Có phải nữ nhân này có thiên lý nhãn, thuận phong nhĩ không vậy?
Mỗi lần nàng tới Cung Vị Ương gặp Mặc Lệ Nga, nàng ta luôn “vừa khéo” như vậy.
Khó tránh khỏi khiến cho Vân Khương Mịch nghỉ ngờ, có khi nào nàng ta sắp xếp tai mắt bên cạnh Mặc Lệ Nga, cho nên lần nào Tân Nghiên Tuyết cũng đều đến kịp lúc như vậy.
“Cửu công chúa, có dám đánh cược với ta hay không?” Vân Khương Mịch nhướng mày nhìn Mặc Lệ Nga.
“Đánh cược gì?” Mặc Lệ Nga nhíu mày.
“Thì đánh cược… Nàng ta sẽ dốc hết sức nói xấu ta trước mặt muội!” Mặc Lệ Nga: “… Ngươi vẫn nên rời đi trước đi.” Nàng ta vội giơ tay lau khô nước mắt: “Để tránh nàng ta nghi ngờ” Nhưng mà, bước chân Tân Nghiên Tuyết đã vang lên ở ngoài điện.
Lúc này mà đi thì không còn kịp rồi.
Nếu như bị nàng ta nhìn thấy Bích Yên, nhất định sẽ nghi ngờ.
Vì thế, Vân Khương Mịch lập tức dự tính rời đi bằng đường cửa sổ.
Nhưng không ngờ lại bị Mặc Lệ Nga dùng sức túm lại: “Ngươi chính là Minh vương phi! Sao có thể làm việc thô tục như thế? Nếu bị người ta nhìn thấy, thanh danh Thất ca sẽ bị ngươi liên lụy!” Nàng ta hận sắt không thành thép trừng mắt nhìn nàng một cái, duỗi tay chỉ xuống gầm giường.
“Trốn dưới đó đi.” Buồn cười!
Nàng đường đường là Minh vương phi, lại trốn dưới gầm giường?
Vân Khương Mịch cười lạnh: “Ý của Cửu công chúa là gì?
Xem thường bổn vương phi?” Giây tiếp theo, nàng túm Bích Yên, nhanh nhẹn trốn xuống gầm giường.
Bởi vì, tiếng bước chân của Tân Nghiên Tuyết đã gần ở bên tai.
Ngoài cửa, vang lên giọng nói dịu dàng của nàng ta: “Lệ Nga? Nghe nói hôm nay thân mình muội không khoẻ, đã khá hơn chưa? Ta nấu cho muội canh gà đen mà muội thích uống nhất”
“Tam tẩu” Tiếng cười của Mặc Lệ Nga có hơi miễn cưỡng: “Ta không Sao cả”
“Nấu canh làm gì, khiến tỷ lo lắng rồi” Lời nói, nghe có hơi khách sáo xa cách.
So với những lời nói thân thiết lúc trước, đúng như là hai người khác nhau.
Tân Nghiên Tuyết không dấu vết nhíu mày, cười tươi đặt canh xuống, ý bảo Mạt Liên rót canh ra cho Mặc Lệ Nga: “Lo lắng không công gì chứ? Giữa tỷ muội chúng ta cần gì phải khách sáo như vậy?” Vân Khương Mịch dưới giường: Ọe.
Mặc Lệ Nga: Thấy nàng ta im lặng, Tân Nghiên Tuyết nhạy bén nhận ra điều khác lạ.
“Lệ Nga, hôm nay muội bị sao vậy? Ta thấy tinh thần không được tốt?” Tân Nghiên Tuyết quan tâm hỏi: “Sao mắt muội lại đỏ như vậy? Đã gặp phải chuyện gì?” Nàng ta thân thiết kéo tay Mặc Lệ Nga, nhẹ nhàng võ về.
Trước trước, Mặc Lệ Nga cảm thấy Tân Nghiên Tuyết đối xử với nàng ta rất tốt, đối đãi với nàng ta như muội muội ruột.
Nhưng hôm nay nghĩ lại, Tân Nghiên Tuyết còn có một muội muội ruột tên là Tân Ngọc Lộ.
Tân Nghiên Tuyết không thèm quan tâm đến muội muội ruột này.
Vậy sao lại đối tốt với một cô em chồng như nàng ta?
Huống chi, người Tân Nghiên Tuyết gả là Mặc Vân Khinh, chứ không phải Mặc Phùng Dương.
Luận về thân sơ, Vân Khương Mịch mới chị dâu chính thức của nàng ta.
Nếu nghĩ cẩn thận hơn, Mặc Lệ Nga càng cảm thấy Tân Nghiên Tuyết đối tốt với nàng ta là vì mưu đồ khác, nếu không sao vô duyên vô cớ đối xử tốt với nàng ta như thế?
Bây giờ bị nàng ta kéo tay Mặc Lệ Nga chỉ cảm da gà da vịt nổi lên.
Có cảm giác sởn tóc gáy.
Nàng ta vội rút tay về.
Bởi vì trong lòng có mâu thuẫn, nên động tác hơi mạnh, Tân Nghiên Tuyết nhẹ nhàng nhíu mày: “Lệ Nga, rốt cuộc muội sao vậy? Sao ta lại cảm thấy hôm nay muội rất là kỳ lạ?“
“Không có mà” Mặc Lệ Nga vốn không biết nói dối.
Nàng ta chột dạ dời ánh mắt, ý cười trên mặt càng thêm miễn cưỡng.