay nắm chặt tay xung phong, thì bây giờ tôi cũng có thể vì Cố Ly mà tử thủ ôm giữ bí mật kia.

Lúc ấy, tôi mới phát hiện ra, từ trước đến nay mình luôn sống dựa vào Cố Ly, như loài cây leo bò bám trên thân cây lớn, dùng xúc tu và giác hút bám chặt lấy nó.

Nếu có một ngày Cố Ly sụp đổ, chắc tôi cũng không tồn tại nữa.

Tôi nhìn Cố Ly lại rực rỡ xuất hiện, trang điểm kỹ càng, chiếc váy trắng của Comme des Garçons khiến nó tựa như một đóa sơn trà mới nở, còn chiếc váy thân liền đang mặc khiến tôi trở thành loại hoa nhựa cắm trong thùng nhựa rao bán trên hè phố... hơn nữa đã hơi bị phai màu...

Chúng tôi dắt nhau chuẩn bị đi ăn cơm, lúc ra khỏi cửa, Cố Ly đã khôi phục cái đức tính chết tiệt của nó, nó lôi kéo tôi đòi chia sẻ về một bài viết lý luận vấn đề sợ bành trướng của nhãn hiệu xa xỉ mà hôm qua nó vừa đọc được trên tạp chí. Tôi vừa nghe đoạn mào đầu liền dịu dàng ngắt lời ngay lập tức: “Cậu ngậm miệng lại cho tớ.”

Sau khi chúng tôi đã ra ngoài, trong căn phòng rộng mênh mông, cánh cửa nhà vệ sinh khẽ khàng mở ra.

Đường Uyển Như thẫn thờ bước ra.

Nó hoàn toàn không thể tin những gì vừa nghe thấy, chỉ cảm giác mình như bị rơi vào giữa một đàn quái thú đang xé xác lẫn nhau.

Nó ngồi bất động trên sofa. Một lát sau, nó run rẩy cầm điện thoại lên.

Vài ngày sau, tôi cũng đưa ra được một quyết định quan trọng - tôi quyết định tha thứ cho Giản Khê.

Dù giữa anh và Lâm Tuyền là quan hệ gì đi nữa, cũng mặc kệ anh đã hôn Lâm Tuyền hay chưa, tôi đều thấy chẳng có vấn đề gì. Bởi vì trong đầu tôi luôn hồi tưởng lại dáng vẻ Cố Ly hai mắt sưng đỏ nói: “Mỗi người đều có quyền được tha thứ một lần”. Vả lại, hàng đêm tôi đều mơ thấy những ngày tháng tôi và Giản Khê bên nhau, mơ thấy tình yêu dịu dàng, vĩnh hằng, hầu như bao trùm tôi của anh. Trong máy di động, những tấm ảnh chụp anh vẫn luôn dừng lại ở dáng vẻ tươi trẻ hồi cấp Ba, như một người mẫu nhí vừa bước lên sân khấu, tuy non nớt nhưng cũng tràn đầy sinh khí.

Một buổi chiều, tôi và anh đi trên khán đài sân vận động trường. Tôi ôm lấy anh, kể anh nghe những oán hận chất chứa trong lòng tôi đối với anh, cả những ý nghĩ đen tối xấu xa nữa.

Anh đã khóc.

Anh ôm lấy tôi, nói rằng anh biết tất cả, biết từ lâu rồi. Trong ánh mắt tôi nhìn anh, anh có thể cảm nhận được nỗi oán hận, cảm nhận được sự tuyệt vọng, cảm nhận được trái tim đang oằn lên đau đớn của tôi. Nhưng anh đã không nói ra. Anh nghĩ, anh có thể dùng cả cuộc đời dài dặc này để làm lành vết thương của tôi.

Mi mắt anh đỏ mọng một viền xung quanh, trông như con mèo trong phim hoạt hình. Sau đó, anh cúi xuống hôn tôi.

Vẫn là mùi hương miên man nín thở ấy. Đến từ thể xác của anh.

Mấy ngày sau đó, chúng tôi bị khốn đốn trong đợt cảnh báo phòng không cấp độ 1 trọng đại nhất trong năm - sinh nhật của Cố Ly đã tới. Hằng năm, cứ đến dịp này, tất cả mọi người đều rơi vào tình trạng lo âu và hoảng hốt, ngoại trừ Đường Uyển Như. Bởi vì sau nhiều lần bị Cố Ly tấn công và chế giễu, nó đã quyết định không phải tốn công suy nghĩ về quà sinh nhật cho con bé ấy làm gì nữa, cách ứng phó của nó chính là để cho chúng tôi phải nhức óc, nó đưa cho chúng tôi một con số dự tính, rồi bảo chúng tôi giúp nó chọn quà. Nói thực, chiêu này của nó thực quá thâm hiểm, tôi thà sang Việt Nam dò bom mìn còn hơn phải làm cái việc ấy.

Còn công việc bất di bất dịch của Cố Ly trong dịp này là ngày ngày cầm điện thoại, vừa soi những dòng nó đã ghi lại trong cuốn sổ Moleskin, vừa hạch sách lại từng câu từng chữ một.

“Suẫt gan ngỗng của mỗi khách là ba mươi gram! Tôi muốn hỏi anh chuẩn bị một trăm gram để nuôi con gì hả?”

“Tôi cảm thấy trên bàn ăn vẫn không nên bày giá nến trắng và khung gương, dù sao cũng không phải tang lễ, cô thấy thế nào?”

“Nếu các vị nhất quyết dùng khăn trải bàn màu đỏ và dao dĩa màu vàng, vậy thì sau khi dùng bữa phiền các vị chuẩn bị thêm một cái phòng cưới nữa đi.”

“Vì sao ngay cả một việc đơn giản như vậy mà các anh cũng không chắc chắn được hả? Cái gì? Tôi là khách hàng đáng sợ nhất trong lịch sử của nhà hàng các anh? Không thể thế được, nói như vậy thực sự chẳng có căn cứ nào cả, mọi người đều biết, tôi rất bình dị dễ gần, vả lại còn rất hiểu lý lẽ. Tôi nói cho các anh biết, xinh đẹp được như tôi cũng không dễ có nổi mấy người đâu.”

“Mẹ, mẹ có thể không mặc bộ trang phục gần như phơi cả bộ ngực ra ngoài đó đến buổi lễ sinh nhật của con được không? Con ngờ rằng, lúc ăn cơm, chắc mẹ phải gác cả bộ ngực lên trên bàn ăn mất, mẹ không cảm thấy như vậy trông rất giống một món chính à? Nầm heo rán hay là đu đủ tươi chẳng hạn.”

“Bố này, nếu hôm đó bố không về kịp sinh nhật con, con sẽ đem tất cả chỗ xì gà trong phòng làm việc của bố, cắt vụn hết ra. Đùa ạ? Không đâu, con nói nghiêm túc đấy. Bố đã bao giờ thấy con đùa nhỉ?”

“Lucy, chuyện trên lễ phục dính lông chó tôi có thể hiểu, nhưng vấn đề là nhà tôi hoàn toàn không nuôi chó, vậy thì có lông chó trên lễ phục của tôi là sao? Cái gì... Hả, đừng có làm trò hề, cô đi làm biên kịch phim Hồ sơ X đi cho xong, toàn chuyện không thể tưởng tượng được đấy, người ngoài hành tinh ăn cắp cái váy quây của nhà hàng xóm, sau đó để lại một dúm lông chó. Thật đấy.”

“Neil, nếu em dám tặng chị hoa thược dược lần nữa… tất nhiên em đã từng tặng chị hoa thược dược! Hơn thế, em còn ghi trong bưu thiếp là ‘chị giống như một bông thược dược’, em biết là vì chuyện đó mà Đường Uyển Như đã vùng lên được bao nhiêu lần không?”