Tiểu Thịt Viên Của Y Phi Phúc Hắc

Chương 64




Đức phi không có với hành động thỉnh an của Vân Khương Mịch, Mặc Phùng Dương lập tức dắt tay nàng sang một bên rồi ngồi xuống.

Người ngồi bên cạnh chính là Sở Vương Mặc Vân Đức và Sở Vương phi Nam Cung Nguyệt.

Mặc Vân Khinh và Tân Nghiên Tuyết ngồi đối diện nhau.

Cho dù hai người sớm đã bằng mặt không bằng lòng, nhưng trước mặt có nhiều người như vậy, hai người vẫn giả vờ thân mật, trên mặt nở nụ cười khéo léo.

Ngồi bên cạnh bọn họ chính là Hàn vương Mặc Hàn Vũ và hàn Vương phi Chu Vũ Oanh.

Thấy ánh mắt Vân Khương Mịch nhìn qua, Mặc Hàn Vũ vội quay đầu nhìn sang hướng khác.

Mà Chu Vũ Oanh thì không thèm ngụy trang dáng vẻ khách sáo bên ngoài, hừ nhẹ một tiếng rồi cúi đâu thưởng thức vòng lông tơ nhỏ trên cổ tay áo.

Xem ra nàng ta cực kỳ không thích nàng.

Vân Khương Mịch cũng không định nói gì.

Nàng chỉ hơi mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu thăm hỏi.

Người ngồi bên cạnh Chu Vũ Oanh chính là Ngũ công chúa Mặc Dũ Nhàn.

Tứ hoàng tử Mặc Vĩ, vừa trưởng thành đã được phong Chu Vương.

Nhưng hắn ta bệnh tật ốm yếu từ nhỏ, vẫn luôn dưỡng bệnh trong phủ Chu Vương, hôm nay cũng không ngoại lệ, vẫn chưa tiến cung chúc thọ Đức phi.

Năm đó, Lục hoàng tử có quan hệ tốt nhất với Mặc Phùng Dương.

Mấy năm trước gặp chuyện ngoài ý muốn đã qua đời.

Lão Thất chính là Mặc Phùng Dương.

Lão bát còn chưa sinh ra, thì đã chết trong bụng mẹ.

Cửu công chúa, chính là Mặc Lệ Nga.

Con cái Mặc Quốc Thiên rất nhiều, cũng may là hoàng đế, nếu không làm sao nuôi nổi nhiều đứa con há miệng như vậy…

Vân Khương Mịch rất không có tiền đồ thầm nghĩ trong lòng.

Vân Khương Mịch bị cấm túc bốn năm trong vương phủ, bên ngoài tuyên bố là điều dưỡng thân mình.

Nhưng những người trong hoàng thất, mấy ai mà không biết rõ ẩn tình trong đó?

Đức phi không thích nàng, cho nên mấy người ở đây không ai khách sáo với nàng, đều xem như nàng không tồn tại.

Tâm trạng bị xa lánh… Có hơi khó chịu.

Thấy bàn tay nàng đặt trên đầu gối, hai đầu đầu ngón tay nhẹ nhàng cọ xát vào nhau, giữ ngón tay có thể thoáng thấy được chút ánh sáng lạnh.

Mặc Phùng Dương nhận ra, đó là bàn tay thuận dùng ngân châm của nàng.

Cái nữ nhân này, chẳng lẽ nhìn không vừa mắt ai là sẽ lấy ngân châm ra đâm người ta? Mặc Phùng Dương kịp thời ra tay, nắm lấy tay nàng, lặng yên không tiếng động lấy ngân châm giữa ngón tay nàng ra: “Hôm nay sinh nhật của mẫu phi, nhỉ thân và Khương Mịch đã chuẩn bị thọ lễ cho mẫu phi” “Chúc mẫu phi thọ tỷ Nam Sơn, phúc thọ dài lâu” Hắn đứng dậy, nắm lấy tay Vân Khương Mịch cùng đứng dậy, cung kính dập đầu với Đức phi. Lúc này Đức phi mới thèm liếc mắt, miễn cưỡng bố thí cho Vân Khương Mịch một ánh mắt. Nếu không phải đang đứng trước mặt nhiều người, e là bà cũng lười liếc nàng một lần.

Nhưng mà, mặt mũi của con trai thì vẫn phải cho.

Vì thế, bà “Ừ” một tiếng, nhìn cung nhân dâng thọ lễ lên đây.

Là một bức tranh thêu, bên trên thêu tiên hạc cát tường, nghĩ cũng phù hợp với chủ đề… Sinh nhật Đức phi.