‘Vi vậy ông ta yếu ớt rụt cổ, nuốt mấy chữ “Minh Vương phi nhẹ chút” ở bên tiệng trở lại Chỉ có thể mở trừng mắt nhìn thân thể gầy yếu của vương gia nhà mình bị ánh tới mức không chống đỡ nối cơ thể.
Lúc này Trần bá mới hiểu ra, lý do Vân Khương Mịch dùng lực lớn vỗ lưng ủa Mặc VỊ, là vì phát hiện ra hẳn ta bị máu chặn lại!
Thấy Trần bá thở dài một hơi nhẹ nhõm, Vân Khương Mịch nhướng mày hỏi: Trần bá, làm sao mà ông có bộ dạng như trút được gánh nặng thế? Ông đang ghĩ gì thế?”
Đột nhiên bị chỉ đích danh, Trần bá vội vàng lau mồ hôi ở trên trán: “Lão nô, šo nô…”
“Trả lời thành thật, bốn vương phi không thích có người nói dối”
“Lão nô còn cho rằng Minh Vương phi còn ghi hận với vương gia nhà ta, vì ây cố ý muốn đánh chết vương gia nhà ta đó…”
Lúc này Trần bá mới ngượng ngập trả lời.
“Nụ cười của Vân Khương Mịch mang theo vải phần chế giễu: “Quả thật ta vẫn muốn đánh chết vương gia nhà ông!”
“Có điều giết người phải đèn mạng, phụ hoàng lại phân phó ta nhất thiết phải chữa khỏi cho hắn ta. Vì vậy ta cũng chỉ có thể nghĩ ngợi như vậy thôi, chứ làm sao thật sự đánh chết hẳn ta được?”
Ban nãy chẳng qua nàng “đánh đòn phủ đầu” với Mặc Vĩ mà thôi.
Ngược lại cũng không có nguyên nhân nào khác.
Chỉ là vì Mặc Vĩ không chịu hợp tác, còn liên tục chọc giận nàng, vì Khương Mịch tức giận tới cực điểm.
Không phải sao, mới dùng lực mạnh võ lưng của Mặc Vĩ!
Trần bá Là ông ta nghĩ quá nhiều rồi!
‘Vốn dĩ ông ta cho rằng, là ông ta lấy lòng dạ tiểu nhân so lòng quân tử, hiểu lâm Minh Vương phi. Lại không ngờ, Vân Khương Mịch thoải mái thừa nhận như vậy, suy nghĩ bỉ ối trong lòng nàng!
“Ngươi, ngươi…”
Mặc Vĩ tức giận tới mức suýt nữa nhồi máu cơ tim: “Bổn vương không cần ngươi cứu!”
“Vậy chỗ máu ban nãy ngươi nôn ra, nhặt lên nuốt ngược trở lại đi”
‘Vân Khương Mịch đứng dậy, gương mặt vô tội nhìn hân ta: “Hôm nay nếu như ngươi bị chỗ máu này nghẹn chết rồi, phụ hoàng cũng không truy cứu lên dầu ta”
Mặc Vĩ… Vân Khương Mịch! Ngươi hỗn láo!”
“Ta chính là hỗn láo như vậy, có bản lĩnh ngươi đứng dậy tới đánh ta xem”
‘Vân Khương Mịch cười lạnh.
Chính là nàng ỷ vào Mặc Vĩ đứng dậy không nổi!
Rõ ràng là chuyện cười!
Cũng không ra ngoài nghe ngóng, Vân Khương Mịch nàng nào từng sợ aï?
Rong ruổi thế gian, có thể làm tức chết nhân tài chính là cảnh giới võ công cao nhất!
Nhìn chung khắp kinh thành, người bị nàng chọc tức, không có mười thì cũng có tám… bộ dạng bệnh tật này của Mặc Ví, còn muốn tranh luận phải trái với nàng nữa sao!
Thấy Mặc Vĩ nghẹn lời, đau khố lấm bẩm.
“Trần bá vội vàng đỡ hắn ta nằm xuống: “Vương gia, vương gia ngài không sao chứ?”
“Vương gia, nghe lão nô khuyên một câu, chịu khó phối hợp với Minh Vương phí chữa bệnh đi! Ngài đối địch với Minh Vương phi như thế này, đối với thân thể chỉ có hại không có lợi thôi vương gia!”
Trần bá gấp gáp tới mức sắp khóc rồi Dương thái y bối rối đứng nguyên tại chỗ.
Trước đây ông ta có phúc nhìn thấy cảnh tượng Minh Vương phi chọc tức hoàng thượng, chọc tức Đức phí, chọc tức hoàng hậu Hôm nay nhìn thấy bà cô nhỏ này ngay cả Chu Vương ốm đau triền miên cũng không buông tha.