Xưa nay chỉ có gian phu mới trốn dưới giường, thế mà hôm nay lại đến phiên một Vương phi như nàng trốn.
Nếu nhưu chuyện này truyền ra, Minh vương phi là nàng có còn thể diện nữa không chứ?
Vân Khương Mịch phủi bụi trên người, nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm. Lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía Mặc Lệ Nga, cười như không cười hỏi: “Cửu công chúa, vừa nãy nói gì về ta vậy?
Nàng đã nói, nữ nhân Tân Nghiên Tuyết này, nhất định sẽ cố hết sức nói xấu nàng trước mặt Mặc Lệ Nga.
Châm ngòi ly gián!
Mặc Lệ Nga im lặng.
Lúc trước nàng ta không nghe ra ý tứ châm ngòi ly gián của Tân Nghiên Tuyết, chỉ cho rằng Tân Nghiên Tuyết đối xử tốt với nàng ta.
Nhưng lúc này, không cần Vân Khương Mịch nhắc nhở, nàng ta đã có thể nghe rõ ý châm ngòi trong lời của Tân Nghiên Tuyết.
Vân Khương Mịch nhướng mày nhìn nàng ta, lại chuẩn bị “làm bậy”…
“Hiện tại, có phải muội nên gọi ta một tiếng tẩu tử, đúng không?” Vân Khương Mịch khoanh tay, nhướng mày cười như không cười nhìn thẳng Mặc Lệ Nga: “Dù sao thì ta mới đúng là †ẩu tử chân chính của muội. Chứ không phải tam tẩu nào ngoài đường” Mặc Phùng Dương mới là thân ca ca của Mặc Lệ Nga!
“Ngươi…” Mặc Lệ Nga không thể ngờ rằng nàng sẽ đột nhiên nói ra câu này.
Khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ lên, tức giận nói: “Vân Khương Mịch, ngươi đừng có mà được voi đòi tiên!”
“Bốn năm trước, nếu không phải ngươi nổi lòng tà ác thì sao có thể để cho người ngoài thừa cơ hội lợi dụng được? Bổn công chúa cũng không xuýt nữa đánh mất thanh danh của mình!” Nàng ta bắt đầu “tính sổ” với Vân Khương Mịch.
“Mặc dù ngươi không phải người xấu xa nhất đứng phía sau, nhưng ngươi cũng không thoát khỏi việc có liên quan!”
“Tất thảy chuyện này đều do ngươi mà ra, bổn công chúa còn chưa tìm ngươi tính sổ, ngươi còn cho rằng mình đúng saol” Mặc Lệ Nga vừa nổi giận, Vân Khương Mịch lập tức lo sợ.
“Được được được, không gọi thì không gọi! Muội đừng giận!” Ai bảo nàng nói chuyện không hợp lý chứ?
Dù sao sớm muộn gì cũng có một ngày nàng khiến Mặc Lệ Nga phải gọi một tiếng tẩu tử.
Vân Khương Mịch tính toán trong lòng, trên gương mặt mang theo nét cười nhạt: “Nếu trong lòng muội đã rõ rồi, ta cũng không làm phiền muội nữa, cáo từ” Thấy nàng cầm theo Bích Yên đi như vậy, mặt Mặc Lệ Nga nhăn thành một đống.
Nàng ta vừa định đuổi theo, ngoài cửa vang lại giọng nói của Lý ma ma.
Lý ma ma là người của cung Vĩnh Thọ.
“Minh vương phi.” Khuôn mặt già nua không biểu cảm của Lý ma ma nhìn Vân Khương Mịch: “Nương nương của chúng nô tỳ nghe nói ngài đã vào cung, đặc biệt dặn nô tỳ đến mời ngài đến cung Vĩnh Thọ một chuyến” Mời?
Từ này, sợ là dùng không thỏa đáng.
Nhìn dáng vẻ này của Lý ma ma, rõ ràng không hề có ý tốt.
Ánh mắt sắc bén của Vân Khương Mịch liếc qua, nhìn thấy trong tay áo của Lý ma ma lộ ra nửa sợ dây thừng… ý tứ này, cũng quá rõ ràng rồi chăng.
Bà ta làm gì có ý muốn mời, rõ ràng là muốn trói nàng đến cung Vĩnh Thọ mới đúng!
Vân Khương Mịch không phải là người không biết điều.
Nếu như Lý ma ma không thô bạo, muốn lễ trước binh sau, nàng cũng không cho bà ta cơ hội để đánh.