Đứa trẻ này, phải chăng là con trai của Minh Vương và Minh Vương phi sao?
Tình huống cấp bách, Vân Khương Mịch cũng không có thời gian giải thích với ông ta: “Trần bá, chúng ta đi thôi!”
Ra khỏi phủ Minh Vương. Trần bá cũng không nhịn được nữa, hỏi: “Minh Vương phi, đứa trẻ đó..”
“Con trai của ta”
‘Vân Khương Mịch cũng không che giấu ông ta Ánh mắt của Trần bá chấn động: “Người với Minh Vương từ lúc nào mà có con trai lớn như vậy rồi?”
Lẽ nào phủ Chu Vương bọn họ, tin tức bị phong tỏa rồi?
Chuyện lớn như thế này, bọn họ lại không hề hay biết?
“Trần bá, ta cũng không sợ ông lớn tuổi, nghe nói chuyện như thế này quá kinh động mà ngất xiu. Lời nói thật ta nói với ông đó, đây là con trai của ta và Minh Vương”
‘Vân Khương Mịch đàng hoàng đĩnh đạc nói: “Thế nhưng hiện tại ngoại trừ Trần bá ra, không có bất cứ ai biết”
“Làm sao lại vậy?”
Gương mặt Trần bá chấn động!
“Lẽ nào, lẽ nào hoàng thượng và Đức phi nương nương, bọn họ cũng không biết sao?”
“Không biết”
‘Vân Khương Mịch lắc đầu: “Vì vậy ta hy vọng Trần bá có thể tạm thời giữ bí mật.
Trần bá nghẹn họng trân trối, kinh hoàng không khép được miệng… một lúc sau mới lắp ba lắp bắp nói: “Đây, chuyện lớn như vậy, tại sao không nói cho hoàng thượng bọn họ vậy?”
Phải biết rằng hiện tại hoàng thượng còn chưa có hoàng tôn đó, Đứa trẻ này, lại là hoàng trưởng tôn!
Thân phận tôn quý không gì sánh bằng!
Chuyện động trời, hai tiểu tổ tông này lại dám giấu hoàng thượng?
Trần bá đã không biết phải hình dung tâm trạng lúc này như thế nào, chỉ cảm thấy vị Minh Vương phi trước mặt này, tác phong làm việc cũng không giống với khuê tú của những nhà khác.
Thật sự là người kỳ lạt Nếu như hoàng thượng biết sự tồn tại của hoàng trưởng tôn, không phải sẽ yêu ai yêu cả đường đi, càng thêm coi trong phủ Minh Vương sao?
Không biết rốt cuộc hai người Minh Vương và Minh Vương phi đang nghĩ thế nào nữa!
“Trần bá, ông phải biết, thân là hoàng thất, ngay cả sự nguy của bản thân cũng không đảm bảo được. Nếu như không cẩn thận, đến cả xương thịt cũng bị người ta nuốt chửng”
Ánh mắt của Vân Khương Mịch sâu thẳm.
Khóe môi nàng mở ra, trên gương mặt rõ ràng là đang cười Nhưng ý cười lúc này lạnh lẽo, khiến người ta không lạnh mà run “Con trai của ta nhỏ như vậy, thân phận lại đặc biệt. Nếu như bị người ta biết được, ông cảm thấy thẳng bé còn có thể bình an vui vẻ mà trưởng thành không?”
Lời vừa nói ra, Trần bá liền im lặng.
Làm sao mà ông ta không biết, những nguy hiểm ở hoàng thất?
Giống như vương gia nhà bọn họ vậy, Mặc Vĩ.
“Trần bá, ta có lời muốn nói thẳng”
Giọng nói Vân Khương Mịch trầm xuống: “Tình hình của Chu Vương, đại khái ta đã tìm ra nguyên nhân rồi. Khoảng thời gian này tuy ta không tới nhà thăm hỏi Chu Vương”
Chung quy Mặc Vĩ không muốn nhìn thấy nàng.
Lần trước tới phủ Chu Vương, nàng khiến hản ta tức giận tới ngất xỉu.
‘Sau khi tỉnh dậy, Mặc Vĩ cảm thấy thế diện hoàn toàn không còn, càng thêm ghi hận Vân Khương Mịch.
Biết Mặc Vĩ không muốn nhìn thấy nàng, vì vậy nàng cũng không chủ động tiếp cận làm chuyện không đáng.