Huynh đệ của Độc Nhãn Long nhấc chân đá: “Nhấc mông lên”
Gương mặt của tên mặc đồ đen hoảng sợ: “Đại ca, ngươi muốn làm gì thế?”
Hai mắt hắn ta gần như sắp mù, nhìn không ra xung quanh rốt cuộc là tình huống gì, thế nhưng nghe thấy một câu này của Độc Nhãn Long, theo bản năng hoa cúc co rụt lại “Đại ca, ta với Tiểu Lục cô nương của Di Hồng Lâu kết thân lại rồi!”
Đại ca đừng đạp đố chủ ý của ta Tên mặc đồ đen thầm cầu nguyện.
Độc Nhãn Long: “…Con mẹ nó trong đầu ngươi đang nghĩ cái thứ gì thết “Còn Tiểu Lục cô nương, con mẹ nó ta thấy ngươi sớm muộn gì cũng bị đội mũ xanh!”
Độc Nhãn Long tức giận lại đá vào hản ta một phát, bởi vì một mắt vừa đau vừa cay, thấy người khác cũng mơ hồ mở ảo, cú đá vào không trung này suýt chút nữa khiến bản thân hắn ta vấp ngã.
Độc Nhãn Long thẹn quá hóa giận.
“Con mẹ nó ta bắt ngươi chổng mông lên, ổn định vị trí lưng của ngươi, cô nãi nãi có thể ngồi!”
Ngu đốt!
Làm thế nào mà mẹ nó toàn bộ thuộc hạ của hân ta đều là một đám ngu dốt!
“Tôi: Tên mặc đồ đen phô bày tư thế.
‘Vân Khương Mịch cũng không ghét bỏ, đặt mông ngồi xuống.
Hôm nay thật sự là quá bận rồi.
Cả buổi sáng ngự trong thư phòng, còn cả buổi chiều ở phủ Chu Vương.
Hai chân vừa xót vừa đau, bắp chân vừa căng vừa nhức, bây giờ chỉ cần có thế ngồi xuống nói chuyện, nàng đã thêm vài phần nhãn nại rồi. Nếu không lập tức tiến một đám lang thang này lên đường tới phủ Kinh Triệu Doãn.
Nàng nhìn đôi chân, tay phải nhẹ nhàng xoa bóp bắp chân.
“Bang Hắc Phong, vừa nghe là không phải bang phái chân chính gì đúng không?”
Thấy nàng đang đấm bóp bắp chân, Độc Nhãn Long quỳ một đầu gối xuống, ân cần bóp chân cho nàng: “Cô nãi nãi, bang Hắc Phong chúng ta lại là người dân lương thiện chân chính đó! Bang phái tốt!”
Người quen thuộc với võ thuật đúng là không giống bình thường.
Lực đạo bóp chân này, nắm bắt vừa phù hợp.
‘Vân Khương Mịch cũng không đá hẳn ta, khit mũi dè biu lời của hẳn ta nói: “Nếu đã là dân lành, vì sao còn âm mưu muốn làm sát thủ?”
“Cái này.”
Gương mặt Độc Nhãn Long khó xử: “Cô nãi nãi, dưới trướng ta nói ít thì cũng có vài chục người, chung quy ta cũng phải cho bọn chúng ăn phải không!”
Mấy chục cái mồm này, có thể ăn rồi!
Rõ ràng so với nuôi dưỡng mấy chục con lợn còn khó hơn đó!
“Ban nãy ta thấy ngươi ra tay lưu loát, võ công hẳn không tệ nhỉ?”
‘Vân Khương Mịch hỏi.
Độc Nhãn Long cười hà hà: “Miễn cưỡng miễn cưỡng đói”
Một tên bị Vân Khương Mịch biến thành cái ghế kia vội vàng tiếp câu chuyện: “Cô nãi nãi không biết thôi, mấy năm nay trở lại đây đại ca của chúng ta đã liên tục giành vị trí số một ở trong cuộc thi võ thuận lớn nhất Kinh Thành mấy năm liền đó!”
Cũng là vì có thế đoạt được quán quân, có được tiền thưởng mấy nghìn lượng bạc, hẳn ta mới có thể nuôi dưỡng những huynh đệ này.
Ngày thường chuyện giết người phóng hỏa bọn họ thật sự hiểm khi làm.
Tối nay giết Vân Khương Mịch…
Chính là thương vụ đầu tiên trong năm nay.