Nghe được giọng nói khàn khàn thô ráp của nàng ta, ánh mắt Mặc Lệ Nga chấn động, không dám tin nhìn về phía nàng †a: “Ngươi, ngươi có thể nói chuyện?”
“Vâng, là Minh vương phi chữa khỏi cho nô tỳ” Bích Yên đè thấp giọng nói.
Mặc Lệ Nga kinh ngạc nhìn Vân Khương Mịch.
Nàng ta vốn tưởng rằng, nữ nhân này nói chữa khỏi cổ họng cho Bích Yên, bất quá chỉ thuận miệng nói mà thôi…Dù sao hiện tại mới qua chưa đầy một tháng, cho dù là Hoa Đà tái thế sợ cũng không có bản lĩnh như vậy chứ?
Bây giờ là cuối tháng chạp.
Còn hai ngày nữa, chính là đêm giao thừa.
Tết đã đến gần, trong cung cũng có thêm vài phần náo nhiệt cùng vui mừng.
Chỉ có cung Vị Ương cung, không khí rất ngưng trọng.
Bích Yên cố nén cổ họng đau nhức, mang toàn bộ chuyện năm đó nói cho Mặc Lệ Nga.
Nghe nàng ta nói xong, toàn thân Mặc Lệ Nga đều như muốn nứt ra.
Nếu là trước đây, lời nói của Vân Khương Mịch nàng ta có thể không tin. Lời của Du Chí, nàng ta cũng có thể không tin…
Nàng ta tin chắc Du Chí bị Vân Khương Mịch dùng hình bức cung, cố ý vu oan Tân Nghiên Tuyết.
Nhưng Bích Yên…
Nàng tạ hầu hạ ở trong cung nhiều năm, không có khả năng dễ dàng bị Vân Khương Mịch thu mua.
Huống hồ, lời của Bích Yên không có nửa điểm lỗ hổng.
Hoàn toàn khớp với những gì Du Chí nói trước đây.
Thất ca ca hận Vân Khương Mịch đến thấu xương, cũng không có khả năng dễ dàng đứng về phía nàng, thay nàng nói chuyện…
Vì vậy, hiện tại chỉ có một khả năng.
Đó chính là, chuyện năm đó Vân Khương Mịch mặc dù không tính là vô tội, nhưng cũng “tội không đáng chết”. Nàng đối với nàng ta có thể không có ác ý, ngược lại chủ mưu chân chính mưu hại nàng ta là Tân Nghiên Tuyết.
“Sao có thể như vậy được?” Mặc Lệ Nga ngây ngốc như phỗng.
Thân thể nàng ta cứng đờ, mông ngồi trên ghế, thật lâu sau vẫn chưa phục hồi tinh thần.
Mấy năm nay, trong lòng nàng ta Tân Nghiên Tuyết chính là tẩu tử.
Mặc dù sau này Tân Nghiên Tuyết không gả cho Mặc Phùng Dương, nhưng Mặc Lệ Nga cũng không coi nàng ta là người ngoài, thậm chí coi như tỷ tỷ ruột của mình đối đãi, yêu mến.
Nào biết cuối cùng lại cho nàng ta một gậy?
Không, một cú đánh chí mạng?
Mặc Lệ Nga giống như cà tím ngấm sương giá, ủ rũ.
“Cửu công chúa, nếu ta muốn khiêu khích quan hệ giữa ngươi và Doanh vương phi, sẽ có rất nhiều biện pháp” Sắc mặt Vân Khương Mịch thản nhiên: “Tội gì phải lấy chuyện bốn năm trước ra nói, nhất là chuyện bốn năm trước ta cũng không hề vô tội.” Cứ như vậy để mặc cho thời gian xoay chuyển, để mọi người đều quên chuyện đó đi không phải tốt hơn sao?
Vì sao nàng phải tự chuốc khổ, phải lật lại một lần nữa?
Vân Khương Mịch không an ủi Mặc Lệ Nga, cũng không nhân cơ hội khiêu khích quan hệ của nàng ta với Tân Nghiên Tuyết: “Quan hệ giữa ngươi và Doanh Vương phi như thế nào, trong lòng ta biết rõ.”
“Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, đừng để người khác lừa gạt.”
“Tránh cho sau này không bù đắp được tổn thất.” Vân Khương Mịch nói một phen làm cho Mặc Lệ Nga trầm mặc.
Nàng ta cúi đầu, quanh người tản ra sự chán nản.
Nàng ta không phản bác lời của Vân Khương Mịch, cũng không phụ họa.
Chỉ cúi đầu, giống như tâm tàn ý lạnh.