Sau khi phản ứng kịp, hắn ta nhanh chóng tách hai người ta.
Nhưng Tân Nghiên Tuyết và Vân Ngọc Linh đã đánh đến mức khó mà tách ra, trên mặt hai người cũng đều bị thương, có thể nói là không ai thua ai.
Không đi điện Thái Hòa nữa, bọn họ chật vật xuất cung.
Yến tiệc trong cung đêm nay, tạm thời có một kết thúc.
Trở về viện Ánh Nguyệt, quả nhiên thấy Phong Bảo còn đang cuộn chân ngồi trên giường. Một tiểu nha hoàn đang ngồi bên giường, nhẹ giọng dỗ cậu bé đi ngủ, nhưng cậu bé vẫn gắng gượng không chịu nằm xuống.
“Ta phải chờ mẫu thân về mới ngủ” Hai mí mắt của cậu bé đã sớm đánh nhau, lúc này đều đã không chống lên được nữa.
Thế mà vẫn kiên trì, nhất định phải chờ Vân Khương Mịch về mới chìm vào giấc ngủ.
trái tim của Vân Khương Mịch đã bị hòa tan.
Nàng sờ khuôn mặt nhỏ của Phong Bảo, đang muốn hỏi một chút đêm nay cậu bé ăn gì.
Chỉ thấy nhóc con gác đầu lên vai nàng… ngủ mất.
Có thể thấy được, đã buồn ngủ vô cùng rồi.
Vân Khương Mịch ôm lấy cậu bé, nhẹ nhàng đặt lên giường.
Mặc Phùng Dương đứng ngoài cửa trông thấy cảnh này, trong lòng có chút phức tạp. Xem ra đúng thật là như Vân Khương Mịch nói, Phong Bảo chính là mệnh của nàng.
Nếu không có Phong Bảo, Vân Khương Mịch nhất định sẽ sụp đổ nhỉ?
Nhờ vào sự trị liệu của Vân Khương mịch, cuống họng của Bích Yên đã dân tốt lên.
Thế nhưng nàng ta vẫn không thể nói quá nhiều.
Một khi dùng cổ họng quá mức, vẫn sẽ có một chút nghẹn giọng.
Bởi vì yết hầu bị hạ độc, giọng của nàng ta đã trở nên khàn khàn, như giọng nam nhân.
“Bây giờ thử nói chuyện một chút?” Vân Khương Mịch thu lại ngân châm vừa ghim vào yết hầu nàng ta.
Bích Yên mở miệng một lần, chỉ là giọng nói khàn khàn, cuống học đau vô cùng. Nghe Vân Khương Mịch nói, nàng ta thử thăm dò, cẩn thận nói một tiếng: “Minh Vương Phi?” Nàng ta quả nhiên có thể nói chuyện!
Bích Yên vui đến phát khóc!
“Ừ, khá lắm” ‘Vân Khương Mịch gật gật đầu, dặn dò: “Cuống họng này của ngươi, khoảng thời gian này không thể ăn đồ dầu mỡ, tanh, cay, lạnh”
“Mỗi ngày uống nhiều nước ấm, uống thuốc đúng giờ” Qua một khoảng thời gian nữa, hẳn là sẽ tốt hơn nhiều.
Dừng một chút, nàng lại trầm giọng nói: “Chỉ là sau này, giọng nói sẽ luôn khó nghe như thế”
“Nô tỳ đã gả làm vợ người ta, giọng nói có dễ nghe hay không với nô tỳ mà nói đã không còn quan trọng nữa! Bây giờ nô tỳ đã có thể nói chuyện, may mắn mà có Minh Vương Phi, nô tỳ vô cùng cảm kích!” Bích Yên cảm động đến rơi nước mắt, quỳ xuống.
Có trời mới biết, nàng ta mỗi ngày trong nhà, đã phải dùng cách nào để giao lưu với chồng con!
Con của nàng ta, bị con nhà khác ức hiếp, nói mẹ ruột của bé là cầm điếc…
Nỗi đau này, nàn ta vẫn luôn nén trong lIng2.
Bây giờ cuối cùng cũng có thể mở miệng nói chuyện, giọng nói có dễ nghe hay không cũng không quan trọng nữa.