Chỉ là ngày thường đeo đao đã thành thói quen rồi, hôm nay hai tay trống trơn, khiển Độc Nhãn Long đi trên đường có phần không quen nổi. Chỉ cảm thấy ánh mắt mọi người xung quanh nhĩn hắn đều vô cùng kì quái “Cô nãi nãi, vì sao bọn họ lại nhìn ta như vậy?”
Độc Nhãn Long hỏi như một “đứa trẻ ngoarf.
‘Vân Khương Mịch: ”….Có lẽ, bọn họ bị soái khí của ngươi hấp dẫn đấy!”
Nàng cúi đầu, bước chân cũng nhanh hơn, chỉ mong có thể nhanh chóng chạy khỏi nơi thị phí này, Đi cùng với Độc Nhãn Long, nàng không có đủ tự tin, có được không?!
“Đăng trước có một quán trà, chúng ta vào đó rồi nói chuyện”
Nàng vứt Độc Nhãn Long lại ở đẳng xa.
‘Vừa rồi, mới nhìn thấy Độc Nhãn Long, nàng chỉ cảm thấy khí chất hôm nay của hân… cũng không khác biệt lầm với khí chất bên ngoài của Giảo Kim huynh đệ trong Vương giả vinh diệu.
Nàng cũng không nhớ được đã bao lâu không chơi trò chơi rồi Nhưng nàng có thế nhớ rất rõ, tài khoản kia gọi là: Yêu cùng chính nghĩa Nghĩ đến cái tài khoản kia, nàng lại nghĩ đến một câu người ta từng nói: Tiểu Kim Kim gợi cảm, ngồi chồm hôm trên đầu!
Mà hoá trang ngày hôm nay của Độc Nhãn Long, khí chất kia, thực sự không hiề thua kém tài khoản tiếu Kim Kim nha!
‘Vân Khương Mịch bất đắc dĩ đỡ trán Nàng dẫn đầu vào một quán trà, muốn bao một phòng.
Sợ bị người khác phát hiện quan hệ giữ bọn họ nên Độc Nhãn Long đi rất chậm.
‘Vân Khương Mịch ngồi vào bàn cạnh của sổ, lúc này mới thấy hân tiêu sái chậm chạp đi trên phố. Thường thường trừng mất với những người đi đường tò mò nhìn, đứa nhỏ nhát gan bị hắn trừng một cái đã khóc oà lên.
Con phố này, bang Hắc Phong đã thu phí bảo kê thành thói quen rồi.
Không ít người nhận ra Độc Nhãn Long hung hãn.
Hôm nay thấy hẳn hoá trang thành như vậy, ai ai cũng tỏ vẻ tò mò.
Chỉ cảm thấy có phải hôm nay hẳn uống nhầm thuốc gì không…
‘Đáng tiếc là, Độc Nhãn Long không đeo đao, không có chút lực sát thương nào, cho nên bị một đám người như đang xem tỉnh tỉnh vây quanh, khiến hần vô cùng tốn sức đi trong đám đông.
‘Vân Khương Mịch không khỏi suy nghĩ lại.
Nàng một hai muốn quản lý bang Hắc Phong, liệu có phải là quyết định sáng suốt hay không?
Bang chủ đã không bình thường như vậy, liệu những thành viên khác có đầu óc hay không?
Có câu “vật họp theo loài”, trong đám người bang Hác Phong đây, liệu có ai bình thường không?!
Nhưng sau đó nàng lại nghĩ, thế chẳng phải tự nàng chuốc phiền phức vào người hay sao?!
‘Vân Khương Mịch bật cườ lắc đầu.
Đúng lúc này, có người gõ của phòng.
“Mời vào”
‘Vân Khương Mịch lời vừa nói ra khỏi miệng, Độc Nhãn Long đầu đây mồ hôi đi vào.
Hắn ta lau mồ hôi một cái: “Bà cô, có thể cho ta mượn mấy đông tiền đồng?”
Mượn mấy đồng tiền đồng?
Lượng từ này đối với Vân Khương Mịch mà nói, quả thực là quá xa lạ rồi. Ở trong thế giới của nàng, số ít cũng đều tính toán băng mấy lạng mấy lạng bạc.
Mấy đồng tiền đồng, ‘Vân đúng là chưa từng gặp qua.
“Ngươi mượn tiền đồng làm gì?”
‘Vừa nói, nàng ở bên lấy ra một thỏi bạc đưa qua: “Không có tiền đồng, dùng tạm cái này đi”