Nàng ta che cằm lại, mặc cho máu chảy xuống từ kẻ tay: “Nương nương, nô tỳ không sao!”
“Vương phi nhà ta đã làm canh gà ác, vừa rồi gửi một ít cho Cửu công chúa. Sau đó phân phó nô tỳ gửi thêm một ít cho nương nương! Nhưng bây giờ…” Tử Thanh nhìn dưới đất đầy canh gà, vẻ mặt hiện vẻ khó xử.
“Vương phi nhà ngươi có lòng là tốt rồi!” Đức Phi vui mừng cười một tiếng.
Khóe mắt nhìn thấy Vân Khương Mịch đang đứng tại chỗ như một cái cọc gỗ, hai tay trống trơn…
Trong lòng cảm thấy vô cùng ghét bỏ.
Con dâu đứng đắn của bà đến gặp bà, thế mà thậm chí đến một cây lông gà của không mang theo!
Sự tương phản như thế khiến bà càng thêm yêu thích Tân Nghiên Tuyết.
Bà nhẹ nhàng thở dài, lắc đầu: “Đúng là đáng tiếc! Ngươi đi về trước đi, bổn cung đã biết tâm ý của Vương phi nhà ngươi, bổn cung xin nhận tấm lòng này”
“Quay về xử lý vết thương một chút đi”
“Vâng, nương nương.” Tử Thanh nhặt chén canh lên, che cằm nhanh chóng rời đi.
Đức Phi xoay người, thấy Vân Khương Mịch đứng ở một bên xem kịch vui: “Ngươi mau vào đây với bổn cung!” Đức Phi nghiến răng nghiến lợi, thấp giọng quát một tiếng.
“Vâng, mẫu phi” Vân Khương Mịch nghe lời đi theo bà vào trong.
Đức Phi ngồi xuống, mí mắt cũng không nhếch lên, lên tiếng khiển trách: “Quỳ xuống!”
“Vâng, mẫu phi” Vân Khương Mịch lại nghe lời quỳ xuống. Quỳ ngay ngắn, thẳng người, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, vẻ mặt khôn khéo, không chút phản kháng.
Điều này khiến Đức Phi vô cùng nghi ngờ.
Tiểu tiện nhân này, lại tính giở trò gì đây?
Hôm nay còn nghe lời như thế?
Nhìn dáng vẻ nhẫn nhịn chịu đựng của nàng, lòng Đức Phi cảnh giác, sắc mặt không thay đi đang tính giở trò gì với bổn cung!” Giở trò?
‘Vân Khương Mịch, ngươi Trời đất chứng giám!
Hôm nay nàng ngoan ngoấn như thế!
Lúc này Vân Khương Mịch mới giương mắt, vẻ mặt ấm ức: “Con dâu không rõ mẫu phi đang nói gì”
“Ngươi không hiểu?” Đức Phi hừ lạnh một tiếng, bàn tay gắn những chiếc móng tay dài nặng nề đập mạnh vào bàn.
Tách trà trên bàn kêu loảng xoảng, suýt nữa rơi xuống đất, Lý ma ma vội vàng đỡ chén trà. Bời vì đã uống rượu của Vân Khương Mịch, thế nên bà ta vội vàng đưa mắt ra hiệu cho nàng.
Ý bảo nàng chớ chọc giận Đức Phi, ngậm miệng nhãn nhục chịu đựng Vì thế, Vân Khương Mịch lại lần nữa cúi đầu.
“Nếu ngươi không hiểu vậy thì hôm nay bổn cung sẽ để cho ngươi hiểu ral” Đức Phi tức giận nhìn nàng: “Trước đó vài ngày trong tiệc mừng thọ của bổn cung, ngươi đã làm chuyện tốt gì?”
“Con dâu nhà người khác luôn nghĩ cho bà bà. Còn ngươi thì sao? Ngươi không những không lo nghĩ cho bổn cung mà còn cố ý gây chuyện, hại bổn cung mất mặc trước mặt mọi người!”
“Ngươi cũng biết, chuyện đêm kia bị hoàng hậu nắm được chuôi, nói bổn cung không biết dạy dỗ con dâu”
“Còn nói làm mất mặt hoàng gia, khiến bổn cung bị Hoàng Hậu khiển trách suốt một canh giờ!” Đức Phi vừa mở miệng đã giống như súng liên thanh, “Tạch tạch tạch” bắt đầu bắn phá.
Vân Khương Mịch cúi thấp đầu, cung kính “lắng nghe”, thật sự thì trong lòng nàng lại đang nghĩ đến cảnh Triệu hoàng hậu khiển trách Đức Phi.
Có phải cũng giống như Đức Phi đang khiển trách nàng lúc này hay không?
Nghĩ tới việc Đức Phi nghiêm khắc trước mặt nàng, bị Triệu hoàng hậu huấn quy nhi tử, nghĩ đến cảnh tượng đó khiến nàng cảm thấy buồn cười… thế nên, một cảnh tượng bi ai đã xảy ra.